Trong lòng hắn bỗng giật thót, sao hắn lại thích nói những điều trái với suy nghĩ của mình như vậy chứ. Cho là hắn cố ý đi, nhưng thật sự cảm thấy có lỗi rất nhiều. Hơn nữa, hắn đang cảm thấy nó dần tách biệt mình ra, thêm chút xíu nữa thôi có thể sẽ trở thành hai người dưng xa lạ, như chưa hề quen biết.
Sao lại có cảm giác xót xa thế nhỉ?
Hắn muốn nói: "Nãy giờ không phải tôi có ý đó! Tôi tin tưởng cô vô điều kiện" nhưng cái miệng hắn lại ngược lại chống đối cái lời phát ra trong lòng này, lần nào cũng vậy:
- Tôi chưa hề có ý định áp đặt ai, Trần tiểu thư, đó là những nghi ngờ tối thiểu phải có...
- Thương trường cũng như chiến trường, ngay cả người bạn bên cạnh cũng có thể chính là kẻ thù số một uy hiếp tới tài sản và tính mạng của mình_ nó cắt ngang, tay bấu chặt gấu váy kiềm chế không thể hiện nét mặt gì ra ngoài_ Thiếu gia muốn nói vậy, phải không?
Ý nghĩ của hắn và nó khá tương thông với nhau. Không biết từ bao giờ đã như vậy nữa...
Năm phút trôi qua... Vẫn câm như hến.
- Chủ tịch, thiếu gia Ken, Michael, nếu không còn gì để nói, cháu xin phép đi trước. Thất lễ.
Nó đứng dậy, khẽ cúi đầu chào rồi xoay người rời đi. Cái thói quen im lặng nghĩa là hết của nó bộc phát khiến nó muốn đi. Nó rất thích yên lặng, tuy nhiên yên lặng kiểu này lại làm nó khó chịu. Dù lúc nãy muốn tranh đấu với hắn, nhưng sự mệt mỏi bao trùm lấy nó. Kế hoạch điều tra bị hỏng, nó theo đó cũng mất sự kiên nhẫn vốn có của mình.
Nó sẽ tự mình điều tra, mặc kệ mạng lưới thông tin của News bị phong toả khiến việc tìm kiếm khó khăn. Nhất định phải tìm ra chứng cứ chứng thực nó - MJ - thực sự vô tội.
Chủ tịch Nguyễn đứng dậy, đôi mắt âm trầm muốn ngăn cản nó nhưng đành thôi. Ông còn rất nhiều câu muốn hỏi, tự thâm tâm ông cảm nhận con người nó rất đặc biệt, khác xa với những tiểu thư khác. Không vì nhà giàu mà phô trương, xu nịnh, tỏ vẻ kênh kiệu. Nó rất thực lòng, thẳng thắn, mạnh mẽ, cương quyết và tài năng, không âm mưu thủ đoạn (cái này nhận xét hơi quá ==" hình như đây là cuộc gặp gỡ có kế hoạch kìa)
Chủ tịch Nguyễn khẽ hài lòng. Ý niệm về MJ hoàn toàn tan biến. Ông thầm ước có một đứa con dâu như vậy, khả năng ăn ý và sự thông cảm sẽ hơn người khác. Tiếc rằng con trai ông quá cứng nhắc và lạnh lùng, chỉ được cái mẽ bề ngoài, ông đoán cô gái như Bảo Hân tám mươi phần trăm sẽ không rung động... Ngay cả đứa con trai mình cũng vậy, tuy nhiên là năm mươi phần trăm khẳng định thôi... Xây dựng hạnh phúc dựa trên tình yêu, ông không muốn thằng con trai lông bông nhông nhông của mình dính vào hôn nhân chính trị, ép buộc nó.
Nãy giờ ông dìm hắn hơi quá thì phải?
Về phần hắn, hắn vẫn ngây ra như phỗng. Nó đi được một lúc rồi, hắn mới trở lại trạng thái bình thường. Đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, hắn cũng đứng dậy đuổi theo, đồng thời quăng lại câu cuối với papa mình, chẳng để ông kịp trả lời đã mất hút:
- Ông già, để tôi giải quyết vụ này.
Chủ tịch Nguyễn bất chợt nhận ra gì đó, ông khẽ nở nụ cười ấm áp...
Trên bàn ăn còn Chủ tịch Nguyễn và Michael. Hai người trầm tư đôi chút rồi Michael lên tiếng hỏi Chủ tịch:
- Tôi có thắc mắc. Thủ phạm đã tìm ra rồi... Sao ngài lại không nói ra mà lại để im, giả vờ như không biết mà tra hỏi?
- Sự việc đâu đơn giản đâu, nhóc.
~end chap 13~
"Chẳng có ai tin lời bạn nói nếu bạn là kẻ luôn dối trá người khác
Chẳng ai coi bạn là bạn nếu bạn là một kẻ thích tách rời.
Và quan trọng nhất... Chẳng có cái gì gọi là gia đình nếu chúng ta không biết yêu thương nhau"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...