Nàng Rùa Đanh Đá


-"Tịch Vân! Lệ Tịch Vân! Em mau ra đây cho anh."
Ngoài cổng, Phó Hiểu đang trèo lên tường la hét thất thanh.

Bởi vì theo như lệnh cấm của Lệ Tịch Vân, tất cả những người làm trong nhà không được tự ý mở cổng tiếp chuyện cùng Phó Hiểu, khi chưa được sự đồng ý của cô ta.

Nên ngoài việc trèo cổng ra, thì Phó Hiểu chẳng nghĩ ra được cách gì khác.
-"Mau mở cửa cho cậu ta đi, ồn ào đến đinh tai nhức óc còn không nghe thấy sao?"
Ông Lệ ngồi trong nhà, tâm trạng không thể thoải mái để uống trà, đến xem tivi thi thoảng vẫn nghe tiếng Phó Hiểu la hét bên cạnh cánh cổng.

Ông bực dọc, đáp.
-"Nhưng tiểu thư không cho phép chúng tôi mở cửa cho cậu ấy ạ."
Ông quản gia cũng bị liên lụy đến việc này, kính cẩn đáp lại.
-"Tịch Vân nó không có ở nhà, còn không biết ra thông báo để cậu ta về sao? La hét kiểu này, đầu óc nào chịu nổi hả."
Ngay lập tức, ông quản gia cũng nhanh chân bỏ đi.
Giữa lúc gần như tuyệt vọng, còn đang quoe nguẩy bỏ ra xe.

Vừa hay, Lệ Tịch Vân lại lái xe về đến.
Tất thì, Phó Hiểu không chần chừ nhanh chóng chạy ù ra cản lấy đầu xe của cô ta.
Kétttt!
Lệ Tịch Vân hoảng hốt đạp chân thắng gấp, cô ta bấn loạn nhìn người vừa bị mình tông, đang lăn tròn ra đất rồi nằm bất tỉnh nhân sự.
Lệ Tịch Vân đẩy cửa xuống xe, vội vã chạy đến xem nạn nhân.

Đúng là rất bất ngờ, khi người nằm trên đất là Phó Hiểu.
-"Phó...!Phó Hiểu sao? Này, anh không sao chứ? Có sao không vậy? Anh mau tỉnh lại đi."
Vừa gọi, cô ta vừa hoảng loạn lấy điện thoại gọi cho xe cấp cứu đến.

Nhưng còn chưa gọi, đã bị Phó Hiểu đưa tay chặn lại.
-"Mau dìu anh qua kia lề đường đi, anh không sao."
Lệ Tịch Vân gấp rút gật đầu, ngoan ngoãn đỡ lấy Phó Hiểu ngồi dậy, dìu anh ta sang bên kia đường.
-"Anh có làm sao không? Hả? Đầu óc, tay chân, toàn thân nữa...!Mọi thứ vẫn bình thường đúng không?"
Vẫn không quên được nổi sợ ban nãy, Lệ Tịch Vân lo lắng hỏi.
Đây là lần đầu tiên Lệ Tịch Vân quan tâm đến mình như vậy, xem ra liều mạng kiểu này đổi lại cái giá cũng không thiệt thòi.

Phó Hiểu hạnh phúc bật cười.
-"Đã là giờ phút nào rồi mà anh còn cười giỡn kiểu đó chứ? Tôi đang hỏi anh có sao hay không đấy!"
-"Anh không sao, chỉ là tê chân một chút thôi.

Còn nữa, đầu cũng hơi đau đau này, cả tay..."
-"Được rồi, mau đi thôi.

Tôi sẽ lái xe đưa anh đến bệnh viện.


Nhỡ đâu lại có xảy ra hậu quả gì tôi lại phải xui xẻo gánh tội.

Mau đi thôi."
Phó Hiểu mỉm cười, nắm lấy cánh tay Lệ Tịch Vân, có ý bảo cô đừng đi.
-"Anh đã bảo không sao rồi mà.

Có chết đi chăng nữa tuyệt đối không liên quan đến em, là anh tự làm.

Được chưa?"
-"Ăn nói lung tung gì thế."
Lệ Tịch Vân lườm cậu ta một cái, càu nhàu lên tiếng.
-"Xem kìa, bộ dạng bây giờ của em có phải đang rất sốt ruột, đang rất rất lo lắng cho anh không? Khi nãy, biết đâu chừng còn sợ anh xảy ra chuyện thật."
Đã là giờ phút nào rồi mà cậu ta còn thản nhiên nói những câu tự luyến không biết xấu hổ như này.
-"Phải.

Tôi đang rất sợ đây, sợ tên điên như anh không biết lần sao còn làm đến chuyện gì.

Chuyện chặn đầu xe kinh thiên động địa như vậy mà anh cũng dám làm, thì còn có chuyện gì anh không làm được nữa chứ!"
-"Có chứ.

Chuyện ngăn cản em kết hôn với Tần Tường Hi đấy!anh linh cảm được rằng mình sẽ mất em mãi mãi."
Vừa nói, Phó Hiểu vừa tựa đầu vào vai Lệ Tịch Vân, bĩu môi, vờ khóc lóc thảm thiết, chỉ mong nhận lại thương xót từ cô ta.
-"Anh làm sao vậy chứ? Anh nên thấy vui vì tôi được gả cho người tử tế giống như anh Tường Hi.

Có câu nói, không nhất thiết phải ở cạnh nhau, chỉ cần nhìn thấy nửa kia của mình hạnh phúc đã đủ rồi.

Anh đã nghe qua chưa?"
Phó Hiểu nghe xong câu này lập tức phản đối.
-"Cái gì chứ? Anh dám tự tin rằng, ngoại trừ anh có bản lĩnh khiến em vui ra thì không còn một ai khác đâu.

Tịch Vân à, em suy nghĩ lại về anh một chút thôi, nha!"
Lệ Tịch Vân nhanh chóng đẩy đầu Phó Hiểu ra khỏi vai mình, dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn cậu ta.
-"Nếu đã không sao thì tôi vào nhà đây.

Nhớ, đừng bao giờ làm ra chuyện tương tự như vậy.

Đúng là đồ ngốc mà!"
-"A! Đau quá, chân bị làm sao thế này.

Ui da!"
Bất chợt Phó Hiểu lại lăn ra đất, kêu la thê thảm.


Lệ Tịch Vân lại phải quay người ngược trở lại, lo lắng hỏi.
-"Anh làm sao vậy? Đau ở đâu rồi sao?"
-"Tịch Vân, chân anh đau quá.

Như vậy làm sao có thể lái xe về được đây, đúng là đáng thương quá đi mất."
Suy cho cùng đây cũng là một phần lỗi của bản thân mình.

Lệ Tịch Vân miễn cưỡng đáp.
-"Thôi được rồi đừng kêu nữa! Mau lên xe đi, tôi đưa anh về."
Phó Hiểu hai mắt sáng quất, cố gắng bày ra vẻ mặt đau khổ tránh để Lệ Tịch Vân phát hiện mình đang giả vờ, cứ thế khoác lấy vai cô, để cô dìu vào trong xe.
-"Đi từ từ thôi đấy, chẳng hiểu nổi tôi đang vớ phải vận xui xẻo gì nữa."
Chẳng biết kiếp trước Phó Hiểu đã gây ra chuyện gì, kiếp này lại nhất kiến chung tình với Lệ Tịch Vân đến si mê cuồng dại.
-----
-"Em không mau ăn đi, ngẩn người ra làm gì vậy? Có tâm sự sao?"
Chung Hàn Hiên chu đáo bóc vỏ tôm cho vào bát của cô, thấy sắc mặt cô không ổn, anh ta lo lắng hỏi.
-"Không có, chỉ là đột nhiên nhớ đến những chuyện trước kia thôi."
Nhớ đến lần đó cũng là không gian này, Tần Tường Hi tặng cô một bó hoa hồng đỏ rực, còn bày tỏ tình cảm với cô.

Nghĩ đến đây, trái tim cô lại có chút quặn thắt.
-"Vũ Kỳ, anh phải làm sao mới có thể khiến em quên đi Tần Tường Hi, chấp nhận mở lòng với anh thêm một lần nữa đây?"
Chung Hàn Hiên nhìn cô với ánh mắt đầy mong chờ.

Chẳng ai chịu được người đang cùng mình dùng bữa tối lại đang nghĩ về một người đàn ông khác.

Chung Hàn Hiên cũng như thế, anh ta muốn cô có thể quên đi Tần Tường Hi, sống một cuộc sống mới.

Bởi vì, cô và Tần Tường Hi vốn dĩ không có kết quả tốt, anh ta không muốn cô phải đau khổ.
-"Anh Hàn Hiên, em xin lỗi!"
-"Anh không muốn nghe hai từ xin lỗi.

Vũ Kỳ, em và Tần Tường Hi là hai người thuộc về hai thế giới khác nhau.

Cậu ta là người của thế giới xa hoa phù phiếm, em thì lại khác.

Cậu ta cũng đã buông tay em, chấp nhận kết hôn cùng Lệ Tịch Vân, bởi vì chỉ có Lệ Tịch Vân mới phù hợp với cậu ta.

Em không hiểu hay cố chấp vậy hả?"
Ngay từ đầu, Chung Hàn Hiên còn tưởng rằng cô sẽ kiên quyết với ý định của mình.


Nào ngờ, giữa đường lại vì Tần Tường Hi, một lần nữa yếu lòng.
Tôn Vũ Kỳ lặng lẽ cúi đầu, nụ cười cũng trở nên đắng ngắt.
Nhận thấy bản thân khi nãy có chút kích động mà buông lời quá đáng với cô.

Chung Hàn Hiên thở dài, chìa bàn tay nắm lấy tay cô, vỗ về.
-"Anh xin lỗi, lúc nãy là do anh nhất thời không kìm được cảm xúc."
-"Không sao.

Những gì anh nói, rất đúng mà! Rõ ràng là như vậy"
Tôn Vũ Kỳ mỉm cười, nhìn anh ta.
Những gì Chung Hàn Hiên nói rất đúng.

Cô xuất thân không thể so sánh với Tần Tường Hi, ngay từ đầu đã định sẵn là không hợp.

Một chút tình yêu của tuổi trẻ đã là gì?
Hôm đó Tôn Vũ Kỳ đến căn hộ tìm hắn, cảnh tượng ngay sau đó cũng bị bà Tần nhìn thấy.

Bà vô cùng tức giận khi biết được Tôn Vũ Kỳ vẫn còn đeo bám lấy con trai bà.
Ông Lý mang đến một tách trà nóng, hương thơm hòa vào làn khói trắng mờ ảo, tỏa ra thơm ngát.
-"Phu nhân, trà đến rồi đây ạ."
Thấy bà Tần vẫn không phản ứng, biết được bà Tần đang suy nghĩ đến chuyện của Tần Tường Hi, ông Lý lại nói thêm.
-"Thiếu gia chỉ là trong phút nông nổi.

Đợi sau khi cử hành hôn lễ, mọi chuyện cũng đâu vào đó.

Phu nhân đừng quá lo lắng!"
-"Chỉ sợ nó càng ngu muội mà thôi!"
Nói rồi, bà Tần thở dài một cách sầu não, nhắc lấy tách trà, uống một ngụm thông giọng.
-"Tôi mang nặng đẻ đau, chín tháng mười ngày sinh ra nó, tính khí nó như thế nào tôi còn không rõ hay sao? Tường Hi rất cố chấp, nó sẽ không ngoan ngoãn nghe lời nếu như không có điều kiện khiến nó bận lòng.

Sở dĩ nó chấp nhận kết hôn với Lệ Tịch Vân, cũng là vì nó sợ tôi sẽ một lần nữa gây tổn hại đến Tôn Vũ Kỳ mà thôi.

Con bé đó, đã thật sự ảnh hưởng đến nó."
Vừa đúng lúc ông Tần từ ngoài về đến nhà.

Nhìn thấy bà Tần đang mặt ủ mày chau, suy nghĩ đến chuyện con trai, ông thở dài đi đến.
-"Bà lại lo xa nữa rồi!"
-"Ông không thấy càng ngày nó càng xa cách hơn với chúng ta hay sao?"
Bà Tần tâm trạng nặng nề, hỏi.
-"Còn không phải tự bà tạo ra khoảng cách ấy hay sao? Chuyện tương lai của nó, nó tự quyết định, dù sao cuộc hôn nhân đó là do nó chịu trách nhiệm.

Bà can thiệp vào sau này nhỡ đâu lại xảy ra chuyện, đến lúc đó hối hận cũng không kịp."
Ngay sau đó, ông Lý cũng mang thêm một tách trà mật ong, loại trà mà ông Tần vẫn hay uống mỗi khi về đến nhà.
-"Ông Lý này, sau này không cần phải cho người theo dõi Tường Hi.

Làm vậy nó rất khó chịu, thế nhé!"
-"Vâng, tôi rõ rồi ạ!"

Đợi ông Lý đi khỏi, bà Tần mới lên tiếng hỏi.
-"Ông làm sao vậy? Tôi quan tâm con có gì không tốt chứ? Để nó qua lại với loại con gái chẳng ra gì.

Không những nó, mà ngay cả Tần gia cũng bị làm cho xấu mặt.

Hơn nữa, chẳng phải ban đầu ông cũng đồng tình với tôi hay sao?"
Ông Tần trầm mặc một lúc, ôn tồn đáp.
-"Đúng là ban đầu tôi cũng rất muốn Tường Hi sẽ kết hôn với con bé Tịch Vân.

Bởi vì một phần vì lời hứa hai nhà, phần còn lại vì tôi cũng là người chứng kiến con bé lớn lên từng ngày, lại được lão Lệ dạy bảo tử tế.

Tuy hơi ngang ngạnh, nhưng bản chất không xấu xa.

Nhưng rồi tôi lại nghĩ, Tường Hi nếu đã không thích, cho dù bà bắt ép nó như nào đi chăng nữa, nó đồng ý thì đã sao? Hôn nhân không hạnh phúc, bà có từng nghĩ đến?"
Ông Tần thở dài, di chuyển đến chỗ ghế cạnh bà Tần, nhỏ giọng khuyên nhủ.
-"Tường Hi nó đã làm theo yêu cầu của bà, bà còn muốn gì nữa?"
-"Chỉ sợ nó thật sự đang có vụn tâm khác."
Bà Tần hậm hực trả lời.
-"Tùy bà, nhưng đừng khiến mọi chuyện đi quá xa.

Đừng vì lý do thương con, để làm những chuyện quá đáng là được."
Những gì cần nói, ông cũng đã nói xong.

Mọi chuyện còn lại tùy vào bà Tần, ông sẽ không can thiệp vào nữa.
Hôn lễ cũng nhanh chóng diễn ra dưới sự chứng kiến của rất nhiều nhà kinh doanh lớn không chỉ ở thành phố Giang.
Lệ Tịch Vân trong bộ váy cưới màu trắng lộng lẫy, được thiết kế đặc biệt theo ý tưởng của chính bản thân mình.

Ngày mà cô ta mong chờ từ rất lâu cuối cùng cũng đã được như ý nguyện.
Ở một căn phòng khác, Tần Tường Hi khoác trên người bộ vest trắng lịch lãm không kém phần sang trọng, mọi thứ khoác lên người hắn đều quá hoàn hảo.
Hắn thả hồn ra ngoài tấm kính rộng lớn, từ độ cao của tòa nhà này có thể nhìn thấy bao quát thành phố Giang, thành phố phồn hoa bật nhất Trung Quốc lúc bấy giờ.
Một tiếng mở cửa không báo trước cứ vậy mà xông thẳng vào trong.

Tần Tường Hi xoay người nhìn về phía người đi đến, trông sắc mặt có chút gấp rút.
Hắn nhíu mày, còn chưa kịp hỏi thì người kia đã lên tiếng.
-"Lúc nãy Vũ Kỳ có đến cùng tôi, nhưng bây giờ lại đột nhiên không thấy nữa.

Cô ấy không đến tìm cậu sao?"
-"Cậu nói lung tung gì vậy? Cô ấy đến tìm tôi để làm gì?"
Nghe những lời này từ Chung Hàn Hiên, Tần Tường Hi vẫn thản nhiên trả lời anh ta.
-"Vậy rốt cuộc cô ấy đã đi đâu được chứ?"
Rất nhanh, Ngô Thiên Tuyết hớt hải chạy đến, giọng nói còn mang theo hơi thở gấp rút.
-"Tần...!Tần tổng, không hay rồi.

Quản lý Tôn, quản lý Tôn khi nãy đã bị một đám người xấu bắt đi lên xe, bọn họ..."
Còn chưa nghe Ngô Thiên Tuyết nói xong.

Ngay lập tức, Tần Tường Hi lau nhanh như một cơn gió vụt mất, theo sau là Chung Hàn Hiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui