Nàng Phóng Viên Siêu Quậy
Mười phút tỏ tình truyền thuyết (tiếp)
Bệnh viện SW.
Windy luống cuống đi đi lại lại, chốc chốc ngó vào cánh cửa phòng cấp cứu vẫn đóng thin thít gần hai giờ đồng hồ. Thi thoảng cũng có bác sĩ ra ngoài, vội chạy tới hỏi nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu thở dài. Windy vô lực ngã xuống ghế.
Hân Hân ngồi xuống bên cạnh, nó khẽ vỗ lưng Windy.
- Ổn cả thôi...
Muốn nói rất nhiều câu an ủi nhưng chỉ tóm gọn lại bằng ba chữ ngắn gọn không đầu không đuôi, tuy nhiên lại có động lực khiến cho Windy dần dần trở nên bình tâm, lặng lẽ chờ đợi.
Nó nhìn nhìn phía trước, rồi lại quay sang nhìn Windy. Đôi mắt loé lên một tia sáng nhợt nhạt.
Một giờ... Hai giờ nữa trôi qua...
Ping!
Đèn đỏ nhấp nháy trước cửa phòng kia rốt cuộc cũng tắt. Hai người vội chạy tới chỗ vị bác sĩ vừa ra ngoài kia.
- Bác sĩ, Key anh ấy thế nào rồi?
Windy hốt hoảng hỏi dồn, nước mắt như chỉ cần đụng nhẹ là sẽ tuôn ra như suối.
Bác sĩ đáp lại chỉ là một cái lắc đầu.
Quỳ phịch xuống đất, Windy thẫn thờ nhìn thân ảnh của Key được các bác sĩ đẩy đi. Khoé mắt cô đỏ sậm.
Máu... Nhiều máu quá... Chưa bao giờ cô thấy máu lại đáng sợ thế này... Key... Tôi thích cậu mà... Vì thế cậu phải có trách nhiệm với tôi... Đừng bỏ tôi đi! Key!!!
Từng giọt nước lặng lẽ chảy ra. Cô không mở miệng nói cái gì, chỉ âm thầm gào thét trong lòng. Tim cô như tan vỡ thành trăm nghìn mảnh, đau đến chết lặng... Không trụ nổi nữa, rồi Windy ngất đi...
...
Màu trắng. Trắng đến đáng sợ. Khắp nơi là màu trắng tang tóc. Rồi màu đen ụp xuống chiếm đóng nơi đây... Windy tỉnh dậy, kinh hãi nhìn bốn phía.
Đây là đâu?
Và rồi cô cũng có câu trả lời. Đôi mắt mù mờ của cô dần sáng lên, nhìn rõ cảnh vật xung quanh thì ngỡ ngàng nhận ra.
Là một đám tang.
Ở đây tập trung rất nhiều người. Họ mặc trang phục đen, tay cầm bông hoa cúc trắng chầm chậm tiến lên phía trước.
Xa xa, một chiếc quan tài im lìm ở đó. Và gần sát, một bức ảnh gắn băng đen, gương mặt nhu hoà tuyệt mĩ, đẹp trai tới mức khiến người ta hít thở không thông. Nhìn rõ bức ảnh đó, tâm tình Windy rơi xuống đáy cốc.
Key...
Không thể nào!!!
Cô muốn chạy thật nhanh tới gần, phá nát hết tất cả, gào thét lên: "Không! Không phải! Anh ta đang lừa mọi người đấy!" sau đó lay bằng được Key dậy, chứng minh cậu ta chỉ là giả vờ!
Nhưng... Đôi chân của cô cứ đứng chết ở đấy. Cho dù có muốn thế nào, chân cứ như bị dính chặt lại, không thể nhúc nhích dù chỉ một bước. Chúng đã không còn nghe theo sự điều khiển của cô nữa rồi...
Đây là trò hề! Trò hề mà! Đây không phải sự thực! Ai nói cho cô biết, đây là đùa giỡn cô đi!
Không biết thời gian đã qua bao lâu nữa, đám đông bắt đầu xôn xao lên. Linh cữu bắt đầu được mang đi hoả táng.
Đám đông cứ đi xa, xa mãi. Windy vẫn chết lặng ở một nơi. Khi bóng họ khuất dần, lại hốt hoảng chạy theo.
Cô tới nơi, cũng là lúc xác Key đưa vào lò hoả thiêu. Xung quanh có tiếng khóc tê tâm liệt phế làm tinh thần của cô càng xuống dốc.
- Không!!! Không được thiêu cậu ấy!!! Cậu ấy chưa chết!!! Mấy anh kia, dừng lại ngay!
Windy gào thét vừa tiến tới gần. Bảo vệ nhanh chóng tới giữ cô lại.
- Mấy người làm gì vậy? Thả tôi ra! Thả tôi ra!!!
Cô quên rằng, với sức mạnh của cô có thể hạ gục hết họ. Nhưng tâm trí cô quá rối loạn, căn bản không thể để ý tới điều đó. Chỉ biết trơ mắt nhìn Key bị ngọn lửa liếm trụi...
- KEY!!!!! KHÔNGGGGG!!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...