Nàng Phóng Viên Siêu Quậy
Windy với một bộ dạng không thể khủng khiếp hơn nữa ầm ầm xông vào phòng nó. Lần này cô nàng chẳng thèm để ý tới cái phong cách yểu điệu thục nữ chết tiệt gì đó nữa mà quát tháo chấn động cả phòng lên.
- Hân Hân, mi có biết ngày mai là ngày gì không hả??? Cứ thoải mái chơi như vậy sao! Mi đi chết đi!..._ Windy mắng sa sả, nhưng đột nhiên lại thấy vật thể lạ ở trong phòng, sửng sốt tới rớt quai hàm_ Ớ. Ken? Sao anh lại ở đây?
- Tại sao tôi không thể ở đây?_ hắn nhướng mày.
- Không thèm đôi co với anh!_ Windy biết mình cãi không được, nhanh chóng chuyển chủ đề lấy lại thế thượng phong_ Hai người có biết mai là ngày gì không?
Nó không ngạc nhiên gì về cái thái độ tức giận của Windy, mà cũng chẳng phản ứng gì với kiểu lái gió này. Thuận tay vớ lấy quyển sách ngay bên cạnh đang dở dang, nó mở ra đọc, thái độ rất điềm nhiên không chút gì gọi là hứng thú với cái gì trong ngày mai cả.
Nhưng dù sao vẫn phải tránh cho cô bạn nổi cơn tam bành phá tan tành phòng nó mất, suy nghĩ thấy thương căn phòng mình chẳng có tội tình gì mà phải chịu khổ, rốt cuộc cũng đành mở miệng hỏi cho có lệ. Hình như là có thần giao cách cảm nên hắn cũng cùng lúc tham gia nói, có phần lịch sự hơn đôi chút vì trong câu nói có một trên một nghìn sự tò mò. "Nhiều" thật!
- Ngày gì?
Hơi giật mình về sự trùng hợp, hắn và nó thoáng liếc qua nhau.
- Đầu hai người cho con gì nó gặm rồi hả?_ được dịp lên mặt, Windy ra sức làm loạn_ Mai là lễ hội trường! LỄ HỘI TRƯỜNG ĐÓ BIẾT KHÔNG!!!
- Thì sao?_ khẳng định là lời nói của Windy chưa lọt vào tai!
- Hai người phải diễn trên sâu khấu chứ sao nữa! Quên rồi à?
- Ừm_ hai vật thể đang nghe lơ đãng gật đầu, sau hai giây tiếp thu thông tin thì theo phản xạ có điều kiện ngẩng phắt đầu lên_ HẢ???
- Hả, hả cái vào đầu!
Windy tức xì khói, mắt trợn tròn nhìn ra sát khí. Cô thừa nhận, sức chịu đựng của cô vô cùng, vô cùng kém!
Windy ra oai giễu võ tỏ hùng trước, cuối cùng cũng mất hết sức chịu nổi mấy cái bản mặt ngây thơ vô (số) tội, hận không thể chém chết rồi băm vằm thành nghìn mảnh cho bõ tức (ác độc là châm ngôn hàng đầu)
- Ờ_ nó tiếp tục cúi đầu xem sách_ Vậy định làm gì giờ?
- Thì tất nhiên đi chọn trang phục rồi!_ Windy giở giọng đểu đểu đầy âm mưu_ Hôm nay ta bao. Ok?
- Mi bao ta trả tiền_ nó không thèm ngước mặt lên_ Ý của mi là thế chứ gì?
- Hơ sao biết hay thế_ Windy gãi đầu, mặt xị ra vì bị lộ tẩy.
- Cái gì ta chả biết. Thậm chí còn biết... Tại sao sáng nay mi dậy sớm như vậy.
Nó nói, pha chút gian tà, khiến Windy như bị trúng tim đen.
- Đâu có đâu. Sáu rưỡi rồi sớm gì nữa_ Windy chối đây đẩy.
Nó khẽ nhếch môi, suy nghĩ một chút, nửa đùa nửa thật quay sang hắn:
- Ken, anh thấy Key không? Độ này cậu ta đi tán gái hay sao.
Hắn từ nãy giờ chỉ biết nghe hai người nói chuyện, thấy nó gọi mình, hắn ngẩn ra vài giây, hiểu được ý nó liền phụ hoạ vài câu:
- Ờ vẫn thấy mặt thường xuyên. Nhưng hình như bên cạnh thấy mỗi Windy thì phải.
Hắn vừa dứt lời, mặt Windy lập tức đỏ lựng lên như trái cà chua chín. Đương nhiên cô hiểu nó và hắn ám chỉ gì... Muốn có cái lỗ chui xuống đất cho xong quá!
Windy lắp bắp giải thích:
- Đâu... Đâu có đâu. Quan hệ bọn ta... Bình thường mà!
- Có ai nói gì đâu_ nó bình thản, nhưng trong lòng thì cố gắng nhịn cười tới cực điểm_ Hay có tật giật mình?
- Ừm... Độ này Key cũng rất lạ_ hắn gật gù nhận xét.
Windy đáng thương chỉ biết khóc than trong lòng.
- Ặc... Đã nói là không có gì mà!_ khả năng "lái gió" của Windy một lần nữa được sử dụng_ A ha, mua đồ, đi mua đồ đi! Để giành chiến thắng thì phải được ngoại hình bắt mắt chút! Ờ còn phải duyệt... Duyệt lần cuối nữa mà! Nhất định phải thắng bốn trường kia mới xứng đáng là đại diện của SW chứ... Nhanh, nhanh lên.
Nói xong, Windy chuồn rất nhanh, đóng sầm cửa lại. Ngu gì ở đấy để bị hai thiên tài cạnh khoé nói tới lú lẫn đâu!
Nhưng mà lúc nãy đầu óc Windy cũng đủ loạn rồi. Mới được hai ba câu mà đã...
Nó ngán ngẩm gấp cuốn sách lại, rời giường đứng dậy.
- Sáng ra mà đã đi mua sắm. Hết chịu nổi!_ nó quay sang hắn_ Anh kêu Key qua đây đi.
- Biết rồi_ hắn gật đầu, sau đó biết ý ra khỏi phòng nó để nó chuẩn bị.
Năm phút sau, thay quần áo chỉnh chu xong xuôi, nó cũng đi ra. Trước khi đóng cửa phòng, nó đưa đôi mắt tím biếc của mình về một thứ nhỏ nhắn được đặt trên bậu cửa sổ, ánh mắt phức tạp.
Khó hiểu...
~end chap 14~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...