Nàng Phóng Viên Siêu Quậy

Thế Phong làm ra cái bộ dáng cợt nhả đáng ghét bỏ đó, mở miệng:
- Thì ra em vẫn chờ anh sao? Vậy thì vinh hạnh cho Thế Phong này rồi.
- Câm ngay cái miệng chó chết của anh lại!
Mặt nó khẽ cau, lạnh giọng quát. Thế Phong nghe xong, lập tức thu hồi thái độ, nhìn nó khinh khỉnh, thù hằn.
- Chó chết? Có chó chết cũng không bằng đám người nhà cô! Khiến nhà ta tán gia bại sản, cha mẹ tự sát, tất cả đều là do các ngươi!
- Tham ô hối lộ, đó là do nhà ngươi tự chuốc lấy. Tự làm tự chịu!
Ánh mắt nó sắc bén chiếu thẳng về phía Thế Phong và Diễm My khiến bên ngoài không khỏi có cảm giác sợ hãi sâu trong tâm.
- Hừ, nếu không tại nhà cô có chứng cứ, đám cảnh sát ngớ ngẩn đó có thể phát hiện sao?_ Thế Phong nghiến răng, mắt hằn lên tia máu_ Hôm nay thế nào cô cũng chết ở đây! Chúng mày đâu, mau ra bắt chúng cho tao!

Nó và hắn lùi về sau, cảnh giác lên cao độ. Lần này có lẽ không dễ ăn như lần trước đâu...
Quả đúng như vậy. Xung quanh đột nhiên có thay đổi lớn. Từ sau hàng cây to lớn xuất hiện rất nhiều người mà vốn dĩ những nơi đó không thể giấu nổi số lượng đông như thế. Điều đáng giật mình hơn, hai hàng cây và dãy nhà từ rất gần mình đã biến mất và xuất hiện lại cách xa nơi này khoản mười mét.
Chăm chú nhìn toàn bộ sự thay đổi đó, nó và hắn nhếch môi, hoàn toàn chẳng lấy gì làm ngạc nhiên. Cuối cùng cũng lộ diện... Dùng ảo ảnh đánh lừa mắt, quả thực không tệ.
- Thế Phong, anh rất coi trọng tôi đấy. Điều số người lớn thế này.
Khuôn mặt nó bình tĩnh nhìn đám người này, trong lòng rối ren cực độ. Chỗ này... Phải tới bốn trăm người. Hai người có cùng nhau xử lí, sợ là cũng chỉ giải quyết được một phần tư...
- Ken... Hay anh về đi.
Nó suy nghĩ một chút, quyết định nói với hắn. Dù sao cũng do mình lôi kéo hắn vào việc nguy hiểm này. Hơn nữa, rất có thể bị đe doạ tới tính mạng...
Hắn là người thế nào, làm sao lại không biết nó đang lo lắng gì chứ. Lập tức đanh mặt lại, hắn nói:
- Đừng linh tinh, cô ở đây, sao tôi đi được?
Một câu nói, ẩn chứa rất nhiều ý nghĩa...
Khoé miệng nó mỉm cười nhẹ, đầy ấm áp.
Nói thì chậm, nhưng xảy ra thì nhanh. Hai người đã lao vào cuộc chiến sống còn. Từng tên, từng tên ngã xuống đất.
Nhưng cũng chỉ tầm hai mươi phút sau, nó và hắn bị rơi vào thế hạ phong. Bọn chúng quá đông, dần dần ứng phó không kịp. Những vết thương nhỏ do va chạm ngày càng nhiều.
Trong lúc nó không để ý, một tên lao tới đánh lén đằng sau.

Pằng
Cùng với tiếng súng nổ, tên đánh lén gục xuống. Một viên đạn xuyên đầu...
- Oa, thật độc ác! Hai người đi chơi mà không rủ nha!
Tiếng nói từ xa thu hút sự chú ý. Một chàng trai đang dựa vào xe, tay cầm súng để gần miệng thổi đi chút khói sót lại. Đôi mắt nheo lại, nhìn với vẻ rất ai oán.
- Albert?
Hắn nghi hoặc nhìn Albert. Anh ta là FBI, tới đây làm gì?
- Ây da, Ken, Hân Hân! Tôi đây là có lòng tốt tới giúp hai người nha_ Albert tiếp tục vẻ mặt của oán phụ_ Vậy mà không có chút xíu gì cảm kích. Tổn thương lòng tự trọng... Ok ok, không giỡn nữa.
Thấy bốn con mắt khủng khiếp đang trừng mình, Albert tự kiểm điểm rồi lao vào phụ giúp. Tình hình đã bớt căng thẳng hơn.
- Ê, Hân Hân_ Albert vừa đánh vừa gọi với nó_ Cái cô Diễm My kia nhìn quen quen nha.
Nó đen mặt. Biết tên người ta rồi còn kêu quen quen.

Diễm My lúc đầu thấy Albert có chút hoảng hốt trong nội tâm. Về sau trấn tĩnh lại mới mở miệng:
- Albert, anh đang đối đầu với cái chết đấy. Nghe theo chúng tôi, bắt họ lại. Nếu không thì chết chẳng có chỗ chôn!
Albert tiện chân đạp phăng một tên rồi nhướn mày, miệng oang oang.
- A? Làm sao đây? Tôi đây rất sợ chết nha. Đương nhiên là muốn sống rồi. Nhưng nếu theo hai người..._ Abert cố ý ngập ngừng, ánh mắt lướt qua Diễm My và Thế Phong_ Thà tôi đi kiếm Michael Jackson nói chuyện phiếm còn hơn!
Nghe tới đây, nó và hắn cũng nhịn không nổi mà cười ra tiếng. Tên Albert này, tình huống nào cũng khôi hài được.
Thế Phong hằm hằm nhìn Diễm My, thẹn quá hoá giận mà quát:
- Chúng mày thành rùa hết rồi hả? Có ba người mà tóm cũng không xong! Đi chết hết đi là vừa! Mau lên!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui