Nàng Phóng Viên Siêu Quậy
- Nếu không uống được thì đừng uống. Đâu phải gu của mi.
Nó thở dài lấy lại cái cốc cà phê khỏi tay Windy, uống nốt chỗ còn lại rồi đứng dậy, kéo thêm Windy đang thẫn thờ suy nghĩ.
"Bản nhạc xưa em đã nghe bao nhiêu lần...
Lòng cô đơn nỗi nhớ anh nhiều bấy nhiêu...
Cà phê đắng ở trên môi mà em đắng... ở trong lòng...
Không hiểu sao... Em chẳng khóc mà mắt nhạt nhoà..."
Chẳng biết từ lúc nào mà nó đã lôi Windy tới trường nữa. Mặc dù không muốn, nhưng cô đành chịu vì sợ làm nó phật ý. Đeo lại cho đôi kính mà gần như Windy sắp vứt xó tới nơi, nó khẽ hài lòng rồi đi tiếp. Nhưng, cô gái trẻ con, vui tính hàng ngày đâu rồi? Cô gái mà luôn luôn nở nụ cười mê hồn với tất cả mọi người đã biến mất đâu? Cô gái có tính cách đối lập với nó sao giờ lại như thế này.
Nó nhìn một lượt những ánh mắt ngạc nhiên của học sinh trong trường, chợt hiểu ra, đôi mi hơi trùng xuống.
Tít tít.
Điện thoại Windy rung lên báo có tin nhắn. Là từ nó. Gương mặt cô ngước lên đầy thắc mắc, rồi lại cúi xuống đọc.
"Xốc lại tinh thần đi. Đừng để cả cái trường SW này chú ý"
Đọc xong Windy mới giật mình nhìn quanh. Đúng là vẻ mặt của cô khác ngày quá rồi. Không bình thường lại chắc nó quăng cô đi quá. Nó ghét sự chú ý vào mình mà.
- Hi hi, sao ai cũng nhìn mình vậy? Bộ mặt mình dính gì sao?
Windy cố gắng hít một hơi thật sâu rồi nói, nở một nụ cười toả nắng chết vô số ruồi đang bàn luận kia khiến đám con trai đổ rầm hàng loạt. Đoán thử coi, nếu Windy bỏ kính ra thì sẽ như thế nào?
Gật đầu, nó ra hiệu Windy về lớp cùng. Windy lon ton chạy theo, miệng vẫn không thôi cười.
Nó biết, nụ cười đó là giả tạo.
Nó biết, Windy làm như thế này cũng chỉ vì mình.
Nhưng phải thế, vì Windy không thể mang khuôn mặt mất hết sức sống đó cho tên Key bắt gặp được.
Lòng nó chợt hối hận. Nó phải nghĩ một cách để Windy có thể cười tươi lại như xưa. Chỉ có vậy lòng nó mới thanh thản được.
"Hân Hân, cô hãy giúp Key và Windy trở lại bình thường được không?"
Câu nói của hắn chợt ùa về trong suy nghĩ của nó. Có lẽ, đây là phương cách tốt nhất chăng?
- Windy, chiều cúp học tập đi.
Nó đập khẽ vai Windy, nói rất nhẹ nhưng là một tảng đá ụp xuống đầu Windy.
- H..ả? S..a..o lại...
- Đừng quên chỉ còn ba tuần nữa thôi đó.
- Ơ nhưng...
- Không nhưng nhị gì hết.
- Được rồi. Haiz
Windy thở phù, mặt xị hẳn ra. Vừa đúng lúc trống vào, bỏ qua mọi suy nghĩ hai đứa nó cố gắng đi thật nhanh lên lớp.
Chưa kịp yên vị tại chỗ ngồi thì nó đã hỏi luôn Windy:
- Mi có số di động của Key và Ken không?
Windy mở mắt tròn xoe hết cỡ. Không ngờ rằng có ngày nó hỏi số điện thoại người khác. Một giấc mơ xảy ra ở hiện thực.
- Có... Có số của... Key thôi.
Cố nuốt hết cục nghẹn trong họng để nói hết câu tỏ rõ sự sửng sốt với nó. Nhắc tới tên Key, cô lại thoáng buồn.
Nó biết nhưng giả vờ không quan tâm, cúi đầu lôi chiếc iphone đen yêu quý ra chuẩn bị ghi.
- Mi đọc cho ta.
- Ờ... Ờ. 0168xxxxx. Mà mi lấy làm gì vậy?
- Có việc thôi.
Trả lời Windy qua loa rồi nó tiếp tục cắm cúi vào điện thoại.
Rì rì.
Tiếng kêu lên từng hồi từ máy Key. Cậu đang thẫn thờ gục xuống như đang ngủ mà thực ra không. Nghe thấy tiếng rung từ điện thoại mình, cậu tò mò mở ra, tin nhắn chỉ vỏn vẹn bốn chữ: "Đưa số Ken đây" làm cậu nhóc mặt đần ra chẳng hiểu gì cả. Một lúc sau mới trả lời lại.
"Ai đấy?"
"Nhiều chuyện"
"Ai để tôi còn hỏi Ken xem ổng có cho không chứ"
"Không cần thiết"
"Không cần thiết hay không dám?"
"Hân Hân"
"Éc, rồi đưa ngay. 0163xxxxx."
"OK"
"Lấy làm gì?"
"Nhiều lời. Thôi"
"Khoan đã."
"Gì?"
"Windy... Ổn chứ?"
"... Rất ổn"
"Tks"
Sau đó nó không nhắn lại nữa mà mở số lúc nãy Key đưa mà gửi tin cho hắn.
"Tôi đồng ý việc hôm qua. Chiều cúp học gọi tên Key đi cùng bảo là tập diễn"
Hắn đọc mà đoán một cách rất nhanh là số nó gửi tới. Reply lại một cách rất nhanh, hắn thắc mắc.
"Tôi biết rồi. Tại sao cô lại thay đổi ý định?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...