Nàng Phóng Viên Siêu Quậy
Hiện tại thì nó đã tới được bàn ăn đặt sẵn theo sự dẫn đường của nhân viên. Một bàn ăn cho bốn người. Nó khẽ nhíu mày, chả nhẽ còn ai nữa ngoài Chủ tịch Nguyễn sao?
Dù sao cũng không quan tâm cho lắm nên nó bỏ qua, thuận tiện ngồi xuống chiếc ghế ngay bên và chờ đợi.
Kim phút chỉ số 11, cánh cửa nhà hàng lại mở ra. Một người đàn ông trung niên mang phong thái lãnh đạo, uy nghiêm bước vào. Một người khiến vô số người nể sợ. Ông ấy đang đi về hướng nó.
Nó nhận ra vị đó. Là Chủ tịch Nguyễn. Công việc phóng viên khiến nó biết được khá nhiều nhân vật nổi tiếng tầm cỡ. Chủ tịch Nguyễn là một phần trong đó...
Nó đứng dậy, theo phép lịch sự cúi nhẹ đầu chào người trước mặt...
- Chủ tịch Nguyễn, xin chào ông.
- Bảo Hân? Là cháu?
Chủ tịch Nguyễn thoáng nét sửng sốt, dù khuôn mặt không biểu lộ nhưng đôi mắt của ông đã tỏ rõ điều đó. Người ông muốn gặp là MJ chứ đâu phải là tiểu thư nhà họ Trần đâu. Chẳng nhẽ...
- Đúng, phóng viên MJ là cháu_ nó gật đầu khẳng định, hiểu rất rõ rằng những thắc mắc như vậy là điều đương nhiên_ Cháu tới để giải thích rõ ràng về vụ việc lần này.
Chủ tịch Nguyễn chưa trả lời, ông vẫn khá bất ngờ. Ông đã đoán già đoán non về khả năng, thân phận của người mang danh MJ, từ nhà nghèo rớt mồng tơi đến mafia... Kiểu gì nhưng lại không nghĩ tới nó chứ... Haiz đúng là...
- Chủ tịch?_ nó kiên nhẫn nhắc lại.
- À..._ giật mình định thần lại, phút chốc vị Chủ tịch kia trở nên nghiêm nghị lạ thường_ Mau nói rõ ràng về chuyện đó, nếu không dù là thiên kim Trần gia ta cũng không bỏ qua đâu!
- Cháu biết!
Mặt nó gần như vô cảm, chẳng lạ gì nữa với cái kiểu đe doạ chán ngắt này nữa. Bắt đầu rồi. Giờ nó cũng phải sử dụng khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn để có thể đối phó với người đàn ông này.
Hai người giữ trạng thái im lặng trong một khoảng thời gian ngắn.
Cánh cửa nhà hàng một lần nữa mở ra, hai con người nữa bước vào.
- Xin lỗi, đã để hai người chờ lâu_ một giọng nói phá tan sự im lặng, câu xin lỗi đó không mang chút thành ý nào.
Nó ngước đầu lên nhìn hai người đó, ngạc nhiên tới nỗi suýt nữa thể hiện ra mặt. Michael thì chẳng vấn đề gì, nhưng sao... hắn cũng ở đây?
Trông hắn lạ quá. Nhìn gương mặt thật mệt mỏi...
- Không sao, hai đứa vào chỗ ngồi đi_ Chủ tịch Nguyễn mở lời_ Chúng ta vào chuyện chính.
- Chủ tịch nên giới thiệu chút_ đôi môi nó khẽ nhếch.
- Ta tưởng mấy đứa..._ ông khó hiểu_ Thôi được. Đây là Albert, con trai của bạn ta, tới đây giúp ta xử lí chuyện công ty. Và Ken, con trai ta.
- Tôi tưởng ông quên luôn tôi là con trai ông rồi_ đôi mắt lạnh giá của hắn chiếu lên Chủ tịch Nguyễn_ Bao năm không trở lại đây, hôm nay ông về, tôi tưởng ông thấy hối lỗi vì để tôi một mình, hoá ra vẫn chỉ vì công việc!
- Ta...
- Chuyện gia đình, mời tự về giải quyết_ Michael nhắc, khuôn mặt vẫn vẻ lãng tử khó cưỡng.
- Hừm_ nó nhìn Michael, chưa thừa nhận gì về màn giới thiệu lúc nãy_ Vậy là tôi nhầm? Tưởng vị này là Michael, điệp viên FBI kiêm con trai của boss đứng đầu FBI? Hacker thứ hai thế giới... Và tới đây điều tra MJ... Hay chính là tôi.
- Sao lại...
Choáng váng! Sao nó lại biết hết những thông tin tối mật của Michael? Hơn nữa là bị chính đối tượng điều tra tìm ra nữa. Anh ta đã phong toả hết thông tin rồi mà... Nó chỉ là hacker thứ ba, sao lại biết hết được? Từ lúc sáng nay, Michael đã thắc mắc nhưng không có cách nào hoá giải được.
Nó khá thoải mái nghiêng nghiêng đầu quan sát bộ mặt bất ngờ tới tột cùng của Michael và Chủ tịch Nguyễn. Ha, muốn biết những điều đó không nhất thiết cứ phải khư khư cái máy tính đâu. Mạng lưới tình báo toàn thế giới đâu phải thứ để ngắm.
Tình hình đang nghiêng về phía nó, nhưng cũng chưa nói lên được điều gì.
Hắn nghe nãy giờ, các thông tin giật gân đập vào tai nhưng hắn kiềm chế cảm xúc, trưng cái bộ mặt vô tâm hết sức, như chẳng cần quan tâm tới vậy.
- Nãy giờ tốn quá nhiều thời gian rồi. Lát nữa tôi còn việc bận_ nó liếc Michael.
- Được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...