Nàng Phóng Viên Siêu Quậy

Nó trở lại hậu trường trong trận vỗ tay như sấm dậy của khán giả. Nhưng có vẻ chủ thể của sự cổ vũ đó lại không nhìn thấy một tia vui mừng hay thoả mãn chút nào. Bộ dáng vẫn bình tĩnh, thản nhiên như đã biết trước mọi việc xảy ra.
Vừa khuất mắt khán giả, Windy và bọn hắn đã quây tới. Hình như vẫn còn chưa hết bàng hoàng đối với sự việc xảy ra trên sân khấu, nó đoán vậy nên vẫn gắng trả lời một phần mười loạt câu như thác lũ của Windy và Key. Hắn thì im lặng nhìn nó dò xét từng phản ứng, muốn tìm nét khác thường.
- Dừng!_ nó nhăn mày_ Hỏi nữa đừng trách!
Hai người kia thức thời ngậm miệng lại, hướng ánh mắt tội nghiệp nhìn nó. Tuy nhiên nó vẫn giữ nguyên sắc mặt, thẳng thừng phân phó:
- Windy đi ứng phó với papa ta.
- Hả?_ Windy méo mặt_ Sao lại là ta?
- Ông ấy có hỏi bảo ta bận.
- Này này mi chưa trả lời câu hỏi của ta!_ Windy ngay lập tức nhận được ánh mắt sắc lẻm của nó_ Biết rồi.
Nó phân phó tất nhiên phải làm ngay. Vì thế, cô bạn yếu thế đành phải ra hàng ghế ban tổ chức. Key đang hí hửng vì thoát nạn thì giọng hắn đã phá nát niềm vui nhỏ bé đó.

- Key!
- Ây... Biết rồi.
Hiểu hắn muốn cậu làm gì, Key cũng đành đi, lòng tự an ủi: "Thôi cũng tốt, ở đây không có gì chơi, tìm thứ gì làm cũng tạm được. Chậc, đi tiếp ba thằng Ken nào."
Đuổi thành công cái loa phát thanh đi, khuôn mặt nó cũng đã tái đi một nửa. Chết tiệt! Nó sắp không trụ nổi rồi. Cố giấu vẻ bất ổn, nó nhắm mắt lại tránh tia dò xét của hắn vẫn đang quan sát mình nãy giờ.
- Anh không có việc gì làm?
Hạ lệnh trục người, đương nhiên hắn hiểu. Xoay người rời khỏi, nhưng cái ý định trong lòng hắn chưa tắt...
Tiếng bước chân biến mất cũng là lúc nó không chịu đựng nổi nữa, trực tiếp phun một ngụm máu tươi. Máu đỏ một mảng váy trắng tinh... Tự nhiên nó muốn cười. Hay thật! Đã rất lâu nó chưa mặc một bộ có màu trắng nào, vậy mà giờ mặc lại... Khỉ thật, hết lần này tới lần khác nó tránh... Thế mà bây giờ...
...
"Tại sao cô lại không thích màu trắng?"
"Tôi nói tôi ghét nó sao?"
"Hành động lúc nãy của cô chứng tỏ điều đó."
"Sai rồi. Đó là màu tôi thích nhất."
"Thế sao Windy đưa bộ váy màu trắng, cô lại phản ứng dữ dội? Mà cô không phải luôn luôn mặc đồ đen đó sao?"
"..."

"Không trả lời?"
"Tôi sợ chính mình làm vấy bẩn nó"
"... Tại sao?"
"Tôi không xứng đáng."
"Tay cô bị thương."
"Tôi biết."
"Tôi giúp cô băng bó lại. Hân Hân, tôi hiểu cô đang nghĩ gì. Nhưng đừng vì suy nghĩ này mà ảnh hưởng tới người khác. Cô hoàn toàn xứng đáng."
"Được... Ken"
...
Hắn từ sau cánh cửa gấp gáp chạy tới. Đi chỉ là một hành động giả. Đỡ lấy nó sắp gục xuống, hắn ngửi thấy một mùi hương khá quen.

- Có độc!_ hắn nghiến răng.
Quả nhiên đúng như hắn đoán, sương được phun ra có pha độc dược. Loại này khống chế sức người, làm họ không thể làm gì. Nếu gắng sức, máu sẽ phun ra. Có một số kẻ trong thế giới ngầm hay dùng, vì vậy hắn biết. Trong ba giờ không giải được, chết là điều dễ đoán.
Nó gắng gượng nhìn hắn, mấp máy môi:
- Đưa... tôi đến... Bang Snow...
Nói rồi nó ngất xỉu. Bang Snow White? Tới đó làm gì? Nó có quan hệ với bang đó sao? Hắn khó hiểu, nhưng không quan tâm nữa. Điều quan trọng bây giờ là cứu nó, không phải thắc mắc. Bệnh viện chắc chắn vô dụng. Nghĩ rồi, hắn nhanh chóng bế nó ra xe, mục tiêu duy nhất là bang Snow White.
...
Bang Snow White, hay gọi tắt là Snow, một bang vô cùng lớn mạnh trên thế giới. Bang chủ trước giờ chưa ai biết mặt, ngay cả bang phó. Nghe nói Snow có một nhân vật bí ẩn bảo hộ, chỉ biết người đó xuất hiện khi thấy cây trâm bằng bạch ngọc. Nói chung, Snow White là một bang phái rất bí ẩn, sức mạnh cũng không thể tả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui