-"Đồ khốn!"
Sau khi xem được tin tức Tần Tường Hi và Lệ Tịch Vân sẽ kết hôn, Phó Hiểu đang bận rộn kiến công lập nghiệp ở Nghê Châu cũng nhanh bóng bay về Thành phố Giang để tìm hắn hỏi cho ra lẻ.
Để mở màn cho câu hỏi của mình, phó Hiểu mạnh tay tóm lấy cổ áo của hắn, đấm hắn một cái thật mạnh để xả giận, cú đấm này chỉ khiến vài bước chân của Tần Tường Hi có chút trao đảo.
Cũng may, bức tường phía sau đã dịu dàng đỡ lấy hắn.
Bởi vì lực đánh rất lớn, không hiểu tên này lại bị gì, đến cả hai chữ bạn bè cũng lật ngược mà ra tay đánh hắn mạnh đến mức khóe môi đã bắt đầu chảy máu.
-"Mau nói đi, cậu đã hứa với tôi những gì hả? Tại sao lại đồng ý, tại sao lại đối với anh em tốt như vậy hả?"
Vì ở đây là Trung tâm thương mại, mọi người qua lại rất nhiều, chẳng may chuyện này lại làm trò cười cho người khác, báo chí lại mượn cơ hội đăng bài kiếm cơm, không hay chút nào.
-"Mau theo tôi."
Tần Tường Hi thấp giọng đáp.
-"Ngay tại chỗ này đi, tôi không đi đâu hết!"
Tên đầu gỗ này, cứng đầu quá không biết.
Hết cách, hắn đành nhìn xung quanh một lượt, rồi lại thở dài lên tiếng.
-"Lệ Tịch Vân không yêu cậu, cậu khư khư ôm lấy làm gì?"
Phó Hiểu trừng mắt, bất mãn đáp.
-"Vậy cậu không yêu Lệ Tịch Vân, cậu cưới cô ấy làm gì hả? Cậu muốn thấy người ta đau khổ cậu mới hài lòng đúng không? Cô thư ký bé nhỏ đó của cậu chưa đủ hả? Bây giờ còn muốn lôi thêm người khác."
-"Cậu câm miệng cho tôi!"
Tần Tường Hi tức giận quát.
Nhẫn nhịn cũng phải tùy lúc, tùy trường hợp.
Từ nãy đến giờ hắn đã cố gắng để chịu đựng Phó Hiểu, để tránh gây phiền phức không mong muốn.
Nhưng càng nói, cậu ta càng quá đáng, hắn không thể im lặng được nữa.
-"Gì vậy?...!Cậu còn dám lớn tiếng với tôi cơ à? Tần Tường Hi, người sai với anh em là cậu đấy, không phải tôi."
Sự chú ý của những người qua đường ngày một đông đúc.
Rất nhanh, Chung Hàn Hiên đã chạy đến.
-"Hai người làm gì ở đây vậy? Có biết đang ở nơi nào không?"
-"Đến đúng lúc lắm, Chung Hàn Hiên! Nhìn cho kỹ đi, mở mắt lên nhìn cho rõ xem Tần Tường Hi đang làm cái chuyện xấu xa gì đây này."
Tình huống bây giờ đang ngày một căng thẳng, Tần Tường Hi đành nén cơn giận lập tức rời đi.
Đám đông cũng nhanh chóng giải tán, Chung Hàn Hiên lên tiếng khuyên nhủ.
-"Cậu về trước đi, tôi đi tìm cậu ta."
-"Đúng là điên rồ!"
Phó Hiểu tức giận mắng một câu rồi lật đật đi mất.
Đặt chân vào phòng đã gặp phải Tôn Vũ Kỳ đang chờ sẵn đó, hắn đắn đo một lúc rồi mới đẩy cửa bước vào.
-"Có chuyện gì không?."
Nhìn thấy trên môi hắn đang có vết thương, Tôn Vũ Kỳ lo lắng hỏi hang.
-"Môi anh làm sao vậy?"
-"Không có gì, cô vào đây có chuyện gì cứ nói nhanh đi.
Tôi còn rất nhiều việc."
Từ đầu đến cuối hắn không nhìn cô một cái, đôi mắt cứ dán vào số hồ sơ trên bàn, miệng chỉ tùy tiện nói ra những lời lạnh nhạt.
-"Tại sao anh lại quyết định kết hôn với Lệ Tịch Vân? Rốt cuộc là vì sao vậy?"
Đây là câu hỏi cô đã phải suy nghĩ rất lâu mới lấy hết can đảm hỏi hắn lý do một lần.
Đương nhiên, tất cả đều nhờ vào Lâm Giai Giai.
Tối hôm đó Giai Giai đến tìm cô, cô bạn sau khi biết được chuyện quyết định dừng lại với Tần Tường Hi thì vô cùng bất mãn, còn cho rằng bởi vì bà Tần đến tìm cô gây áp lực không chỉ một hai lần mới khiến cô như vậy.
Nhưng theo như cô biết về Tôn Vũ Kỳ, cô chắc chắn không phải loại người chỉ vì những lời lẽ đó đã đánh bại ý chí của cô.
-"Cậu vì hắn mà chia tay, hắn vì cậu mà chấp nhận kết hôn với người phụ nữ khác.
Vũ Kỳ, cậu nên biết, Tần Tường Hi là người đàn ông như thế nào.
Hắn chấp nhận vì cậu từ bỏ quyền lực, từ bỏ hào quang, ra đi với hai bàn tay trắng, tự mình gầy dựng tương lai chỉ vì muốn cho cậu biết, hắn có thể vì cậu mà làm tất cả, chỉ cần có cậu bên cạnh.
Còn cậu thì sao? Chỉ vì phút nông nổi lại nghĩ rằng bản thân là phiền phức cản trở của hắn.
Vũ Kỳ, đó không phải là hành vi cao cả, mà là ngu ngốc đấy!"
Khi đó, cô chỉ nghĩ đơn giản một điều.
Chỉ cần cô không bên cạnh hắn nữa thì mọi thứ sẽ về đúng với quỹ đạo ban đầu, cô sẽ đi con đường làm một quản lý của cô, còn hắn sẽ trở về với lâu đài của mình, làm một người thừa kế, tiếp tục thực hiện mong ước mà không còn bị gián đoạn bởi một thứ gì.
Nhưng xem ra cô đã sai, cô đã quá coi trong bản thân mình, cô nghĩ mọi chuyện là do cô, lần này cô sẽ vì hắn làm mọi chuyện.
Tần Tường Hi lúc này mới nâng mắt nhìn cô, nở nụ cười nhạt.
-"Liên quan gì đến cô? Tôn Vũ Kỳ, không phải cô cho rằng lần này tôi lại vì cô nữa chứ?"
Nói đến đây, hắn thở dài gấp lại tập hồ sơ trên bàn, giọng nói mang thêm một chút giễu cợt, nói thêm.
-"Tôi không cao cả vậy đâu.
Chẳng qua là vì tôi nhận ra được đâu mới là người phù hợp với mình.
Tiền và địa vị, quan trọng lắm! Tôi có thể dùng nó tạo dựng những thứ tôi muốn.
Cơ hội tốt đến vậy, bỏ qua chẳng phải là ngu ngốc hay sao?"
Tôn Vũ Kỳ nở nụ cười chua xót, hắn đang cố tình dùng câu nói mà trước đây cô đã nói với hắn, làm tổn thương hắn để mà đáp trả lại cô đây mà.
Cô không tin rằng, hắn thật sự nghĩ như vậy.
Có lẽ, bởi vì hắn đang rất giận cô, giận vì cách đây vài tháng trước đã nói những hắn những lời lẽ làm tổn thương đến hắn, giận vì cô đã đối xử hời hợt với hắn.
-"Anh thật sự nghĩ như vậy sao?"
Tôn Vũ Kỳ nghẹn ngào hỏi.
-"Không như vậy thì sao hả? Nếu chỉ đến để hỏi những câu vô nghĩa này thì cô nên quay về làm việc thì hơn.
À đúng rồi, quản lý cho tốt nhân viên của cô, đừng để xảy ra chuyện mắc mặt như hôm trước.
Lần thứ nhất có thể bỏ qua, cô không may mắn có lần thứ hai đâu.
Cho dù có Chung Hàn Hiên chống lưng, tôi cũng sẽ không nể mặt, kể cả có là Chung Hàn Hiên."
Nếu hắn đã nói như vậy, cô cũng không còn lý do gì để ở lại nữa.
Tôn Vũ Kỳ lặng lẽ cúi đầu, rồi lê đôi chân nặng nhọc rời khỏi.
Trong CLB nhộn nhịp, Lệ Tịch Vân vui vẻ hòa mình vào điệu nhạc, chỉ có riêng Phó Hiểu tâm trạng bực dọc, khó chịu ngồi bên cạnh rót rượu cho cô ta.
-"Hơn hai tuần này không thấy bóng dáng anh đâu? Em không hỏi anh đã đi đâu sao?"
Phó Hiểu khó chịu lên tiếng hỏi.
-"Anh làm gì mặc xác anh, liên quan gì đến tôi.
Phó Hiểu, anh phiền phức thật đó."
Lệ Tịch Vân cau mày, bực dọc đáp.
-"Đương nhiên có liên quan rồi, anh là người thích em.
Hơn nữa, không thấy anh đeo bám, em không thấy trống vắng sao?"
-"Anh không bám lấy tôi, ngược lại tôi thấy rất vui đó.
Tôi không hơi sức đâu mà đi lo những chuyện vớ vẩn này.
Anh mau tránh ra, tôi phải đi tìm Tường Hi."
Lệ Tịch Vân nâng ly rượu uống cạn.
Xong, lập tức vớ lấy túi xách bên cạnh, sải bước rời đi.
Phó Hiểu đặt tiền trên bàn thanh toán, rồi nhanh chóng chạy theo Lệ Tịch Vân.
-"Này, em chờ đã."
Lệ Tịch Vân bực dọc nhìn cái đuổi nhỏ suốt ngày bám theo mình, liếc mắt cảnh cáo.
-"Em không thể kết hôn với Tần Tường Hi, anh không cho phép đâu.
Tịch Vân, anh đã lo cho tương lai của hai chúng ta cả rồi, em đừng vậy có được không?"
-"Phó Hiểu, anh nghe cho rõ đây.
Tương lai của anh, mặc kệ anh, không liên quan đến tôi.
Tôi kết hôn với ai anh càng không có quyền xen vào."
Chiếc taxi mà Lệ Tịch Vân gọi cũng đã đến, cô ta đẩy Phó Hiểu tránh khỏi tầm nhìn rồi lập tức bỏ vào trong xe.
Một tuần sau hôn lễ sẽ chính thức bắt đầu.
Theo đúng như đã hứa, Tần Tường Hi đưa Lệ Tịch Vân đến cửa hàng váy cưới.
Lệ Tịch Vân tỉ mỉ quan sát từng chiếc váy cưới có trong cửa tiệm, hai mắt đầy hạnh phúc nhỏ giọng hỏi hắn.
-"Tường Hi, anh thấy bộ này thế nào?"
Mặc cho Lệ Tịch Vân gọi, Tần Tường Hi vẫn thả hồn theo mây gió, không để tâm đến những thứ xung quanh, nhìn vào một góc mơ hồ.
Sắc mặt của Lệ Tịch Vân đã bắt đầu thay đổi, cô ta đặt lại váy trở vào tay cô nhân viên theo cùng, nhanh chân chạy đến chỗ hắn.
-"Tường Hi, anh đang nghĩ đi đâu vậy hả?"
Tần Tường Hi lúc này mới hoàng hồn, nâng mắt nhìn cô ta.
-"Ừ, sao vậy?"
-"Sao vậy, sao vậy? Anh đang tơ tưởng đến con nhỏ đó đúng không? Anh đang đi thử váy cưới cùng em đó!"
Lệ Tịch Vân khó chịu ngồi xuống cạnh hắn, hai tay vòng trước ngực, mắt nhìn thẳng chẳng thèm đoái hoài đến hắn nữa.
Biết được bản thân đã làm ra chuyện quá đáng, thiếu tôn trọng cô.
Tần Tường Hi thở dài, liếc mắt ra hiệu cho cô nhân viên mang theo chiếc váy cưới đi đến.
-"Được rồi, em mau vào trong thử đi.
Anh thấy bộ này rất hợp với em."
Thấy Lệ Tịch Vân không đáp, hắn mỉm cười kiên nhẫn nói thêm.
-"Anh thấy bộ vest trắng kia rất phù hợp với anh, em thấy sao hả?"
...
-"Cô à, phiền cô chuẩn bị bộ vest đó giúp tôi.
Tôi sẽ vào trong thử."
Nghe đến đây, Lệ Tịch Vân mới thôi giận, cô ta mỉm cười khoác lấy tay hắn.
-"Đi thôi, thử đồ cho anh trước đã!"
Buổi thử váy cưới diễn ra vô cùng thuận lợi, bà Tần nghe được Lệ Tịch Vân báo lại về việc hắn nuông chiều cô ta hết mức, bà cũng lấy làm vui lây.
Dưới mái hiên nhà, Tôn Vũ Kỳ chẳng biết ngồi lại chờ hắn đã bao lâu rồi, cô chẳng nhớ nổi nữa, ngồi đến mức hai chân tê rần, đứng dậy cũng là một chuyện khó khăn với cô ngay lúc này.
Ánh đèn chiếu sáng giữa màn đêm u tối, không kém phần lạnh lẽo.
Sau một ngày cùng Lệ Tịch Vân thử váy cưới, cùng cô ta đi ăn tối, ngắm ánh đèn thành phố...!Khiến hắn mệt mỏi.
Nhìn thấy Tôn Vũ Kỳ ngồi trước đó, hắn nắm chặt bàn tay để bản thân có thể dứt khoát hơn một chút.
Tiết trời đã bắt đầu se lạnh, buổi tối kết hợp cùng màn sương mỏng, không khí mang theo hơi lạnh.
-"Còn đến đây làm gì?"
Hắn đi đến, cho tay vào túi áo khoác, hờ hững hỏi.
Tôn Vũ Kỳ mỉm cười, nhìn hắn.
-"Anh vừa đi đâu về thế?"
Hắn không bận tâm đến câu hỏi của cô, chỉ một mực muốn đuổi cô về, bởi vì thời tiết bây giờ rất lạnh.
-"Mau về đi, nếu là chuyện công việc thì mai hẳn nói, nơi này là nhà riêng, tôi không giải quyết công việc vào giờ này."
Nói rồi hắn cũng lập tức mở cửa vào trong.
Cửa vừa chuẩn bị khép lại, Tôn Vũ Kỳ đã nhanh nhẹn chen ngang vào cùng hắn.
-"Tôn Vũ Kỳ! Mau ra ngoài!"
Tần Tường Hi ném cho cô một ánh mắt cảnh cáo, nghiêm giọng quát.
-"Chúng ta cần phải nói chuyện với nhau, anh chỉ cần nghe em nói.
Nói xong rồi em sẽ đi, lập tức cút khỏi mắt anh."
Tôn Vũ Kỳ khoác lấy cánh tay hắn, có ý không để hắn chạy thoát, càng không có cơ hội rời khỏi cô.
-"Tôi không muốn nghe, lập tức ra khỏi nhà tôi.
Bằng không, tôi sẽ gọi cảnh sát đến."
-"Vậy thì cứ chờ cảnh sát đến đi.
Rồi lại có bài báo mới, Tần Tường Hi tổng giám đốc của Tập đoàn Tần thị, giữa đêm dẫn theo một cô gái về nhà, được biết cô gái kia không phải vị hôn thê của anh ấy...!Thế nào, bìa tin tức cuốn hút chứ?"
-"Ừ, rất cuốn hút.
Nhưng có tiếng mà không có miếng, thì tôi lại chịu tiếng oan mất."
Um!
Rất nhanh, Tần Tường Hi đã tóm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Tôn Vũ Kỳ, kéo cô gần về phía người mình hơn, đôi môi hư hỏng của hắn cứ thế bám vào môi cô, không cho cô có cơ hội thoát khỏi.
Cả hai dằn co một lúc, theo từng bước di chuyển của hắn.
Phút chốc đã ngả nhàu lên sofa, nụ hôn cũng lập tức đứt đoạn, nhưng tư thế ái muội của cả hai vẫn được giữ nguyên vẹn.
-"Tường Hi, anh..."
Tiếng Tôn Vũ Kỳ thỏ thẻ bến tai, kèm theo tiếng thở dốc khiến hắn càng thêm đắm chìm, hai mắt đỏ ngầu, cổ họng có chút khô khốc.
Hắn như con hổ đói vớ phải miếng mồi, nhanh chóng mất kiểm soát mà lau đến hôn cô.
Chiếc cổ trắng cao ngạo của Tôn Vũ Kỳ rất nhanh đã xuất hiện những dấu hôn đỏ, khiến người ta nhìn vào không khỏi đỏ mặt.
Tiếp đến là chiếc eo nhỏ nhắn được che bởi chiếc áo sơ mi rộng thùng thình được hắn mơn trớn vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại làm cô vô cùng ngượng ngùng.
Một chút lý trí còn sót lại mách bảo hắn phải dừng hẳn việc đang làm.
Tần Tường Hi ngồi bật dậy, rót một cốc nước trên bàn uống một ngụm điều chỉnh lại tâm trạng của hắn ngay lúc này.
-"Mau về đi."
Hắn trầm giọng đáp.
-"Xin lỗi, lần đó là do em suy nghĩ nông cạn."
Tần Tường Hi lớn tiếng quát.
-"Anh bảo em đi về kia mà!"
Không thấy cô hồi đáp, lúc này hắn mới xoay người nhìn về phía Tôn Vũ Kỳ.
Có lẽ, hắn đã quá lớn tiếng khiến cô hoảng sợ đến mức bật khóc nức nở.
-"Tôn Vũ Kỳ, trước đây em đối với anh như vậy.
Anh không trách em, không hận em, được chưa? Như em nói đó, cả cuộc đời này chúng ta cũng không có kết quả.
Nếu đã là như vậy, anh thà chọn con đường khác, cố gắng ở cạnh nhau được gì? Cuối cùng cũng phải sống trong những mảng ký ức cũ kỹ.
Anh không phải loại người cầm được lại không buông được đâu.
Chi bằng dừng lại tại đây, cả anh và em đều hạnh phúc.
Chúng ta cứ giữ những cái đẹp đẽ đã qua, hoặc nếu em muốn quên....!Quên đi anh cũng không trách em."
Trái tim cô như bị ai đó bóp chặt, chặt đến mức đau đến khó thở.
Hắn thật sự phải kết hôn cùng Lệ Tịch Vân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...