Nàng Rùa Đanh Đá


Bốp!
Tần Tường Hi đứng yên lặng để bà Tần trút cơn giận.
-"Mẹ, con xin lỗi!"
Bữa cơm tối nay khiến bà vô cùng mất mặt, lại càng khó xử hơn với cha con Lệ Tịch Vân.

Bà đã ngồi rất lâu trên sofa chờ hắn trở về để cho bà một lời giải thích.
-"Con có biết đó là bữa cơm cực kỳ quan trọng hay không? Nếu để bố con biết chuyện này, ông ấy chắc chắn sẽ mắng con một trận."
-"Con biết."
Hắn khẽ đáp.
-"Con biết? Con biết tại sao vẫn còn làm, hả? Tường Hi, từ nhỏ đến lớn con chưa bao giờ cãi lời mẹ, càng không làm mẹ phải giận dữ như bây giờ.

Vì sao vậy? Vì sao hôm nay con lại như vậy?"
Trước đây hắn không phải loại người cư xử không có trước sau giống như bây giờ, chỉ để hắn đến Trung Quốc chưa đầy một năm đã khiến hắn hầu như thay đổi hoàn toàn.

Bà rất muốn biết rốt cuộc đã có chuyện gì khiến hắn trở nên như bây giờ.
-"Một người bạn thật sự rất cần con, con không thể không đến, càng không thể bỏ mặc không lo thưa mẹ."
Hắn nhìn bà Tần bằng ánh mắt kiên định, trả lời.
-"Được, nói hay lắm! Con đương nhiên vẫn xem trọng những người bạn đó của con hơn gia đình, đúng không?"
-"Không phải vậy đâu ạ."
Hắn nhanh chóng bát bỏ.
-"Ngày mai đến Lệ gia xin lỗi bọn họ, xin lỗi vì hành vi cư xử lỗ mãng của con đi."
Đánh cũng đã đánh, trách móc cũng đã làm.

Bà đương nhiên không phải gỗ đá lại không biết sót con mình.
-"Mẹ yên tâm, con sẽ đến xin lỗi chú Lệ và cả Tịch Vân.

Còn chuyện kết hôn, con không đồng ý.

"
Cơn giận này còn chưa nguôi ngoai đã đón thêm một cơn giận khác.

Chuyện hắn vừa nói còn nghiêm trọng hơn cả chuyện tự ý bỏ đi trong bữa dùng cơm của hai nhà.

Bà Tần không tin vào những gì mình nghe thấy, bà nhíu mày xác nhận thêm lần nữa.

-"Con, vừa nói cái gì?"
-"Con nói, con sẽ không kết hôn cùng Tịch Vân."
Đã đến lúc hắn phải nghe theo những ý muốn của bản thân mình.
Nhìn bà Tần tức giận đến mức khóe mắt đã bắt đầu rơi lệ, hắn cũng rất thấy có lỗi.

Nhưng cuộc sống sau này là của hắn, hắn muốn tự bản thân mình quyết định.
-"Được, đều là vì con bé đó đúng không?"
Tần Tường Hi bất ngờ khi nghe bà Tần nhắc đến Tôn Vũ Kỳ, hắn cau mày, xác nhận lại một lần nữa.
-"Ý mẹ là sao?"
Bà Tần sắc mặt đã thay đổi, không còn giận dữ như lúc đầu.

Bà bật cười hào sảng, đưa bàn tay trắng trẻo, thon thả mà hàng nghìn người phụ nữ ở độ tuổi như bà đều ao ước, gạt đi nước còn vươn trên khóe mắt.
-"Tường Hi, con cho rằng những chuyện con làm mẹ đều không biết sao? Hả? Chẳng qua là cô bé đó không quan trọng, càng không đáng để nhắc đến.

Nhưng xem ra thì mẹ đã sai rồi, sai hoàn toàn.

Bởi vì đứa con trai của mẹ lại đi rung động với một con bé không ra gì như nó."
Tần Tường Hi nắm chặt hai bàn tay cố gắng tiết chế cơn giận dữ, mẹ của hắn lại ngang nhiên cho người theo dõi, hành động này của bà khiến hắn cảm giác bản thân bị xem thường đến cùng cực.
-"Tần Tường Hi, con nên ngoan ngoãn nghe lời đi.

Bằng không, chúng ta đừng gọi nhau là mẹ con nữa.
Ở một nơi khác, Lâm Giai Giai sau chuyến đi chơi vui vẻ trở về còn tưởng ở nhà Tôn Vũ Kỳ lại gặp phải chuyện lạ gì.

Cô bạn không tin, một Tôn Vũ Kỳ lười biếng lại có thể tự tay trang hoàng những món ăn đơn giản trở nên bắt mắt hơn.

Đến cả món trứng cũng trở nên tinh tế, củ cải, đậu que, thậm chí đến cả tương cà cũng bắt đầu có thêm nghệ thuật.
-"Tôn Vũ Kỳ, cậu thức sớm chỉ để chuẩn bị những thứ này cho mình sao?"
Lâm Giai Giai không ngăn được niềm vui, hồ hởi cầm lấy chiếc hộp đã được Tôn Vũ Kỳ trang hoàng thức ăn đẹp mắt.

Nhưng rất nhanh, đã bị Tôn Vũ Kỳ giành ngược trở lại.
-"Đây không phải cho cậu, của cậu bên kia kìa."
Tuy có chút thất vọng, nhưng lại nghe được có phần của mình, cô bạn mỉm cười nhìn sang phía bên cạnh, nụ cười trên môi cũng tắt hẳn đi.
-"Gì vậy? Sao lại không giống phần trong hộp? Tôn Vũ Kỳ, cậu lén nuôi trai bên ngoài à?"
-"Cậu nên cảm thấy mừng cho mình vì mình đã chấm dứt chuỗi ngày cô quạnh.


Đi nhé!"
Nói rồi, Tôn Vũ Kỳ lập tức mang theo hộp thức ăn lật đật bỏ đi mất.
Đường đến trung tâm thương mại hôm nay lại nhanh đến lạ thường, cô như con chim sơn ca vui vẻ nhảy tung tăng trên con đường quen thuộc.
-"Yo! Hôm nay trợ lý Tôn vui đến vậy à?"
Ngô Thiên Tuyết từ phía xa đi đến, nhìn thấy bộ dạng khác lạ, gương mặt tươi tắn khởi sắc, lên tiếng trêu chọc.
-"Quản lý Ngô, lâu rồi không gặp."
-"Tôn Vũ Kỳ, cô bị ấm đầu sao?"
Ngô Thiên Tuyết nhướng mày nhìn cô, chỉ mới nghỉ phép mười ngày mà thôi, lâu đến cỡ nào chứ?
Bây giờ mới để mắt đến chiếc hộp trên tay cô, Ngô Thiên Tuyết mỉm cười, hỏi.
-"Này, Vũ Kỳ! Tôi biết xem bói đấy.

Hay là tôi xem giúp cô một quẻ."
Tôn Vũ Kỳ bật cười.
-"Thôi đi quản lý, tôi không tin mấy chuyện đó đâu mà."
-"Nhìn sắc mặt hồng hào, miệng không khép lại được, mắt thì trở nên có hồn hơn của cô..."
-"Ngô Thiên Tuyết, cô đang chửi xéo tôi đó hả?"
Tôn Vũ Kỳ nhanh nhẹn trả lời.
-"Nghe xong đã!"
Thấy vậy, cô cũng ngoan ngoãn chờ xem Ngô Thiên Tuyết sẽ bói ra chuyện gì.
-"Tổng kết những thứ trên, theo như kinh nghiệm từ sách vở và thực tế.

Tôn Vũ Kỳ, cô đang yêu đúng không?"
Tôn Vũ Kỳ tròn xoe hai mắt, vừa hoảng hốt vừa ngượng ngùng lập tức phản đối.
-"Cô...!Cô ăn nói lung tung.

Hớ, bói toán gì chứ, là trò lừa gạt thôi mà.

Tôi đi đây, sắp trễ giờ rồi."
Ngô Thiên Tuyết vẫn không có ý định buông tha cho cô, nở nụ cười đắc ý, tiếp tục gọi.
-"Tôn Vũ Kỳ, cô sắp trở thành một con rùa rồi đấy!"
Trong lúc đang chờ thang máy mở cửa, cô nhìn chiếc hộp trong tay thi thoảng bật cười ngây dại.


Đúng là những người có tình yêu biểu hiện rất lạ, lạ đến mức nhìn đâu cũng thấy màu hồng.
Ting!
Cửa thang máy đã mở.
Bên trong là một người phụ nữ, bà mặc trên người một bộ vest trắng sang trọng, ở độ tuổi 50 nhưng bà vẫn giữ được nhan sắc trẻ trung.

Theo phép lịch sự, Tôn Vũ Kỳ lập tức tránh sang một bên, khẽ gật đầu thay cho lời chào hỏi.
Người phụ nữ liếc mắt nhìn cô từ đầu đến cuối, ánh mắt không thể hiện sự ghét bỏ nhưng lại khiến cô cảm thấy có chút cảm giác không thoải mái.
-"Phu nhân, mời đi lối này."
Người trợ lý theo cùng kính cẩn đưa tay về phía bên trái, hướng đi xuống tầng giữ xe.
Người phụ nữ đó cũng không nán lại nữa, nhanh chân cùng trợ lý rời đi.
Tuy cô rất tò mò với sự xuất hiện này, nhưng chợt nhớ ra sắp trễ giờ làm nên không suy nghĩ nhiều nữa, vội vã chạy vào thang máy.
Buổi trưa, theo như thường lệ Tần Tường Hi sẽ đến nhà hàng ở ngay dưới trung tâm thương mại để ăn trưa.

Trong khi hắn còn đang loay hoay mặc lại áo vest thì Tôn Vũ Kỳ trên tay mang theo một chiếc hộp đi đến.
Nhìn bên trong, hắn có chút ngạc nhiên và khó tin bởi những gì mình nhìn thấy.
-"Gì...!Gì vậy?"
Tôn Vũ Kỳ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn.
-"Đây là bữa cơm dinh dưỡng mà tôi đã rất cất công chuẩn bị cho anh đấy, mau ăn đi."
Hắn gật đầu, cảm thán.
-"Ừ, đúng là rất cất công.

Trứng cuộn hình trái tim, đến cà rốt cũng như thế đây này."
Cô chỉ tiếc là thịt gà không thể cắt tỉa giống như những món kia, bằng không cô cũng sẽ làm luôn cho món gà sốt rượu vang một tạo hình bắt mắt.
-"Tôi chỉ làm cho một mình anh thôi đấy."
Tôn Vũ Kỳ chúm chím cười, dịu dàng nói thêm.
Nghe xong những lời ngọt ngào này, Tần Tường Hi trong lòng đã vui đến mức nở hoa, nhưng hắn vẫn cố gắng làm ra vẻ mặt thanh cao.
Cốc! Cốc! Cốc!
Bên ngoài có người gõ cửa xin vào.
Ngô Thiên Tuyết do dự nhìn sang hai người trước mắt, sắc mặt ai cũng đầy tình ý, ánh mắt lại va phải chiếc hộp trên bàn của hắn, rồi một lần nữa lại nhìn đến Tôn Vũ Kỳ.
-"Cứ để đó đi, chút tôi sẽ ký.

Tôi cần xem qua một chút."
Tần Tường Hi vẫn thản nhiên đáp.
-"À, Vâng."
Hóa ra bữa trưa tình yêu của Tôn Vũ Kỳ chính xác là dành cho Tần Tường Hi.

Ngô Thiên Tuyết khẽ mỉm cười, cũng không tiện nán lại thêm nhanh nhẹn rời khỏi.
-"Này, mau qua đây.

Ăn cùng đi."

Tần Tường Hi mau chóng bê chiếc hộp đến sofa, không quên chừa một chỗ ngồi cạnh mình cho cô.
Cả hai cùng nhau trải qua một bữa cơm chưa đầy vui vẻ.

Vừa hay, cảnh tượng này lại để Chung Hàn Hiên nhìn thấy, tuy trong lòng buồn bã nhưng rồi cũng lặng lẽ rời đi.
Sắp xếp công việc xong, Tần Tường Hi lật đật lái xe đến biệt thự Lệ gia.
-"Anh còn đến đây làm gì?"
Lệ Tịch Vân ngồi trước sofa, gương mặt vờ như không quan tâm đến, cô ta vẫn còn giận dỗi hắn chuyện hôm trước, hời hợt hỏi.
-"Chú Lệ không có ở đây sao?"
Hắn nhìn xung quanh một lượt, thở dài hỏi.
-"Không có, ông ấy bị anh chọc tức đến phát bệnh rồi, anh còn hỏi sao?"
Lệ Minh Trí sáng nay đã đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe định kỳ, những người già vẫn hay chu đáo như vậy.
-"Chú ấy không sao chứ?"
Hắn áy náy hỏi.
-"Tần Tường Hi, anh rốt cuộc làm sao vậy? Hôm đó tại sao lại bỏ đi, anh có biết là..."
-"Anh xin lỗi."
Hắn trầm giọng đáp.
Lệ Tịch Vân cứng rắn vờ không quan tâm chưa đầy 5 phút đã nhanh chóng bật trạng thái trở lại ban đầu.

Cô ta vui vẻ chạy đến bên cạnh hắn, khoác lấy cánh tay hắn, kéo hắn ngồi xuống ghế, không quên rót cho hắn một cốc trà nóng.
-"Em tha thứ cho anh rồi, anh yên tâm đi."
Tính cách của Lệ Tịch Vân không xấu, chỉ là do được nuông chiều từ nhỏ nên đâm ra ngổ ngược.
-"Dễ vậy à?"
Hắn lên tiếng trêu chọc.
-"Cái gì mà dễ, bởi vì đó là anh.

Và hơn nữa, anh là chồng sắp cưới của em.

Em đang học cách trở thành một người vợ tốt của anh đấy!"
Hắn gỡ bỏ cánh tay Lệ Tịch Vân ra, dù sao cũng nên nói cho cô ta biết quyết định của mình.
-"Tịch Vân, anh..."
-"Thưa tiểu thư, ngoài kia có một cậu thanh niên đến muốn gặp cô.

Cậu ấy nói là bạn trai của cô, hôm nay đến tìm lão gia để hỏi cưới."
Nghe đến đây, Lệ Tịch Vân tức đến đỏ mặt.

Lời lẽ hàm hồ, tự tin như vậy chỉ có mỗi mình Phó Hiểu mới làm ra mà thôi.
Tần Tường Hi ngồi bên cạnh chỉ biết lắc đầu cười trừ.
-"Phó Hiểu, anh chết chắc!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận