Nàng Phóng Viên Siêu Quậy

Mái tóc suôn thẳng được điểm xuyết bởi chiếc cặp tóc cũng là bông tuyết bằng bạc, ở giữa gắn một viên kim cương đen hình mặt trăng khuyết. Trông nó sang trọng và thật quyến rũ... Nó lại dùng chiếc xe yêu quý tiếp tục lao vút đi tới địa điểm mình cần tới.
Và địa điểm này là trụ sở News.
Phanh kít lại trước cổng công ty, nó nhanh chóng bước đi gấp gáp mặc kệ sự ngăn chặn của thư kí.
- Tiểu thư Bảo Hân, Chủ tịch nói rằng không muốn gặp ai hết. Mong tiểu thư về cho.
- Không muốn gặp ai?_ nó chiếu một tia sắc lạnh tới thư kí, khiến anh ta vã mồ hôi lạnh_ Ngay cả tôi?
- Dạ... Tôi...
Nó đã bận thì chớ mà cái tên chết tiệt này cứ thích ngăn cản. Tức mình, nó tặng anh ta một cước khiến anh ta bổ nhào ra đất. Đạp cánh cửa văng ra, nó gắt lên với vị Chủ tịch đang ngồi trong một núi văn kiện chưa bao giờ cao tới thế.

- PAPA! Sao lại có chuyện này?
- Câu đó phải là ta hỏi con mới đúng_ papa nó rời khỏi đống tài liệu, đập rầm xuống bàn_ Ai cho con viết như vậy hả? Giờ ta không kiểm soát nữa nên con tuỳ hứng muốn làm gì cũng được. Giờ thấy hậu quả chưa?
- Bài đó không phải con viết.
- Còn chối? Bài đó ghi chữ MJ rành rành, còn ai có thể làm?
- Của con, con sẽ nhận. Nhưng cái này chắc chắn không phải! Papa, văn phong đó người đọc mà nghĩ rằng nó là của con sao?
Chủ tịch Nguyễn thấy có lí, lặng im suy nghĩ một hồi rồi lôi tờ báo ra đọc lại. Có lẽ nó đúng. Ông đã tức giận quá hoá mất lí trí luôn rồi. Ngay cả cái cơ bản nhất cũng có thể quên. Bài báo này rất lộ liễu, tính tố cáo quá cao. Thậm chí... Ngôn ngữ cũng lệch lạc hoàn toàn so với những bài báo trước kia. Nói trắng ra, chẳng có chút nào giống với MJ cả.
- Hơn nữa, papa cũng biết đây là thời gian nghỉ phép của con. Nếu quay lại, con sẽ trực tiếp thông báo. Papa không thấy kì lạ?
Nó tiếp tục giáng cho papa mình vài trận khiến ông tỉnh hẳn ra. Chủ tịch Trần hoàn toàn bị nó thuyết phục, mãi sau mới lên tiếng được.
- Đã tìm được thủ phạm?
- Không dễ vậy đâu papa. Hắn ta được một hacker giúp đỡ và đã biến mất không một dấu vết.
Nếu hacker đó qua mặt được cả nó, hắn ta quả không tầm thường chút nào.
- Vượt cả con?

Nó gật đầu.
- Đúng. Papa, con có việc muốn papa giúp.
...
Sân bay D&N.
Một chiếc máy bay vừa hạ cánh. Cả phi trường náo loạn lên vì có một chàng trai đẹp như tạc từ khuôn mẫu bước ra. Chàng trai mang vẻ đẹp phương Tây hoàn mĩ, đôi mắt xanh dương hút hồn, làn da trắng hơn cả phái nữ. Thân hình vô cùng chuẩn mực, mái tóc bạch kim chói loá dưới ánh nắng mặt trời, kèm đó là đôi môi luôn thường trực nụ cười nửa miệng có thể giết được khối người đứng xung quanh. Một vẻ đẹp không thể diễn tả bằng lời nói!
Hình như... Đó là Albert, người mẫu kiêm ca sĩ nổi tiếng nhất hiện nay!
Fan nữ nhận ra thần tượng của mình, hét ầm trời rồi lao tới xin chữ kí. Cả sân bay như sắp sụp bởi vì tần suất quá lớn.
Albert nhìn các fan đang quá khích của mình, nụ cười trở nên méo xệch, tiên liệu được sắp có điều chẳng lành. Nhưng khổ nỗi, anh không biết trốn vào đâu!

- Chết tiệt, anh quản lý biến đâu rồi!
Vò đầu bứt tai, Albert hốt hoảng tìm viện trợ cho mình (ai biểu không cải trang... cho chừa) Rất may, một chiếc xe đã dừng lại trước mặt anh. Albert vội vàng lên xe rồi biến rất nhanh trước bao nhiêu con mắt tiếc nuối và ngậm ngùi...
"Khỉ thật, nếu không vì nhiệm vụ thì ta đã chẳng thèm ở cái nơi ma chê quỷ hờn này. Thật rắc rối!"
Hừm, Albert sẽ thay đổi cái ý nghĩ đó ngay thôi. Chắc chắn đó!
~end chap 12~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui