Nàng Phóng Viên Siêu Quậy
Sáng sớm hôm sau.
Nắng nhạt chiếu xuyên qua từng khe cửa, rọi vào căn phòng toàn màu đen và xám khiến cho chúng dường như có chút sinh khí hơn. Trên giường, một cô gái xinh đẹp đang nằm ngủ, khuôn mặt tựa băng đã dịu dàng hơn, không còn vẻ khó chịu đăm đăm nữa. Ngày thường mang khuôn mặt cứng nhắc bao nhiêu thì khi ngủ lại có vẻ yên bình bấy nhiêu.
Một cô gái mang vẻ đẹp của thiên thần băng giá, chỉ có thể là nó - Hân Hân...
Nửa phút sau, đôi mắt nó khẽ lay động, sau đó từ từ mở ra, hơi nheo lại để thích ứng với ánh sáng bên ngoài. Vịn người ngồi dậy, cơn đau từ phía gáy ập đến khiến cả đầu choáng váng.
Mà... Sao nó lại ở trong phòng mình rồi?
Rõ ràng... Hôm qua nó đang nói chuyện với Thần bóng tối... Rồi sau đó bị đánh ngất... Tiếp theo...
Nó không nhớ được gì nữa. Đau đầu quá!
- Hân Hân! Cô tỉnh rồi?
Một tiếng nói ngay cạnh khiến nó giật mình. Trong phòng nó còn ai nữa sao?
- Cô vẫn ổn chứ Hân Hân?
- Ken?_ Nó lạnh lùng hỏi, tuy trong lòng rất ngạc nhiên_ Sao lại ở trong phòng tôi?
Hắn ở ngay bên, ngồi trên chiếc ghế mây, gương mặt còn hơi ngái ngủ. Chắc hôm qua hắn ngủ quên ở đây.
- Cô không nhớ gì sao? Hôm qua cô bị ngất.
- Anh biết? Anh đưa tôi về?
- Ừ. Có một người mặc đồ màu xám, đeo mặt nạ thông báo cho tôi biết. Là Thần bóng tối. Tôi thấy anh ta rất quen.
- Đó là ai?
- Không biết nữa.
- Đúng là anh ta. Thật bí ẩn và khó hiểu.
Nó mệt mỏi dựa lưng vào thành giường. Nó muốn câu trả lời khác. Nó muốn biết, sau lớp mặt nạ đó, thực ra là ai?
Đêm qua Thần bóng tối đánh ngất nó, còn đang tưởng anh ta ý định làm gì, hoá ra chỉ là để chuồn đi? Không, thực không đơn giản vậy. Ngày hôm qua nó có ý định hạ sát người, chẳng nhẽ anh ta tới để ngăn cản?
- Đích thực là Thần bóng tối?_ hắn nghi ngờ_ Lần đầu anh ta xuất hiện lộ liễu như vậy...
Kì lạ thật. Hôm qua anh ta đột nhiên xuất quỷ nhập thần tới chỗ hắn, lúc này hắn đang chờ nó ở cổng mà vẫn chưa thấy về.
Khi thân hình màu xám đó bay vụt qua mặt hắn, một tờ giấy đen rơi xuống. Dòng chữ in hoa bằng màu bạc trắng nổi rõ dòng chữ "Người quan trọng của cậu đang ở đường XX. Nếu không đi... Người đó sẽ biến mất"
Chẳng hiểu cái tác động gì khiến hắn nghĩ "người quan trọng" đó là nó nữa. Lúc đó hắn vội vàng phóng xe thật nhanh tới địa điểm đã ghi, kết quả là nhìn thấy nó đang gục dưới gốc cây.
Mà hắn cũng chưa rõ lắm, "sẽ biến mất" là sao chứ? Ám chỉ gì đó chăng?
Thấy hắn trong tình trạng "lơ tơ mơ", không để ý gì xung quanh, nó khẽ hắng giọng một tiếng nhắc nhở, nửa như trêu đùa:
- Hôm qua anh tìm tôi có việc gì?
- À_ hắn định thần lại_ Tôi tìm cô về chuyện giữa tập đoàn nhà tôi và...
Hắn ngay lập tức dừng lại vì nhận thấy khuôn mặt ngày càng đen của nó.
Trở lại trạng thái như được bao phủ một lớp băng dày, nó hỏi lại một cách lãnh đạm:
- Chuyện đó... Tôi tưởng giải quyết xong rồi?
- Chưa. Giờ tôi là người giải quyết vụ này thay ông già... À không papa của tôi_ hắn kiên nhẫn giải thích cho nó hiểu.
- Vậy... Thiếu gia Ken, anh định xử lí như thế nào?
Đôi mắt lạnh lùng chiếu thẳng vào hắn chờ câu trả lời. Chân mày của hắn hơi nhíu lại, suy nghĩ đôi chút, sau đó ngập ngừng đôi chút đưa ra đối sách, chỉ lo nó phản đối. Dường như chỉ khi ở bên nó, hắn thể hiện được những cảm xúc trong lòng mình nhưng hắn lại không nhận ra là mình đã thay đổi.
- Ngắn gọn nhé. Tôi... Sẽ cùng cô và FBI điều tra chân tướng vụ việc này. Mạng lưới thông tin của News trên thế giới cũng sẽ được mở lại để hỗ trợ.
- Anh đùa tôi?
- Tôi không đùa!
- Chính anh là người đã phản ứng dữ dội nhất.
- Xin lỗi. Tôi không cố ý. Thực ra trong đầu tôi nghĩ rằng thủ phạm không phải là cô.
- Nghĩ rằng tôi sẽ tin?
- Hãy tin tôi. Lúc đó chính tôi còn không hiểu mình đang nói những gì.
Không khí bỗng trầm xuống một cách khó chịu. Mỗi người một suy nghĩ riêng.
Nó nên tin lời hắn? Và cùng hắn điều tra vụ nó bị hãm hại này? Tìm người giả danh MJ, có hắn và FBI sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Chắc là nó sẽ đồng ý vụ việc có lợi này. Dù sao cũng thuộc kế hoạch của nó. Đang định mở miệng thì bỗng dưng...
"RẦM"
- TRẦN NGỌC BẢO HÂN! MI CHUI RA ĐÂY CHO TA!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...