Căn phòng này chỉ mới vài tuần không đến mọi thứ vẫn được giữ nguyên vị trí cũ.
Ông Tần thật sự chẳng tìm ai thích hợp ngoài con trai mình.
Tuy miệng trách móc, nhưng tận sâu trong lòng ông vẫn muốn hắn tiếp quản cơ ngơi của mình, bằng chứng là mọi đồ dùng của hắn đều được ông giữ lại nguyên vẹn, không thay đổi hay xê dịch đi bất cứ nơi nào.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa xin vào.
-"Mau vào đây."
Còn tưởng là Hàn Bộ, hóa ra lại không phải.
Hắn tùy tiện nhìn người đứng trước mặt một chút, rồi đảo mắt đến chỗ văn kiện dang dở trên bàn.
-"Nhìn thấy tôi, cậu không vui sao?"
Chung Hàn Hiên mỉm cười, hỏi.
-"Tôi đang rất ân hận hôm đó không đánh chết cậu đây, đừng hỏi câu ngu ngốc đó."
Tần Tường Hi lạnh nhạt đáp.
-"Tức là cậu đã thua, không phải sao?"
Cái tên Chung Hàn Hiên này, đến đây với mục đích gây chuyện, cố tình khiêu khích người thua cuộc là hắn đây mà.
-"Cậu muốn chết sao? Có biết đang nói năng với ai không vậy hả?"
Chung Hàn Hiên bật cười.
Đương nhiên anh ta thừa biết người trước mắt là người cực kỳ có tiền đồ, là người có thể đuổi việc bất cứ người nào nếu như hắn thấy không vừa mắt.
Nhưng Chung Hàn Hiên không sợ, bởi vì anh ta vô cùng có tự tin rằng bản thân mình là một đặc cách.
Xong, cũng không trêu chọc hắn nữa, nghiêm túc vào vấn đề.
-"Bản thảo tuần lễ mua sắm tuần kế tiếp."
-"Để đó rồi cút đi."
Tần Tường Hi trầm giọng ra lệnh.
Đây là chuyện mà Chung Hàn Hiên không nên hỏi, bởi vì trước sau đều không có liên quan đến bản thân anh ta.
Nhưng cuối cùng, anh ta vẫn buộc miệng lên tiếng.
-"Cậu chấp nhận kết hôn với Lệ Tịch Vân bởi vì cần người đầu tư vào resort sao?"
-"Cậu thấy tôi giống loại người đó sao?"
Tần Tường Hi hỏi.
-"Không."
Chung Hàn Hiên thành thật lắc đầu.
-"Vậy thì đúng rồi.
Hôn nhân là do tôi chọn, tôi nhận ra người phù hợp với tôi nhất chỉ có cô ấy.
Kết hôn cũng là chuyện sớm muộn, chi bằng cứ như bây giờ.
Có thêm Lệ gia, resort của tôi chẳng phải còn hơn cả sức mong đợi sao?"
Không biết Tần Tường Hi đang suy tính chuyện gì, nhìn vào phong thái vô cùng nhàn rỗi, vô âu vô lo này của hắn khiến Chung Hàn Hiên khó lòng đoán ra.
Và hơn hết, Tần Tường Hi từ trước đến giờ là kiểu người rất giỏi che giấu cảm xúc của mình, ngoại trừ hắn mở miệng ra thì chẳng ai đoán được.
-"Dù cậu có quyết định như thế nào, tôi cũng sẽ ủng hộ cậu."
-"Cậu cứ việc chăm sóc tốt cho con rùa lúc nào cũng tỏ vẻ ngạo mạn, sống vì người khác đó giúp tôi là được.
Đồ ngốc đó cứ tưởng làm vậy có thể giúp tôi, ấu trĩ hết chỗ nói."
Tần Tường Hi nở nụ cười, nhàn nhạt đáp.
-"Tần Tường Hi, nếu cậu không thể bên cạnh cô ấy thì cứ để tôi làm điều đó.
Tôi sẽ chăm sóc cô ấy, bảo đảm tốt hơn cả cậu!"
-"Cảm ơn.
"
Không đáp lại lời hắn, Chung Hàn Hiên cứ như vậy mà lập tức bỏ đi.
Tuy đây không phải bữa cơm đầu tiên cả hai gặp mặt sau nhiều năm xa cách, nhưng có lẽ đây là bữa cơm khiến Lệ Minh Trí hài lòng từ trước đến giờ.
-"Anh Lệ, hiếm khi hai chúng ta có dịp rảnh rỗi ngồi lại với nhau ôn chuyện như vậy."
Lệ Minh Trí bật cười, niềm nở đáp.
-"Phải, phải.
Hai người già chúng ta đã lâu rồi không gặp nhau rồi ấy nhỉ.
Hôm nay phải uống một bữa thật sảng khoái, không say không ai được phép về."
Nói đến đây, ánh mắt Lệ Minh Trí lại có chút nghi ngờ, do dự hỏi.
-"Vậy,...chuyện đó thì sao? còn thằng nhóc Tường Hi...!"
-"Anh cứ yên tâm, không vấn đề gì cả.
Nhất định không để anh thất vọng."
Tần Kiến Thụy vui vẻ vỗ vai trấn an ông Lệ, có ý bảo ông không phải nghĩ ngợi.
Ở một nơi khác, Tôn Vũ Kỳ lại một mình rảo bước lang thang trên con đường quen thuộc, ký ức vui vẻ của cả hai lại bất chợt ùa về, trái tim cô lại một lần nữa phải chịu đựng cơn đau đớn.
Lúc sáng, cô nghe được những người nhân viên truyền miệng nhau, nào là Tần tổng sắp kết hôn cùng thiên kim Lệ gia, hai người họ đã lên kế hoạch chuẩn bị tổ chức hôn lễ, lại còn là quyết định của Tần Tường Hi, hắn muốn tiến hành hôn lễ vào thời điểm resort ở Tứ Châu khánh thành, dùng món quà trị giá đó, làm quà cưới cho Lệ Tịch Vân.
Lẽ ra cô nên vui mới phải, vui vì hắn đã trở về nơi hào quang mà hắn nên thuộc về, vui vì cô đã hoàn toàn khiến hắn chết tâm mà quyết định buông bỏ, mục đích của cô chẳng phải như vậy hay sao? Sao bây giờ cô lại ngồi co ro ở nơi tăm tối này, lặng lẽ khóc kia chứ?
Tin tức hai nhà Tần - Lệ sắp trở thành thông gia đã lan truyền nhanh trên tất cả các phương tiện truyền thông.
Bên cạnh những lời chúc mừng cũng có một vài lời ác ý.
Người ta còn cho rằng Lệ gia kết thông gia chỉ là vì muốn dựa dẫm vào sự lớn mạnh của Tần thị mà thôi.
-"Tường Hi, ngày mai sắp xếp công việc đưa Tịch Vân đi thử váy cưới đi, con bé chắc hẳn mong chờ ngày nay lâu lắm rồi."
Bà Tần cùng Tần Tường Hi đi dạo quanh trung tâm thương mại, trong lúc đi ngang qua cửa hàng trang sức bà lại nhớ đến việc hôn lễ sắp tới của hắn, bà lên tiếng thúc giục.
-"Ngày mai con phải đến Tứ Châu gặp chú Vạn, có lẽ không thể đi được đâu ạ."
Tần Tường Hi thấp giọng trả lời.
-"Được thôi, tùy vào con vậy.
Nhưng mẹ hi vọng con nói được làm được, bởi vì mẹ cũng đã rất tuân thủ lời hứa với con.
Không phải sao?"
Bà Tần cố tình nhấn mạnh chuyện này để hắn nhớ rõ, chuyện mà bà muốn trước sau gì hắn cũng phải làm, hoàn toàn không có khái niệm từ chối.
Luôn tiện bà cũng đưa hắn đến nơi Tôn Vũ Kỳ đang phụ trách quản lý, kiểm tra cảm xúc của hắn một chút.
Trước mắt, hai nhân viên không biết vì chuyện gì mà xảy ra tranh cãi.
Nhìn thấy bà Tần, tất cả nhân viên lập tức xếp hàng ngay ngắn, kính cẩn cúi đầu chào hỏi.
Bà lướt qua từng nhân viên một, xong lại dừng lại trước hai người nhân viên vừa nãy.
-"Quản lý Tôn, cô quản lý nhân viên kiểu gì vậy?"
Một trong số hai người nhân viên hoảng hốt lên tiếng.
-"Phu nhân, tôi thành thật xin lỗi.
Mong bà cho tôi thêm cơ hội, tôi đảm bảo không có lần thứ hai."
Bà Tần khóe môi lộ ra nụ cười khinh bỉ, liếc mắt nhìn sang cô gái kia, hời hợt lên tiếng.
-"Lần thứ hai? Cô còn có lần thứ hai sao?"
Tôn Vũ Kỳ hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tâm trạng.
Cô thừa biết bà Tần đang cố tình gây khó dễ cho cô trước mặt Tần Tường Hi.
Hơn nữa, bây giờ cô đã lên làm quản lý của một bộ phận, việc vừa nãy của hai nhân viên kia lỗi cũng nằm một phần ở cô.
-"Phu nhân, là lỗi của tôi.
Là do tôi không..."
Bốp!
Tần Tường Hi nhắc chân đi đến can thiệp, bà Tần lại không để hắn có cơ hội đó, bà liếc mắt nhìn sang hắn.
-"Nhân viên làm sai, trách nhiệm nằm ở quản lý, con không nên can thiệp vào để tránh người khác lại hiểu lầm."
Tần Tường Hi nắm chặt hai bàn tay đè nén cảm xúc ngay lúc này.
-"Hai người từ ngày mai không cần đến làm việc nữa.
Còn quản lý Tôn, trừ một nửa số lương tháng này là được rồi."
Bà Tần nhìn đứa con trai yêu quý của mình, bật cười thành tiếng.
Cuối cùng vẫn là không thể quên được.
-"Con không bảo vệ cô ta được mãi đâu."
Bầu không khí đã dần trở về vẻ vốn có ban đầu, không có ầm ĩ tranh luận, cũng không còn phải nhìn vào sắc mặt không mấy vui vẻ của bà Tần nữa.
Tần Tường Hi tiến thêm vài bước đi đến chỗ cô, còn chưa đi được vài bước đã lập tức dừng lại, chuyện mà mẹ hắn vừa gây ra khi nãy đối với cô, hắn thật sự rất áy náy, lại càng giận bản thân nhiều hơn.
Đến người phụ nữ mà mình yêu, hắn còn không bảo vệ được, có đáng cười không chứ?
Cô ngẩng mặt nhìn hắn, cố gắng nặn ra nụ cười để hắn không phải bận lòng.
-"Vũ Kỳ."
Chung Hàn Hiên nghe được tin liền bỏ ngang công việc, mặc kệ thư ký mang một số tài liệu chờ anh ta.
Kết quả vẫn là đến muộn.
-"Em có làm sao không?"
Anh ta lo lắng xem xét xung quanh cô một lượt, lo lắng hỏi.
Nhìn thấy cảnh tượng Chung Hàn Hiên quan tâm lo lắng cho cô, hắn rất khó chịu, nhưng ngoài việc chấp nhận ra thì hắn còn có thể làm gì được nữa?
-"Em không sao, anh Hàn Hiên."
Tuy miệng trả lời, nhưng mắt của cô vẫn cứ lưu luyến nhìn theo bóng dáng đang dần khuất xa đằng trước.
Cô biết hắn rất đau khổ, và cô cũng như vậy!
Lần thứ hai hắn trở lại nơi này.
Chỉ là, lần trở lại này chỉ có còn mỗi mình hắn.
Phòng tranh, là nơi một trong số những kỹ niệm mà hắn không thể quên được.
Chính nơi yên tĩnh này đã để hắn gặp được Tôn Vũ Kỳ và yêu cô.
Giá như mọi chuyện chưa bắt đầu, giá như ngày ấy hắn không đặt chân đến nơi này, và giá như chưa có cuộc gặp gỡ...!Tất cả những chuyện trên, không phải vì hắn hèn nhát, cũng không phải ích kỷ.
Chỉ là, hắn không muốn cô phải vì hắn mà chịu những tổn thương, gièm pha, khinh khi của người khác...!Hắn đâu xứng để cô phải đánh đổi như vậy.
Hết triển lãm lại đến một cửa tiệm bán thịt xiên nướng.
Ông chủ cửa tiệm hào hứng mang ra năm que thịt xiên đặt trên bàn cho hắn, hương vị chẳng khác gì so với lần đó.
-"Chàng trai, hôm nay đi một mình sao? Cô bé lanh lợi kia không đi cùng à?"
Hắn có chút kinh ngạc nhìn ông chủ với hàm râu quai nón, thân hình to khỏe, vạm vỡ, gương mặt vô cùng phúc hậu.
Hôm đó hắn chỉ cùng Tôn Vũ Kỳ đến một lần, vậy mà ông ấy lại có thể nhớ đến tận bây giờ.
-"Không ạ, cháu chỉ đến một mình giải quyết số chuyện thôi."
Hắn cười trừ, đáp.
-"Người trẻ tuổi tình cảm sớm nắng chiều mưa là thế đấy.
Kiên trì vào, nhất định có ngày cậu sẽ thành công.
Cố lên!"
Ông chủ bật cười, để lại cho hắn một câu động viên tinh thần, rồi nhanh chóng trở ngược vào trong quầy, tiếp tục công việc.
Địa điểm cuối cùng cũng chính là nỗi sợ của hắn.
Tần Tường Hi ngồi trên chiếc thuyền nhỏ, dưới mái chèo nhẹ nhàng, thuần thục của bác lái thuyền, con thuyền lướt trên mặt nước một cách êm đềm.
Đến Tứ Châu, sau khi cùng ông Vạn bàn bạc tiến hành đổi mới thêm một vài thứ, hắn không vội trở về Thành phố Giang mà lại chạy đến trấn nhỏ ở Hồ Sơn chỉ để làm qua những chuyện này.
Sau chuyến đi này, tất cả mọi thứ sẽ như dòng nước này vậy, cứ thể mà trôi đi không một chút dấu vết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...