Nàng Phóng Viên Siêu Quậy
Một làn gió nhẹ thổi qua làm tà váy trắng khẽ bay bay, mái tóc mềm mượt vấn vít theo cơn gió... Đôi mắt nó khẽ cụp xuống, che phủ sắc tím huyền ảo bên trong... Vừa đẹp đẽ vừa bí ẩn, vừa mong manh lại vừa khó tới.
Ai cũng muốn hét lên theo bản năng, nhưng nỗi sợ tiên cảnh này sẽ tan biến như bong bóng xà phòng... Lung linh trong phút chốc rồi như chưa từng có gì tồn tại...
Tuy nhiên, ẩn sau dáng người mảnh khảnh lại là một sức mạnh khiến người khác run lên.
Lạnh lẽo và tàn khốc.
Một người chỉ có thể nhìn mà không thể vươn tay chạm tới...
Bước chân của nó ngừng lại trước cây đàn dương cầm màu trắng muốt. Cũng như cảnh vật trên sân khấu, đàn dương cầm được bao phủ bởi lớp tuyết mỏng. Khung cảnh trở nên lung linh lạ thường.
Ting...
Nốt nhạc đầu tiên phá vỡ sự im lặng. Nhưng... chính bản thân nốt đó lại là một nốt trầm... Một nốt nhạc lắng đọng vào sâu tâm khảm con người, khiến ai nghe cho dù không hiểu về âm luật cũng phải động tâm mà nghĩ suy.
Ngừng một lúc rất lâu, đoạn nhạc tiếp theo mới được đánh lên. Tuyệt kĩ! Tiếng dương cầm réo rắt, mang giai điệu man mác nhưng không kém phần vang vọng, cao vút biến hoá. Bàn tay mềm mại linh hoạt di chuyển trên phím đàn khó nhìn rõ đang ngừng lại ở đâu. Khả năng khống chế âm tốt như thế này, chưa chắc các nghệ sĩ piano cỡ thế giới đã làm được.
Quả nhiên sánh với tiên tử, chỉ hơn chứ không kém.
Âm nhạc đột nhiên ngừng lại, khiến người ta có cảm giác trống rỗng.
Nhưng cũng không lâu sau, tiếng vĩ cầm gieo hơi thở mùa xuân vang lên, che phủ đi cảm giác lạnh buốt. Tuyết ngừng rơi. Cành cây khẳng khiu đột nhiên nở bung ra những chồi non xanh biếc.
Từ gốc cây to lớn đó, Windy trong trang phục màu tím nhạt bước ra, trên tay là một cây đàn vĩ cầm màu tím. Tiếng đàn du dương ấm áp lòng người, ngân nga, đầy tươi mới.
Và rồi, vĩ cầm cũng ngừng. Màn che sân khấu từ từ đóng lại, giấu đi tiên cảnh bên trong.
Hết rồi?
Đột nhiên... Vừa cảm thấy trống vắng vừa thấy thiếu thiếu.
Nhưng rồi rèm lại đột nhiên mở ra. Không còn hai người trên sân khấu nữa, mà là bốn người! Ken và Key đã xuất hiện. Hai đại hoàng tử cùng lúc trở ra làm đám học sinh ngừng thở, tim đập mạnh.
Hắn với dáng vẻ lạnh lùng đang ngồi bên cạnh nó, thật ăn ý khó tả cùng hoà tấu một bản nhạc trầm buồn mà không gây cảm giác yếu mềm đau khổ. Trang phục màu đen đối lập của hắn không gay gắt mà hoà quyện một cách quyến rũ, bổ sung sự thiếu sót trên khung cảnh độc màu trắng này.
Windy và Key cùng nhau sử dụng vĩ cầm đánh một khúc nhạc mang âm hưởng mùa xuân tràn ngập.
Dương cầm và vĩ cầm, hai loại đàn, hai giai điệu khác nhau, nhưng chúng lại hỗ trợ, hài hoà lẫn nhau... Có cao, có thấp, có trầm, có bổng.
Một bản nhạc trên cả tuyệt vời.
Kết thúc giống như bắt đầu, sân khấu còn lại mình nó độc tấu. Làn sương trắng một lần nữa phun ra, hương thơm kì lạ bao phủ.
Tiếng dương cầm bất ngờ khựng lại ba giây.
Khuôn mặt nó thoáng sắc tím.
...
- Ngừng lại đi. Nó sẽ làm hại tới cô đấy.
Trong ánh sáng mờ nhạt ở khu vực dụng cụ, một giọng nam khá cao vang lên chặn đứng hành động kì lạ của cô gái gần đó.
Cô gái giật mình, đánh rơi gói bột trắng mình đang rắc trên chiếc máy phun sương. Nhanh chóng giữ lại bình tĩnh, cô gái mỉm cười xoay người lại phía chàng trai, trả lời thản nhiên:
- Tôi không dừng lại thì sao? Anh nói cho cô ta biết ư?
- Cô khẳng định tôi không nói ra sao?
- Ha ha ha_ cô gái cười sảng khoái_ Đương nhiên rồi! Anh còn muốn biết đứng sau tôi là ai cơ. Phải không, Albert?
Albert khẽ nhíu mày rồi lại nhếch môi che đi sự sửng sốt:
- Ra vậy. Quả thực người đó rất cẩn thận. Hướng dẫn cả cách ứng phó khi bị bắt gặp.
- Hừ. Sao anh không nghĩ đó là cách ứng biến của tôi đi?
- Vì sao ư? Đơn giản thôi, đầu cô không đủ thông minh để làm điều đó.
- Anh...
Tiếng piano ngừng lại. Albert ngước đầu về phía sân khấu nhướn mày.
- Kết thúc rồi. Đúng như dự đoán của cô... À quên, của người đó, tôi sẽ không nói. Đừng để tôi bắt gặp lần nữa. Tôi không dám đảm bảo lần hai đâu.
- Tốt thôi. Goodbye!
~end chap 15~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...