Nàng Phóng Viên Siêu Quậy

Sáng hôm sau, nó và Windy tới trường với vẻ đầy mệt mỏi. Có lẽ do đã suy nghĩ quá nhiều về bức thư và người bí ẩn mang danh thần bóng tối đó. Xung quanh có rất nhiều dấu hỏi... Và nó tự thắc mắc, liệu bao giờ bức màn bí mật mới được kéo lên đây?
- Các cô đi đâu mà hôm qua không thấy mặt hả? Muốn cho chúng tôi thành khỉ leo cây sao? Thành công rồi đó.
Vừa vào tới lớp, chưa đâu vào đâu đã nghe thấy tiếng Key oang oang như hỏi tội tù nhân vậy. Cái tên khùng này tới đây làm gì?
- Key, nhà chưa cháy đâu không cần cái chất giọng như Chaien đó của anh!
Windy bực mình xông lên chửi một trận. Đang điên mà cứ thích làm phiền, vậy bà đây cho biết thế nào là "Thần công chưởng" luôn.
- Ế có làm gì đâu. Mà này nhá! Tôi có chất giọng của một ca sĩ đó, đừng có kêu giọng tôi giống Chaien nghe chưa?
Key cũng không vừa phản bác lại. Hai người cãi nhau như trẻ con.
Nó với hắn nhìn mà chỉ biết lắc đầu. Nhớ ra gì đó, hắn hỏi nó đang bỏ cặp sách vào ngăn bàn:
- Hôm qua đi đâu?
Nó ngước nhìn hắn, hỏi lại một câu khiến ai đó bổ chửng.
- Hỏi ai?
- Cô chứ ai.
- Cô nào?

- Cái cô tên Hân Hân đang đứng cạnh tôi đó.
- Không biết.
- Cô...
Hắn đang mang xu hướng cáu dần vì bị chọc vào lòng tự trọng. Nó thấy mình hơi bực tức quá đáng rồi nên đành hạ giọng:
- Tôi đang có nhiều điều phải suy nghĩ tới nên thất thố với anh. Thông cảm.
Nó nói một lèo, cảm thấy hơi rát họng vì mình nói nhiều quá. Cả do hôm qua thức muộn nên giọng nó cứng cứng khàn khàn khó nghe. Còn với hắn thì đang đứng chết như trời trồng. Lời nó vừa nói có phải là lời xin lỗi không?
- Sao vậy?
Nó nhìn hắn pha chút khó hiểu. Hắn không biểu hiện gì cả nên nó chẳng biết hắn đang có thái độ như thế nào nữa.
- Không, không sao.
Thoát khỏi sự bất ngờ nho nhỏ đó, hắn trả lời nó qua loa. Rồi cả hai không nói gì nữa... Lại giữ im lặng như nhiều lần.
- Hân Hân, Hân Hân, ta nhờ mi một việc nhá!
Windy chạy tót ra, chắp tay như bái thầy ngày xưa.

- Nói đi, không phải giữ lễ_ phẩy tay một cái, nó biết thừa chuyện này chẳng ra cái hồn gì cho coi.
Windy lắp bắp.
- Cho... Cho Key... Key... Tới nhà... Nhà mình... Chơi nhá... Nhá...
Giọng Windy ngày càng nhỏ xíu rồi kết thúc bằng màn gãi đầu gãi tai cực kì ngố mà cũng vừa dễ thương.
- Không!
Nó lạnh lùng phun ra một câu mà chẳng tỏ thái độ gì giật mình như mọi người thể hiện. Nó cũng muốn bất ngờ kêu lên "CÁI GÌ" hay đập bàn tức giận lắm chứ. Chẳng hiểu sao không làm được.
Hắn cũng choáng rồi nhìn liếc Key. Tên bệnh này lại nghĩ ra cái trò quái quỷ gì đây?
- Xin mi mà, ta thua cược với tên đó nên thua... Mi cho phép đi mà... Huhu.
- Không...
Nó vẫn nhàn nhạt nói từ cũ. Chả quan tâm gì tới lời xin xỏ của Windy.
- Hân Hân...
- Nói nữa ta cắt lưỡi mi đó_ nó rất thản nhiên.
Ngậm luôn không nói gì nữa. Đúng là sức đe doạ của nó lớn thật. Mặc dù lời nói của nó không thể thực hiện... =.=
- Chiều đi chăm sóc Mi Yeon đi. Ta bận.
- Đi đâu?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui