Nàng Phóng Viên Siêu Quậy
- Sao... Anh biết?_ mặt nó chợt biến sắc nhưng rồi cũng tan nhanh.
- Nếu tôi nói... Tôi là người biết rất rõ về cô, thì cô sẽ phản ứng như thế nào?
Thần bóng tối vẫn giữ nguyên nụ cười, thản nhiên nói một câu khiến lòng nó chấn động.
- Nực cười! Tôi với anh gặp nhau đúng hai lần thoáng qua. Hiểu tôi? Hoang đường_ nó cố gắng giữ vẻ lạnh lùng nhìn thần bóng tối.
Thần bóng tối khiến nó có một cảm giác rất lạ... rất quen thuộc khiến nó không thể giữ được vỏ bọc băng giá khi ở trong màn đêm này.
Giống người đó...
Có ai nào cho nó biết? Thần bóng tối khiến nó thất thần suy nghĩ.
- Thật sao? Vậy Black Moon, cô có thể tự mình giải thích lí do tôi biết cô sắp nhuốm máu hai tay mình không?
- Tôi...
Cứng họng trước một người gần như chẳng quen biết gì, nó cảm thấy thật nhục nhã. Trước giờ nó chỉ thua đúng một người, còn lại chưa ai có thể khiến nó không còn gì để nói như thế này. Từng câu nói của nó bắt buộc phải có căn cứ, một dạng bệnh nghề nghiệp điển hình. Cãi cùn thì nó tất nhiên có thể sử dụng, nhưng nó chả lấy gì làm hứng thú.
- Dễ dàng chịu thua vậy sao? Nhóc.
Nhóc???
Anh ta... Mới gọi gì?
Khuôn mặt nó trở nên nặng nề, sau đó xám xịt. Chỉ có một người mới được nó cho phép gọi vậy. Anh ta... Dám cư nhiên gọi nó là nhóc?
Không đủ tư cách!
Nhưng... nói đi cũng phải nói lại, chính bản thân nó không thể không thừa nhận... Từ "nhóc" phát ra từ miệng Thần bóng tối khiến nó cảm thấy vô cùng ấm áp, thân thiết... Người có thể cho nó cảm giác như vậy... E rằng...
Nhận ra câu nói của mình có phần bất ổn, Thần bóng tối liền đổi chủ đề, chân mày thấp thoáng hơi nhướng lên.
- Lại mất cảnh giác... Muốn chiếc phi tiêu lần nữa hướng về cô không?
Nó định thần lại khi nghe câu nói đó. Gương mặt trong phút chốc đanh lại, toả ra hàn khí đáng sợ. Nó rút ra một cây phi tiêu từ trong người, lấy đà lao vút tới hướng Thần bóng tối nhân lúc anh không chú ý tới.
- Cái tên đó... Anh không có quyền gọi!!!
Thần bóng tối xoay người lại, khoé môi dường như chẳng bao giờ tắt. Anh nhìn thấy nó đang làm những gì, biết mình tiếp theo sẽ bị nó đâm... Nhưng... Anh không phản kháng... Cũng không chống đỡ.
Thế giới gần như chỉ còn đếm bằng tích tắc...
Người đầu tiên sẽ gục xuống trên tay nó... Là "Thần bóng tối" huyền thoại?
Không...
Không đơn giản vậy.
Nó đứng khựng lại ngay sát anh. Tay phải cầm cây phi tiêu không ngừng run rẩy.
Tại sao... Nó không thể ra tay???
Tại sao... Mũi tiêu đã chạm tới người, vẫn không thể đâm?
Tại sao... Có cảm giác người này gục xuống dưới chân mình, sẽ hối hận cả đời?
- Tại sao anh không né?
- Vì tôi biết, cô sẽ không đâm tôi.
Thần bóng tối mỉm cười, nói một điều đối với anh có thể là rất đương nhiên.
Còn nó sững người lại.
Đúng.
Dù nó có quyết tâm như thế nào, bàn tay này vẫn không thể tiến thêm một bước.
Nó khó khăn hỏi, giọng nói tránh không nổi sự run rẩy:
- Anh... Rốt cuộc... Là ai?
- Đã nói rồi, tôi là "Thần bóng tối"
Keng...
Câu nói vừa dứt, chiếc phi tiêu gắn biểu tượng mặt trăng khuyết màu đen cũng đồng thời rơi xuống đất. Âm thanh vang vọng cả một bầu trời đêm yên tĩnh... Dội cả vào không khí... Văng vẳng bên tai mãi chưa dứt...
Nó bị một cú đánh rất chuẩn vào gáy, ngất xỉu. Trước khi lịm đi, nó loáng thoáng nghe được một câu nói.
"Anh xin lỗi, nhóc"
Xin lỗi, vì bắt buộc phải ngăn nó hạ sát người vào ngày hôm nay. Nếu không ngăn cản, chắc chắn lát nữa bàn tay nó sẽ nhuốm máu đen của những con người bẩn thỉu.
Anh không muốn điều đó xảy ra. Tiểu thiên thần... Không thể dính máu tanh...
Nhưng... Tránh được lần này, lần khác có thể ư?
Đặt nó dựa vào một gốc cây, chớp mắt, Thần bóng tối đã biến mất như chưa từng tồn tại nơi đây...
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...