16.8.2022
"Nào mày tốt nghiệp tao sẽ đem cả bó hoa hướng dương có hình mấy anh trai nhà mày cho mày..."
"Sau này đến 30 tuổi tao với mày đều chưa yêu ai thì tao với mày yêu nhau nghe..."
"Đợi tao trả hết nợ rồi lúc đó anh đây giàu rồi nhất định sẽ mua cho mày đồ ăn ngon..."
"Thứ năm mà mày tập giảng nhất định phải mặc cái áo đó nghe, rồi nhờ bạn mày chụp hình về cho anh đây coi nghe..."
"Thôi tao thấy màu son kia đẹp hơn, mày mua cây đó đi..."
"Nay tao được người ta cho bánh Trung thu nè, lêu lêu có đứa ở Việt Nam mà không được ăn cái bánh nào..."
Một năm nữa tao sẽ tốt nghiệp, chín năm nữa tao sẽ 30 tuổi, nợ đã được mày trả hết, thứ năm này tao sẽ tập giảng, cây son đó tao vẫn chưa kịp mua vẫn nằm trong giỏ hàng, bánh Trung thu vẫn chưa kịp ăn...
Từng lời hứa, từng hẹn ước của tao và mày vẫn còn nguyên ở đó, chỉ là nó đã vĩnh viễn không được thực hiện nữa rồi.
Từ năm 9 tuổi đến năm 21 tuổi, mày luôn là người bạn, người anh, người "chị em" tốt nhất của tao. Mặc dù mày hay chửi tao, đánh tao, hồi đó đi học còn hay giành đồ ăn của tao nhưng với tao mày luôn là người tốt, tốt nhất.
Tao biết mày có ý định sang đó từ lâu rồi, thậm chí mày còn không ít lần kể tao nghe những dự định của mày. Vậy mà lúc viết nguyện vọng Đại học mày vẫn điền cùng một trường với tao với lý do... nếu có nhận giấy báo trúng tuyển thì nhận chung với nhau. Tao biết mày sẽ không nhập học, cũng biết mày đã chuẩn bị xong cả rồi chỉ đợi hoàn thành hồ sơ thì mày sẽ đi... Nhưng cuối cùng vì dịch bệnh mà mày delay ở lại hơn một năm. Một năm này tao với mày rất hay cãi nhau, mày còn nói tao n/gu n/gốc, nói tao không có chính kiến, nói tính tình tao không tốt, nhưng mà mày không giống những người ngoài kia, bỏ mặc tao lại một mình. Mỗi lần cãi nhau xong mày đều sẽ giải thích cho tao nghe việc đó, chuyện đó là không tốt. Mày nói tao nghe ngoài kia nhiều thứ tiêu cực ra sao... Thậm chí lần gần nhất tao áp lực chuyện ở trường mày đã mặc kệ việc chênh lệch múi giờ mà nghe tao than vãn liền mấy tiếng đồng hồ.
Lần cuối tao với mày gặp nhau đã là chuyện từ 2020 rồi, lúc đó mày còn c/hửi tao mê ngủ để mày đợi. Lúc đó tao nghĩ thời gian còn nhiều vậy, đến trễ xíu có sao đâu. Nhưng bây giờ thì tao biết rồi, thời gian không chờ bất cứ kỳ ai cả...
Sau này tao sẽ tốt nghiệp, sau này tao sẽ 30 tuổi, sau này tao sẽ mặc chiếc áo sơ mi đó, sau này tao cũng sẽ đứng trên bục giảng nhưng mà mày lại chỉ mãi là chàng trai 21 tuổi. À không, chàng trai 20 tuổi, tháng 11 mới sinh nhật mày mà... Đến khi mày về chắc cũng vừa vặn đến sinh nhật mày rồi, lúc đó tao nhất định sẽ đem hoa hướng dương đến cho mày. Còn lễ tốt nghiệp của tao, tao tin mày cũng sẽ đến đem cho tao đóa hoa hướng dương đẹp nhất, đúng không?
Lúc cô tao mất, mày từng ở bên kia gọi về nói với tao: "Người mất đã mất, người sống vẫn phải sống." Hôm nay, câu này tao sẽ như coi mày đã nói cho chính câu chuyện của tao với mày.
Sau này tao sẽ gặp rất nhiều người, cũng có rất nhiều mối quan hệ mới nhưng mà mày mãi là người bạn, người anh, người "chị em" tuyệt vời nhất nhất của tao.
Câu chuyện kiếp này của mày đã viết đến chương cuối,
Nhưng câu chuyện kiếp sau nhất định sẽ rực rỡ hơn mà phải không?
Trung thu năm nay, một mảnh ghép trong thanh xuân của tao đã lạc mất.
TNH, tạm biệt mày!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...