Nàng Rùa Đanh Đá


Bộ vest mà Tôn Vũ Kỳ cất công chuẩn bị cuối cùng cũng có dịp dùng đến.
Hôm nay cô đến văn phòng của hắn rất sớm, quần áo phẳng phiu, đầu tóc búi gọn gàng, trông rất chuyên nghiệp.

Đến mức Ngô Thiên Tuyết nhìn thấy cũng có chút kinh ngạc.
-"Sao cô lại ở đây? Chẳng phải đã bị đuổi cổ rồi sao?"
Chị em tốt cái nỗi gì vậy? Suốt ngày cứ trông chờ nhau bị sa thải là sao?
Tôn Vũ Kỳ lúc này cũng ngẩn cao đầu, sửa sang lại quần áo, dõng dạc tuyên bố.
-"Nói cho cô biết nhé, Tôn Vũ Kỳ bây giờ đã là trợ lý riêng của Tần tổng đấy!"
-"Hả?"
-"Còn hả cái gì? Tôi nói chị em tốt của cô đã được làm nhân viên chính thức ở tập đoàn Tần thị.

Thế nào, ngạc nhiên không?"
Ngô Thiên Tuyết đi quanh người cô một vòng, nở nụ cười tán dương.
-"Cô lợi hại thật nha! Mới đó đã lấy lòng Tần tổng, vậy mới xứng đáng là chị em tốt của tôi chứ."
-"Cô thôi đi, mới khi nãy là ai trông mong tôi bị đuổi cổ hả? Ngô Thiên Tuyết, con người của cô đúng là tráo trở nha!"
Trong lúc cả hai đang luyên thuyên trò chuyện, mèo khen mèo dài đuôi.

Thì đằng xa, Chung Hàn Hiên cũng đã đi đến.
-"Giám đốc Chung."
-"Giám đốc Chung."
Cả hai cũng dừng hẳn câu chuyện, gật đầu chào hỏi.
-"Lâm Lệ Na đang tìm cô đấy!"
-"Ò,...!Vâng.

Tôi xin phép đi trước ạ."
Suýt nữa quên mất, khi nãy còn có hẹn với Lâm Lệ Na.

Ngô Thiên Tuyết sau khi nghe anh ta nhắc nhở lập tức co chân đi mất.
Không gian bây giờ chỉ còn lại hai người, Chung Hàn Hiên lấy từ trong túi áo ra một món quà nhỏ.
-"Chúc mừng em đã trở thành nhân viên chính thức của Tần thị."
Tôn Vũ Kỳ nhận lấy gói quà trên tay, mỉm cười đáp lại.
-"Giám đốc Chung, cảm ơn anh nhé!"
-"Cứ gọi anh là Hàn Hiên."
Chung Hàn Hiên mỉm cười, không quên nhắc cô mở chiếc hợp ra xem.
-"Mở ra xem đi."
Món quà mà anh ta chuẩn bị là một gói kẹo bạc hà.

Tôn Vũ Kỳ có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không giấu nổi sự vui vẻ.

Đúng là thứ đơn giản nhất lại là thứ đặc biệt nhất.
-"Cảm ơn anh, Hàn Hiên!"
Kẹo bạc hà là thứ mà năm đó cô vẫn thích, mỗi khi gặp chuyện không vui cô đều ăn một viên.

Hương bạc hà thanh mát, còn có một chút cay the đầu lưỡi, vị ngọt nhẹ nhàng...!Ăn vào giải tỏa phiền muộn rất tốt.
Nhưng mà, Chung Hàn Hiên làm sao biết được chuyện này chứ? Kể cả bánh mật ong lần trước? Tất cả đều là trùng hợp sao?
Cảnh tượng trước mắt nhanh chóng thu vào tầm nhìn của ai đó.
-"Đến đúng giờ vậy sao?"
Nhìn thấy Tần Tường Hi đến, nụ cười trên môi của Tôn Vũ Kỳ cũng chợt tắt.
-"Hai người cứ nói chuyện đi, tôi đi trước."

-"Vâng."
Tôn Vũ Kỳ mỉm cười đáp.
Sau khi Chung Hàn Hiên đi khỏi, cô cũng lật đật theo chân Tần Tường Hi trở ngược vào trong phòng làm việc.
-"Cô qua kia xếp lại số tài liệu cho tôi đi."
Tôn Vũ Kỳ cũng ngoan ngoãn làm theo lệnh hắn.
Theo dự định ban đầu, gói quà này hắn sẽ đưa đến cho cô kèm theo một lời hoan nghênh nồng nhiệt.

Nhưng xem ra thì không cần thiết nữa.
Đến khi Tôn Vũ Kỳ quay lại, thì trên bàn đã xuất hiện một tấm thẻ nhân viên nằm ngổn ngang trên bàn.

Lẽ ra, tấm thẻ sẽ được gói gọn trong một chiếc hộp bắt mắt, nhưng chẳng may khi nãy trong lúc cô đang loay hoay làm việc thì Tần Tường Hi cũng đã vứt chiếc hộp vào sọt rác, trên chiếc thẻ còn đề cả tên và ảnh chụp của cô.
Tôn Vũ Kỳ bất ngờ cầm lấy tấm thẻ, tỉ mỉ quan sát, nụ cười trên môi dần trở nên nở rộ.
-"Tần tổng à, đây là..."
-"Mơ ước của cô thì nên giữ cho thật kỹ.

Tốt hơn hết là cô nên thực hiện đúng lời hứa hôm qua, bằng không tôi sẽ đuổi việc cô bất cứ lúc nào."
Nhìn người đàn ông luôn ra vẻ nghiêm khắc này, tuy lời nói lúc nào cũng xiên xỏ, trêu chọc người khác, nhưng bụng dạ cũng không xấu.

Cô bây giờ lại cảm thấy hắn khác hẳn so với lần đầu tiên gặp gỡ.

Nói chính xác hơn thì tính cách bây giờ của hắn cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
Tôn Vũ Kỳ chúm chím cười, giọng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
-"Tần tổng à, cảm ơn anh nhé!"
Tần Tường Hi liếc mắt nhìn cô một cái, rồi tiếp tục tập trung vào màn hình máy tính trước mắt.
-"Trên sofa có hai bản tài liệu, cô mang về đọc qua đi.

Toàn những cái cơ bản, có thắc mắc thì cứ việc hỏi Hàn Bộ."
-"Vâng, tôi rõ rồi.

Tôi đi đây!"
Cạch! Cạch!
Nghe được tiếng gõ bàn, cô kinh ngạc đi trở ngược lại phía hắn.
-"Tần tổng, anh có việc gì sao?"
-"Cô rốt cuộc có biết làm trợ lý không vậy? Đến cả một cốc nước còn không mang đến à?"
Suýt nữa lại quên mất!
Hôm qua cô còn huênh hoang khoe mẽ kinh nghiệm làm trợ lý của mình cho hắn nghe.

Vậy mà hôm nay đến một quy tắc cơ bản cũng quên mất, đúng là mất mặt.
-"À, đúng ha! Tôi đi ngay đây, tiệm caffe bên đường đúng chứ? Tôi lập tức đi ngay."
Đây là thời gian không thể sa sút, cô nhất định phải ghi điểm trong mắt Tần Tường Hi.

Ngày đầu làm việc không được bật lại sếp, phải ngoan ngoãn chịu đựng.

Mỗi khi bực dọc, cứ việc ngắm tấm thẻ nhân viên là được, phiền muộn điều tiêu tan.
Giờ cơm trưa đã đến, trùng hợp lại gặp được Chung Hàn Hiên.

Thế là cả ba người cùng nhau dùng bữa.
-"Dự án đó cậu xem đến đâu rồi?"
Chung Hàn Hiên hỏi.

-"Tôi đã ghi chú lại những chỗ cần đổi mới, tôi sẽ gửi gmail cho cậu sau."
Tần Tường Hi đáp.
Nhìn qua bên phía Tôn Vũ Kỳ, Chung Hàn Hiên mỉm cười hỏi.
-"Công việc không làm khó em chứ?"
-"Không đâu ạ, rất ổn.

Hơn nữa, trước đây em cũng từng làm ở một số công ty khác nhau, những việc này em cũng thích ứng rất nhanh ạ."
-"Vậy thì tốt."
Lúc này, Tần Tường Hi mới nhìn Chung Hàn Hiên bằng ánh mắt nghi ngờ, lên tiếng.
-"Sao vậy? Cậu sợ tôi bắt nạt đàn em của cậu à?"
Tần Tường Hi hỏi.
-"Miệng lưỡi của cậu tuy độc địa, nhưng dưới sự dẫn dắt của Tần tổng thì em ấy rất nhanh cũng sẽ học hỏi được rất nhiều từ chỗ cậu."
-"Nhân tài bên cạnh này tôi không dám quản nhiều đâu."
Nói rồi, hắn liếc mắt nhìn sang Tôn Vũ Kỳ bằng giọng điệu châm biếm.
-"Được sự chỉ dẫn của Tần tổng đã là vinh hạnh cho tôi rồi ạ."
Tôn Vũ Kỳ mỉm cười, khách sao đáp lời.

Biểu cảm dịu dàng bất thường này khiến hắn được một phen kinh ngạc, hắn cau mày khó hiểu nhìn về phía cô.
Khi không lại nói năng dịu dàng đến mức hắn cũng phải trầm trồ kinh hồn.
Được một lúc, Chung Hàn Hiên cũng đã đi trước.

Bây giờ chỉ còn lại hắn và Tôn Vũ Kỳ.
-"Tôn Vũ Kỳ, có thật sự là cô không vậy? Sao lúc cô nói chuyện với tôi, không thấy cô dùng giọng điệu ngọt ngào như lúc nãy để nói vậy hả?"
-"Ai bảo anh thích đối đầu với tôi làm gì?"
Cô lười biếng đáp.
-"Đấy, đấy! Xem kìa, chua ngoa vậy thì chỉ dành để nói chuyện với tôi thôi đúng không?"
Tần Tường Hi bất mãn hỏi.
-"Anh thôi đi, sao tự nhiên lại bắt bẻ chuyện này làm gì chứ?"
Nếu như cô dùng thái độ giống nhau để đối đãi thì tất nhiên hắn sẽ không nói gì.

Nhưng rõ ràng giữa hắn và Chung Hàn Hiên lại có khác biệt rất rõ rệt.
-"Cô thích Chung Hàn Hiên?"
Nghe hắn hỏi, Tôn Vũ Kỳ trong lòng có chút chột dạ, sắc mặt cun trở nên căng thẳng.
-"Anh, anh đừng có nói lung tung.

Tôi không có!"
Tần Tường Hi vẫn không có ý định cho qua, ngoan cố hỏi.
-"Vậy tại sao giữa..."
-"Tôi ăn xong rồi, tôi đi trước đây."
Còn ở đây thêm một giây phút nào nữa, cô chắc chắn sẽ bị tên thám tử dỏm này bóp chết.

Khi không lại ngẫu hứng hỏi chuyện này, cũng may tâm lý cô vẫn ổn.

Bằng không chắc chắn sẽ bị nghẹn chết từ câu hỏi đầu tiên mà hắn hỏi.
-"Con rùa này lại còn phân biệt đối xử.

Tôi là người trả lương cho cô đấy! Không phải Chung Hàn Hiên đâu nghe thấy không!"

Từ sau hôm đó, cô cũng không dám bồi chuyện nhiều với hắn nữa, ngoại trừ công việc ra tốt nhất vẫn là nên tránh xa hắn càng tốt.
Lệ Tịch Vân rảnh rỗi lại đến văn phòng tìm hắn, nhưng có lẽ Tần Tường Hi không có mặt ở đây, tuy trong lòng không mấy vui vẻ nhưng rồi cô ta cũng đành lặng lẽ ra về.
Không biết từ đâu lại xuất hiện một cô gái, ăn mặc chẳng khác gì nữ sinh trung học, đi đứng không nhìn đường lại va phải Lệ Tịch Vân.
-"Xin lỗi, tôi xin lỗi!"
Tôn Vũ Kỳ nhặt lại hồ sơ trên tay, luống cuống gập người nói lời xin lỗi với đối phương.

Nhưng Lệ Tịch Vân là ai chứ? Bản tính trời sinh chính là chẳng chịu thua bất cứ một ai, đặc biệt là người gây phiền toái đến cho mình, cô ta nhặt lại túi xách, chỉnh sửa lại quần áo, đầu tóc, kiêu ngạo lên tiếng.
-"Mắt mũi cô để ở đâu vậy hả? Để dưới gối sao? Đúng là đồ phiền phức!"
Tôn Vũ Kỳ có chút ngẩn người nhìn người con gái ngạo mạn trước mắt, lỗi này là ở cả hai người, tại sao cuối cùng người sai là cô chứ?
-"Này cô kia, tôi đã xin lỗi cô rồi, trong khi hai chúng ta đều sơ ý đụng trúng nhau.

Cô hỏi tôi mắt mũi để ở đâu? Vậy tôi hỏi cô mắt cô để ở đâu lại không nhìn thấy hai mắt của tôi vậy?"
Gặp phải đối thủ nặng ký chính là cảm giác của Lệ Tịch Vân ngay lúc này, cô ta lập tức giật lấy chỗ hồ sơ trong tay Tôn Vũ Kỳ, hung hăng ném luôn xuống sàn gạch.
-"Ở nơi đây, tôi là chủ, còn cô chính là người làm công đấy! Nhặt lên!"
Không biết sáng nay khi bước chân ra khỏi nhà cô đặt nhầm chân trái thì phải, đúng là xúi quẩy lắm mới gặp loại phụ nữ như này.
-"Cô Lệ, đến tìm Tần tổng sao?"
Ngô Thiên Tuyết từ đằng xa chạy đến, vừa nói vừa cười với Lệ Tịch Vân, tiện thể khéo léo kéo Tôn Vũ Kỳ ra phía sau người mình.
-"Tần tổng khi nãy đã đi ra ngoài rồi ạ."
Lệ Tịch Vân liếc mắt nhìn hai con người trước mắt đầy khinh bỉ, xong rồi cô ta cũng nhanh chóng rời đi.
-"Cô khi không gây chuyện với cô ta làm gì?"
Ngô Thiên Tuyết nghiêm mặt, nhìn cô hỏi.
-"Tôi giống người gây chuyện trước sao? Là do cô ta ỷ thế hiếp người, không biết là thiên kim nhà nào tính cách lại xấu như thế!"
Tôn Vũ Kỳ vừa nói, vừa nhặt lại hồ sơ trên sàn.

Thấy cô tò mò như thế, Ngô Thiên Tuyết cũng thuận miệng đáp.
-"Tốt xấu gì cô ta cũng là thiên kim danh giá, chẳng buồn cho phận làm công như hai chúng ta, cô tốt nhất sau này nên tránh xa cô ta ra, tôi không phải lúc nào cũng có mặt cứu chị em tốt đâu."
Sau khi kết thúc công việc, Tôn Vũ Kỳ trong lúc đi ngang qua kho trữ hàng, nhất thời không ngăn được tò mò lặng lẽ đi vào trong xem qua một chút.
Không hổ danh là trung tâm thương mại lớn nhất thành phố Giang, đến cả một cái kho trữ hàng cũng to bằng cả một bãi đỗ ô tô, bên trong chứa đầy ắp hàng hóa.

Tôn Vũ Kỳ mãi mê nhìn ngắm đến khi trở ngược ra phía cửa thì đã nhìn thấy Tần Tường Hi đứng ngay trước mắt.
-"Tần tổng, sao anh lại ở đây vậy?"
Cô tò mò hỏi.
Tần Tường Hi cũng rất bất ngờ với sự xuất hiện này của cô.

Bởi vì, ngoài những người có trách nhiệm quản lý kho ra thì những nhân viên con lại nếu không có sự đồng ý tất nhiên sẽ không được đặt chân vào nơi này.
-"Câu này để tôi hỏi cô đi, Tôn Vũ Kỳ, ai cho cô đến đây hả?"
Thấy nét mặt nghiêm túc của hắn, cô cũng có chút run rẩy.
-"Tôi vô tình đi ngang, sau đó thấy cửa không khóa nên tôi mới vào trong xem.

Tôi thành thật xin lỗi!"
Bây giờ đã khuya, giờ làm việc cũng đã hết từ lâu, nhân viên cũng lần lượt ra về.

Vậy nên, sau khi xong bổn phận của mình, cả hai người họ cũng lật đật ra về mà không hề biết rằng bên trong vẫn còn có người.
-"Cô mau ra ngoài đi, không có lần sau đâu đấy!"
Tôn Vũ Kỳ như gỡ được gánh nặng trong lòng, cúi đầu chào hắn rồi lật đật đi về hướng cửa.
Đẩy mãi vẫn không mở được, dường như đã bị khóa trái bên ngoài.

Tôn Vũ Kỳ ra sức kêu gọi, nhưng chẳng thấy hồi đáp.
-"Có ai ngoài đó không, bên trong vẫn có người.

Giúp tôi với!"
Sự ồn ào của Tôn Vũ Kỳ đã làm ảnh hưởng đến hắn.

Tần Tường Hi gấp vội tập hồ sơ trên tay nhanh chóng đi về phía phát ra âm thanh khi nãy.
-"Sao cô còn chưa đi?"
-"Bên ngoài đã bị khóa, anh bảo tôi đi bằng cách nào đây?"
Tôn Vũ Kỳ chán nản ngồi bệt xuống sàn, bộ dạng ủ dột đáp.

Ngay sau đó, Tần Tường Hi cũng không màn đến.

Chỉ nhìn cô một cái rồi lật đật trở lại tiếp tục công việc như chưa hề xảy ra chuyện gì.
-"Này, anh phải mau nghĩ cách đi chứ?"
Tôn Vũ Kỳ cũng lẽo đẽo theo phía sau, không ngờ rò rỉ bên tai.
-"Phải rồi, anh mau gọi người đến đi."
Điều này là phương án đầu tiên nên hành động.

Nhưng nếu hắn mang theo di động trong người thì Tôn Vũ Kỳ còn có cơ hội lãi nhãi bên tai nhắc nhở hắn sao?
-"Tôi không mang theo di động."
Tần Tường Hi đáp.
Thật xui xẻo, khi sáng bởi vì vội vã mà cô cũng bỏ quên mất di động ở nhà.

Xem ra, đêm nay thật sự phải ngủ lại nơi này.
Màn đêm bao trùm, nhiệt độ trong kho cũng trở nên lạnh hơn.

Tôn Vũ Kỳ ngồi ở một góc khuất, cuộn tròn người cố gắng chịu đựng cái lạnh đang ăn vào xương tủy.
Trong giờ phút này, nhìn thấy bộ dạng sắp bị cóng chết của cô hắn không thuận mắt.

Ngay sau đó, bèn cởi luôn chiếc áo vest của mình đắp lên người cô.
Áo vẫn còn mang theo hơi ấm cơ thể của hắn nên rất ấm.

Nhưng Tôn Vũ Kỳ cũng lập tức từ chối.
-"Tôi không cần đâu, anh giữ lại đi."
-"Sắp chết cóng đến nơi còn sỉ diện à?"
Tôn Vũ Kỳ đành nhận lấy chiếc áo.

Cô cũng nhanh chóng di chuyển đến gần hắn, chia cho hắn một nửa của chiếc áo.
-"Cùng đắp đi."
Tần Tường Hi nâng mắt nhìn về phía cô, lãng mạn chưa quá 3 giây thì Tôn Vũ Kỳ cũng lên tiếng đáp.
-"Tôi biết tôi rất xinh đẹp, anh tình nguyện đưa áo cho tôi, làm anh hùng cứu mỹ nhân cũng rất oai đấy.

Nhưng để anh chết cóng vì tôi, tôi thật sự rất áy náy!"
Tần Tường Hi nhếch mép cười khinh bỉ, xem ra Tôn Vũ Kỳ ở bên hắn lâu ngày đến căn bệnh tự tin ngạo mạn cũng đã sớm lây lan khắp cơ thể.

Ngữ điệu này, chẳng khác gì Tần Tường Hi.
Hắn cũng tiện tay giành lại áo, khoác lại vào người.

Anh hùng cứu mỹ nhân sao? Hắn không thèm làm nữa.
Tần Tường Hi đứng dậy bỏ đi, cô cũng không biết hắn định làm gì.

Mãi đến khi hắn quay ngược trở lại, trên tay còn mang theo hai chiếc áo khoác lông dày cộm, tiện tay ném cho cô một cái, không quên báo giá.
-"Chiếc áo trên tay cô có giá 100 tệ, cứ dùng đi.

Ngày mai tôi sẽ gọi quản lí Ngô thanh toán vào lương của cô."
Tôn Vũ Kỳ trừng mắt phản đối.
-"1...200 tệ á? Tôi không dùng, không dùng, đắt quá!"
-"Tùy cô, chết cóng thì cũng đừng tìm tôi đòi mạng.

Tôi làm người tốt đến đây thôi."
Tối đó, theo đúng như quyết định ban đầu.

Tôn Vũ Kỳ nhất định không chịu dùng đến chiếc áo, nhưng cô vẫn ngủ một cách ngon lành, cũng rất ấm áp.

Chính là nhờ vào việc chui vào trong lòng Tần Tường Hi, bám lấy hắn ngủ mỏi giấc say sưa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận