Nàng Phóng Viên Siêu Quậy

Tiếng ly vỡ thanh thuý cùng câu nói khó khăn của nó ngay lập tức gây nhiều sự chú ý của mọi người. Tiếng bàn tán nổi lên ngày càng lớn, nháo nhác thành một đoàn, ánh mắt không ngừng liếc về phía bên này.
Thế Phong dường như bỏ qua sự bất ngờ của nó, chỉ bước tới gần, miệng nhàn nhạt cười, mang theo sự cuốn hút rõ rệt.
- Hân Hân, lâu rồi không gặp. Khoẻ chứ?
Nó gần như trừng mắt nhìn Thế Phong. Ánh nhìn như muốn xuyên thấu anh ta, lục tìm xem đối phương muốn làm gì. Nhưng thật vô dụng. Nó thấy nụ cười kia không có gì là thật sự cả. Trong lòng bỗng dưng trầm xuống.
- Dường như Hân Hân không chào đón người quen cũ thì phải?
Thế Phong vẫn tiếp tục mở miệng với khuôn mặt giả tạo kia, đưa tay ra định túm lấy nó, ánh mắt hiện lên tia cười nhạo trào phúng chỉ mỗi mình nó thấy. Theo bản năng nó rụt người về phía sau.
- Tránh xa ra!
Giọng nói lạnh lẽo của Ken vang lên, đồng thời thân hình hắn cũng chắn trước mặt nó. Gương mặt hắn trầm xuống, trở nên âm u đáng sợ.
Thấy vậy, Thế Phong chỉ bình tĩnh thu tay về, đối mặt với hắn bằng vẻ ung dung tự tại khó lường. Lướt qua nó đang núp sau Ken, anh ta cảm thấy thật thú vị.

- A? Ai đây?_ Thế Phong nhếch môi_ Ken, hình như tôi không quen biết gì với thiếu gia như cậu thì phải?
- Tôi không quen biết gì với loại người như cậu_ hắn gằn từng tiếng_ Tránh xa bạn gái tôi ra!
Thân hình nào đó phía sau Ken đột nhiên cứng đờ.
- Bạn gái???
Im lặng tới nửa phút, Thế Phong mới phản ứng lại. Câu nói pha chút gì đó rất rất nhỏ sự không tin tưởng khi xác nhận sự thật. Tuy nhiên, chẳng ai nhận ra được khi sự đùa cợt đã che giấu tất cả.
Anh ta tạo ra vẻ mặt nghi hoặc:
- Bạn gái sao? Ồ, tôi tưởng... Đây là trò chơi mới của hai người?
- Trò chơi? Chúng tôi không phải là anh!
Nó từ phía sau hắn đi ra, lạnh lùng đáp lại. Ánh mắt vô cảm chiếu thẳng vào Thế Phong giống như một cỗ áp lực đáng sợ.
- Ra ngoài một chút đi! Đừng đứng gần anh ta!
Nó xoay mặt nhìn hắn tiếp tục nói. Khuôn mặt băng đá dần chuyển sang nhu hoà, đẹp tới nỗi khiến nhiều người ghen tị. Ken khẽ gật đầu, nhàn nhạt cười với nó.
Hai người đi ra phía sảnh một đoạn thì tiếng Thế Phong vọng tới đầy khó hiểu:
- Hân Hân, cô là người thông minh nên chắc biết chứ?
Bước chân nó sựng lại vài giây rồi nhanh chóng bước tiếp. Khoé miệng nhếch lên rất nhỏ.
Tiếp theo... Đương nhiên nó biết.

...
Kết thúc bữa tiệc, hắn lại đưa nó trở về nhà. Nhưng giữa đường, nó đột nhiên bảo hắn dừng xe.
- Sao vậy?
Tuy thắc mắc nhưng hắn vẫn dừng xe lại. Nó mở cửa xe ra ngoài, chỉ về phía con đường rẽ nhỏ vắng tanh. Đôi môi nó nhẹ nhàng mấp máy.
- Thấy điều gì kì lạ không?
Hắn nhìn theo nó, một lúc sau bất chợt cũng hiểu ra.
- Qua đó chứ?
- Ừ.
Con đường này không lớn, ước chừng rộng khoảng mét rưỡi. Hai bên là hai hàng cây rợp bóng , che gần hết ánh đèn chiếu xuống con đường. Những toà nhà cũ kĩ san sát, rêu phong. Tiếng gió thổi mạnh khiến các cành cây va vào nhau, tạo ra tiếng ầm ì đáng sợ. Thi thoảng ánh đèn còn bị nhấp nháy, kêu lên vài tiếng rẹt rẹt ớn lạnh.
Nó dừng chân lại một nơi trên đoạn đường, quan sát một hồi, miệng khẽ nhếch lên.

- Xem ra... Nơi này khá lớn đấy.
Hắn ngước lên trời nhìn đám cây cối, nói một câu không ăn nhập gì với tình hình hiện tại.
- Chuẩn bị khá kĩ lưỡng.
Vừa dứt lời, xa xa con đường vang lên tiếng cười sảng khoái.
- Ha ha ha, quả thực chơi với người khôn thú vị hơn nhiều.
Một bóng người đen thui xuất hiện, tiến dần về phía hai người. Nó khẽ nheo mắt, cười nhạt.
- Lâu lắm không gặp, người-bạn-cũ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui