Nàng Phóng Viên Siêu Quậy
Một ngày trôi qua thật nhanh. Tối nay là bữa tiệc chia tay của Mi Yeon rồi. Hân Hân hơi trầm ngâm, tay vuốt ve cây xương rồng đầy gai nhọn. Ánh mắt nó gần như mất đi tiêu cự, hướng về khoảng không vô định.
Qua ngày hôm nay... Mọi thứ sẽ rời khỏi quỹ đạo vốn có của nó, sẽ có rất nhiều thứ thay đổi. Vài giờ nữa thôi...
Diễm My, cô đang làm gì? Có phải đang cùng anh ta mượn cơ hội này tìm cách giết tôi không... Lâu lắm chưa gặp lại, tôi sợ khuôn mặt đó đã là kí ức rất xa rồi.
Ừ... Rất xa...
Giữa chúng ta, tình bạn đã biến mất, duy nhất còn lại là thù hận...
Có lẽ vậy.
Lần cuối cho tôi tâm sự với cậu trong ý nghĩ... Phong, tôi không còn thích anh ta rất lâu rồi. Một người khác đã thay thế anh ta. Đúng, hắn là Ken...
Không tin phải không? Kể ra cũng hoang đường, nhưng đó là sự thật. Tôi từng yêu một lần, từng tổn thương nên tôi rất hiểu trái tim mình. Có lẽ tôi sẽ không nói ra chuyện này. Một lần... là quá đủ.
Hận thù bao năm qua giữa tôi, cô và Phong sẽ chấm dứt khi hết hôm nay. Một sống một còn.
Từ giờ, mãi mãi sẽ không còn lúc như thế này nữa... Kẻ thù của tôi...
Tôi hận cô... Và cũng hận chính mình...
Nghĩ tới đây, một giọt nước từ khoé mắt nặng nề rơi xuống như một lời từ biệt.
...
Sáu rưỡi tối, chiếc ô tô đen sang trọng đỗ trước cổng biệt thự nhà Hân Hân. Vừa đúng lúc nó bước ra ngoài, thấy chiếc xe quen thuộc đó liền mở cửa và ngồi vào ghế phụ. Ngay lập tức ô tô phóng vút đi.
- Tôi nghĩ anh không tới đó, Ken.
Nó tựa lưng vào ghế, đôi lông mày hơi cau lại, thấp thoáng sự mệt mỏi. Ken không nhìn nó mà hướng tới khoảng không vô định:
- Có gì đâu mà tôi không tới được.
- Đương nhiên có. Hai hôm nay anh biến mất vô căn cứ.
Mặt hắn chợt cứng đờ rồi biến mất rất nhanh. Nhưng tất cả đều lọt vào tầm mắt nó. Và rồi nó nhận được câu trả lời ngắn gọn:
- Có việc thôi.
Hân Hân không trả lời lại hắn nữa. Nó biết, Ken đang giấu diếm điều gì đó. Nó không hỏi, và cũng không muốn biết. Mọi thứ bây giờ cũng chẳng có gì quan trọng cả.
Hai người cứ im lặng với những suy nghĩ riêng của mình cho tới khi đến khách sạn World. Nơi này là nơi tổ chức bữa tiệc của Mi Yeon.
- Hân Hân! Bên này nè!
Mi Yeon từ xa thấy nó và Ken tới thì gọi với sang. Nó khoác tay hắn tới gần, mỉm cười nhẹ với cô.
- Buổi tối vui vẻ!
- Thanks nha. Buổi tối vui vẻ!_ Mi Yeon nháy mắt_ Tớ có việc rồi lát nói chuyện nhé. Bye.
Mi Yeon đi rồi, Ken và Hân Hân rơi vào tâm điểm của rất nhiều ánh mắt ái mộ. Hai người chỉ biết cau mày rồi tìm góc khuất tránh xa.
- Rượu chứ?_ hắn đưa nó một ly rượu đỏ.
Nó nhận lấy và uống một ngụm nhỏ. Nơi hai người đứng có thể nhìn bao quát được tất cả mọi việc đang diễn ra.
- Ken, anh thấy điều gì kì lạ ở đây không?
Sau một hồi, nó đưa mắt lên hỏi hắn. Ken khẽ giật mình, lướt nhìn rồi cũng gật đầu.
- Đúng.
Hai người phát giác ra điều gì cũng là điều bình thường. Ở đây rất nhiều người lạ mặt xuất hiện với tư cách là học sinh trường SW. Các đồ vật trang trí bày rất đẹp nhưng cũng rất hỗn loạn, mất hết quy luật vốn có. Dường như tất cả đang che giấu thứ gì đó.
Nó trầm ngâm một hồi, mở miệng nói tiếp:
- Vậy...
Đột nhiên tiếng xì xào bàn tán ngày một lớn, tất cả đều hướng về phía cửa mà chỉ chỉ trỏ trỏ.
Đẹp trai quá! Ai vậy?
Woa! Mĩ nam! Trông thật cuốn hút
Nhân vật chính của đám đông rất nhanh đã thấy mặt. Đó là một chàng trai có khuôn mặt hoàn mĩ, khoé miệng luôn ẩn hiện nụ cười. Mái tóc ngắn màu đỏ chói phản diện hẳn so với bộ vest màu nâu nhạt. Chàng trai lướt mắt qua chỗ Hân Hân và Ken, nụ cười càng sâu hơn.
Choang!
Hân Hân sững sờ chàng trai, ly rượu trên tay tuột xuống đất, tan nát thành nhiều mảnh nhỏ. Cả người nó cứng đờ, đôi mắt dần trở nên mất phương hướng.
- H...oàng... Thế... P...Phong...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...