Nó liếc Windy sắc lẻm, rồi lại nhắm hờ mắt, dựa lưng vào thành ghế, tay vắt trước ngực, chân trái gác lên chân phải rồi tiếp.
- Đi có việc quan trọng thôi. Không có gì đâu!
Windy bỗng chốc nổi cáu. Hình như đối với cô, việc nó đi lần này rất có gì đó đáng ngờ và pha chút nguy hiểm.
- Đi đâu? Làm gì? Đi với ai? Tới những đâu? Gặp những ai? Bao giờ về? Có muộn không? Cụ thể là mấy giờ?
Lấy hơi thật dài, Windy xả một đống câu hỏi cho nó khiến chính Windy tự mình cảm thấy chóng mặt thay nó. Nhưng trái lại, nó không hề phản ứng gì như đã biết trước. Điều này khiến cho Windy có chút bất an. Ngày thường nó sẽ nhíu mày khó chịu cơ mà.
Vẫn giữ nguyên tư thế cũ, nó nhàn nhạt nói được ba từ gần như cửa miệng lúc trước:
- Không cần thiết!
Windy sững người. Hắn và Key đơ ra không biết phản ứng nào cho phải. Sao nó lại nói được như vậy với Windy?
- Mi... Mi... Lại...
Windy không nói lên một câu rành mạch. Cảm giác của cô bây giờ là rất sợ hãi, run rẩy muốn ngã ra, phải bám víu vào thành ghế. Đến con bạn nó cũng phải sợ như vậy thì cũng nên biết tầm nguy hiểm của sức tức giận trong con người đó lớn như thế. Nhìn nó bình thường, vẻ ngái ngủ vậy thôi chứ nếu ai chọc vô nó ngay lúc này thì có thể chết ngay lập tức. Sở dĩ nó chưa giết người vì có sự kiểm soát, ngăn chặn của rất nhiều người bên cạnh.
Có người đã đụng tới nó? Không biết Black Moon đáng sợ ư?
- Về trước. Xin phép thầy hộ ta.
Nó chẳng biết đang nghĩ gì mà đứng dậy nữa. Windy cũng không ngăn cản vì biết, không làm được gì...
- Cô để Hân Hân đi vậy sao?
Hắn nhìn Windy khó hiểu vì phản ứng lúc nãy. Windy khẽ lắc đầu, cười nhạt:
- Ngăn chặn con người này bây giờ đối với tôi không thể nữa rồi. Chỉ còn một người... Nhưng không ở đây...
- Ai???
- Một người...
Windy chỉ lẩm nhẩm mà không trả lời hắn. Lấy lại tinh thần đôi chút, cô quay sang Key mà nói:
- Key, anh có thể sang nhà chúng tôi.
- Sa... Sao?
Key giật mình chỉ biết phản ứng như vậy. Mà sao...nó không cho phép Windy tự ý dẫn người vào cơ mà!
Như hiểu sự thắc mắc của Key, cô cố gắng rũ bỏ tâm trạng hiện giờ mà nói đôi câu bông đùa:
- Hân Hân không ở nhà thì đó là thánh địa của tôi, không biết sao?
- Nhưng...
- Không sao hết_ Windy dứt khoát_ Ken anh cũng đi đi. Kiến thức về quá khứ của nó không đủ đâu. Muốn biết nhiều hơn nữa chỉ có thể tìm ở hiện tại.
- Thật ư? Vậy phải làm sao?
Hắn hỏi dồn. Có quá nhiều điều cần biết về nó. Quá khứ, chỉ là một phần nhỏ thôi.
- Ừm. Có nhiều cách!
Windy lấy lại nét cười như xưa. Cô rất vui vì đã có người thực lòng quan tâm tới nó. Hay nói một cách khác là...
Dù vẫn sợ...đây là người tiếp theo khiến nó đau khổ. Mong là sẽ không xảy ra. Nhất định là vậy.
Key nhìn nụ cười của Windy mà tim mình đập thình thịch. Dù biết đây không phải lúc, nhưng cậu ta cảm nhận trái tim mình đã thay đổi vì cô...
..............................................
Trong lúc đó, tại nơi khác tối om, nơi đó đang xuất hiện một cô gái có vẻ ngoài thu hút, đôi mắt rất sắc sảo, đôi môi luôn thường trực một nụ cười nửa miệng. Cô mặc đồng phục của trường SW, ngồi lên nóc một cái ô tô bị hỏng, lưng dựa vào tường, mắt nhắm hờ, trên đôi tay cô xuất hiện một cái phi tiêu gắn dây treo là biểu tượng mặt trăng khuyết màu đen tuyền - biểu tượng Black Moon. Nhưng trên mái tóc đang vần cao của cô lại có một cái trâm hoa tuyết màu trắng xoá, gắn lông vũ. Chiếc trâm đó nhanh chóng được cất đi khi tiếng xe môtô phi tới. Chứng tỏ cái trâm này đã được sử dụng với mục đích gì đó.
Năm chiếc xe môtô đỗ lại, năm người bước xuống và cúi đầu chào cô gái đó. Nếu ai nhìn thấy cảnh này cũng đều nghĩ :" Dân anh chị trường SW, tốt nhất nên tránh đi."
- Chị hai có điều gì dặn dò chúng em nguyện làm hết sức!
- Tốt!
Cô gái vỗ tay một cái, lấy trong người một quyển sổ nhỏ, nhíu mày nói:
- Bod, điều tra vụ tai nạn ở đường XX chiều hôm qua.
- Rõ!
- Ley, điều tra Thần bóng tối!
- Rõ!
- Ann, Cream, Kim, điều tra về trùm băng xã hội đen đang đối đầu với Snow White, tên hắn là Hoàng Thế Phong!
Cô gái nói bình thường nhưng nghe kĩ thì đó là những từ rít qua kẽ răng của cô. Bod, Ley, Ann, Cream, Kim đều không rét mà run.
- Dạ!
Rồi năm người đó rời đi. Cô gái khẽ ngửa người và cười khinh.
"Hoàng Thế Phong, tôi đã suýt tha cho anh về ngày xưa anh và Diễm My làm cho tôi. Nhưng bây giờ anh lại dám đụng tới Snow White đầu não của Black Moon tôi hoàn toàn không tha thứ đâu! Kết thúc rồi"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...