Nàng Phóng Viên Siêu Quậy
Trong cả buổi học lớp 12A3 này im như tờ vì thái độ khác lạ của nó. Nó cứ lặng im không biểu hiện điều gì, thi thoảng lại liếc đôi mắt băng giá về phía Mi Yeon. Đứa nào cũng biết điều tự ngậm miệng và đừng làm gì quá đáng trước mặt nó không thì nhận vé đi gặp Diêm Vương "đẹp trai" bất cứ lúc nào. Ai nấy đều nhìn Mi Yeon với vẻ tội nghiệp thương cho cô gái bị nó để ý theo dõi.
Windy cứ cố bắt chuyện với nó nhưng mà dù có bô lô bla bất cứ kiểu gì thì nó cũng không thèm để ý, mặt lạnh như tiền sắp đóng đá tới nơi. Cô nàng Windy đành lủi thủi tự kỉ một mình, mặt xị ra như cái bánh bao thiu.
Trống ra về vừa kết thúc, học sinh nháo nhào đi về, tiếng nói chuyện ồn ã. Windy gọi nó đang đi về một mình, tay Windy cầm lấy Mi Yeon, mặt cún con nhìn nó đang khó chịu:
- Hân Hân à, mi đứng đây với Mi Yeon chút ta đi gọi taxi chở bạn ấy về nha. Ta hứa đưa Mi Yeon tối nay đưa bạn ấy đi thăm thành phố một tẹo rùi. Lát chúng ta tập theo kế hoạch xong thì sẽ đi. Mi đi không?
- Không rảnh_ nó lạnh lùng đáp.
Windy cười gượng.
- Vậy thôi_ cô quay sang Mi Yeon_ Chỉ có hai chúng ta thôi bạn. Vẫn đi chứ?
- Ừm. Đi được mà!_ Mi Yeon nở nụ cười dễ thương.
- Thôi để đi kêu taxi đã_ Windy ngó sang bên đường kia_ Mấy người cứ ở đây nhá!
Mi Yeon lại cười. Có vẻ cô nàng rất hay cười thì phải.
- Ừm! Cảm ơn Windy nhiều nha!
Windy chạy đi rồi giờ chỉ còn mỗi hai người. Đó là nó và Mi Yeon. Nó vẫn giữ nguyên thái độ của mình, không nói gì cả. Mi Yeon cũng im lặng vì không biết bắt chuyện như thế nào. Bây giờ chỉ còn tiếng xe chạy ào ào qua, nếu không chỉ là im lặng. Cuối cùng không thể chịu nổi nữa, Mi Yeon cũng phải lên tiếng phá vỡ cái không khí này:
- Bạn tên Hân Hân phải không? Hân Hân này, bạn ghét mình lắm hả?
...
Câu trả lời chỉ là một sự im lặng.
Mi Yeon tiếp tục độc thoại:
- Nếu bạn ghét mình, thì bạn cứ nói thẳng ra. Mình sẽ cố gắng sửa đổi mà!
- ...
- Sao bạn lại không nói? Có phải mình đã làm điều gì làm bạn khó chịu không? Hân Hân?
- ...
Mi Yeon hơi buồn buồn. Theo thói quen cô đưa tay lên cắn móng tay. Nó khựng lại... Thói quen đó Diễm My, cô ta cũng có. Bất chợt hình ảnh Diễm My lại tái hiện trong đầu nó. Tâm trạng nó đã xấu giờ còn xấu hơn.
- Bảo Windy tôi về trước. Chào!
Nó gằn giọng kiềm chế khỏi cơn bực tức trong người. Không thèm nhìn đường, nó lao thẳng sang bên kia.
Píp píp... Tin tin...
- HÂN HÂN!!! Cẩn thận!!!
Một tiếng thét lên xé gió... Nó không tập trung mải suy nghĩ giờ mới định thần lại, kịp nhìn xung quanh thì đã quá muộn, không thể chạy được nữa... Cái xe chưa phanh hết đang lao tới rất nhanh.
...
Kééétttt!!!
Nó chết đứng nhìn cái xe ô tô đang lao tới. Chỉ kịp nói lấy một từ...
- Sao...
Ầmm!
1s.
2s.
3s.
- Chuyện gì...?
Nó định thần lại. Người nó chỉ bị xây xát nhẹ vì bị đẩy ra thôi. Ai đã cứu nó?
- Mi Yeon?
Mắt nó mờ đi. Đập vào mắt nó là một thân hình cô gái bé nhỏ đáng thương nằm dưới mặt đường. Xung quanh cô toàn một màu máu đỏ ối... Máu hoà lẫn với áo, với mặt đường, vây cả lên nó tạo thành một thảm cảnh đáng sợ tới rùng mình.
Mọi người tới vây quanh tai nạn khủng khiếp đó chỉ trỏ bàn tán. Nó đứng dậy, khuôn mặt đột nhiên bình tĩnh hơn ai hết. Có lẽ do quá bất ngờ mà tạo nên khuôn mặt vô cảm này chăng?
- Mau gọi cấp cứu giùm tôi. Khẩn trương!
Giọng nó lạnh lùng nhưng trong đó mang tính thúc giục cao hơn. Một người nghe xong nhanh chóng gọi điện hộ nó.
Xe cấp cứu đi tới chỉ trong vài phút sau. Tiếng kêu còi cứu hộ nghe não lòng người...
~end chap 8~
"Bạn đừng vội đánh giá và khinh thường người khác chỉ qua vài lần gặp... Vì chính khi đó, bạn mới là người đáng khinh.
Đừng quá tin tưởng người khác khi chỉ gặp một hai lần... Vì như thế, bạn sẽ không khác một con bù nhìn là bao..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...