Nàng Phóng Viên Siêu Quậy

- Hừ, đừng có tỏ ra. Học dốt thì đừng có nói ta đây giỏi làm gì. Lúc bài kiểm tra điểm thấp lại xấu hổ cái mặt ra đấy! Đừng nghĩ được ngoại hình dễ ưa mà làm càn nhá!_ một nữ sinh thừa dịp con trai đang nói nó, thích thú xổ ra một tràng, mặt kênh lên thấy sợ.
Windy tức khí định đứng lên xử bọn chúng thì thấy nó đã đứng lên đập "rầm" vào bàn. Cô cười mỉm im lặng quan sát nó.
- Muốn thử xem cái người đang tỏ ra này sẽ làm gì không?_ nó hạ giọng, nhếch môi lên cười, một nụ cười mang hơi nét của ác quỷ_ Chắc là thú vị lắm đây!
Cả lớp học gần như đóng băng hết lại. Bây giờ đám học sinh kia mới nhớ lại vụ việc lần trước nó đã đe doạ con nhỏ mắt xanh mỏ đỏ đáng sợ như thế nào. Thôi rồi... đám học sinh chân tay càng bủn rủn, mặt tím mét lại.
"Đừng nên đụng tới Hân Hân... Nếu không, lớp vỏ thiên thần của con người băng giá đó sẽ biến mất... Thay vào đó... Là một... Ác quỷ nguyên hình..."
- Nếu muốn chết_ nó túm lấy áo của nữ sinh lúc nãy_ Cứ việc nói. Không cần dài dòng vậy đâu!
- A! Cứu... Với_ mặt cô ta tái ngắt lại, hoang mang.
- Hả? Cứu? Ai cứu cô?_ nó gằn giọng_ Cô chưa biết đụng tới tôi thì sẽ như thế nào sao?
- Hức... Xin... Cô_ cô ta sợ hãi đến mức sắp xỉu lăn ra đó rồi.
- Được thôi! Tôi sẽ tha cho cô_ nó nói, cô ta mừng như bắt được vàng, rồi nó tiếp_ Nhưng... Ở nơi chín suối!
- AAAA....
Nó bóp cổ cô ta rất mạnh. Mắt nó vằn lên những tia máu đáng sợ, nhưng sâu trong hốc mắt lại tồn tại cái gì đó... Trong suốt và... Long lanh...
.

.
.
- Dừng tay lại!!!
Một bàn tay rắn chắc tới ngăn chặn việc làm của nó. Nó quay đầu lại...
- Tại sao? Lúc nào cũng là anh?
~
Nó một mình bước đi nhẹ nhàng trong vườn hoa sau trường. Trông thật nhỏ bé, lặng lẽ và cô đơn. Ừ... Đúng thế thật. Dù có bạn bè thân thiết, luôn khiến nó tin tưởng... nhưng...
- Mi lại nhớ về ngày đó sao?_ Windy từ xa bước tới, khẽ thở dài nhìn nó.
- ..._ không trả lời, nghĩa là đang thừa nhận.
- Tên Ken đó... Lại lần thứ hai khiến mi như thế này. Sao ta muốn giết người quá! Mi thấy vậy không?
- ...
- Haiz, chắc vậy rồi...
Windy thở dài nhớ lại...
~
- Tại sao? Lúc nào cũng là anh?
Nó thả tay ra khỏi cô nữ sinh đó. Vì nó biết, sức nó không đấu lại được người này.
- Nghĩa là gì?
- Anh làm sao biết được nhỉ?_ nó nhếch môi cười buồn.
- Tôi không quan tâm! Cô định giết người?
- Ừ! Đúng đấy. Tại sao không nhỉ? Ken?
- Cô...
Hắn túm tay nó vặn ngang. Mặt nó chỉ nhíu mày đôi chút, rồi trở lại vô cảm.

Windy nhoài dậy thét tướng lên:
- Ken! Anh bỏ tay Hân Hân ra!
- Windy! Mi để ta tự giải quyết! Mi ra ngoài đi_ nó lắc đầu nhìn Windy.
- Mi... Ừ được rồi!
Windy ức lắm nhưng đành thôi. Nó đã nói thì phải nghe. Nếu không thì chưa biết hậu quả trầm trọng như thế nào. Cô đành đi ra khỏi lớp, lòng vẫn khôn nguôi lo lắng...
- Hừ_ nó liếc hắn, người đang giữ chặt cổ tay nó_ Bỏ tay ra!
- Để cô đi giết người?_ hắn sầm giọng.
- Anh ở đây sao tôi dám?_ nó cố nhịn đau, nhìn hắn tràn ngập ý tứ mỉa mai.
- Được rồi!
- Hà... Sao lúc nào cũng vào thời khắc quan trọng thì anh cũng phá nhỉ?_ nó xoa xoa cổ tay, khẽ nói.
- Thời khắc cô giết người.
- Ừ! Giết...
~
"Giết sao? Tôi chưa bao giờ giết người đâu... Vốn dĩ, con người đó không đáng để tôi phải làm vậy"
Nó ngồi một chỗ bên cạnh đám hoa hồng, vuốt nhẹ cành hoa, không cẩn thận bị gai làm cho xước chảy máu...

- Chảy máu rồi! Mi có sao không?_ thoát khỏi dòng suy nghĩ, thấy nó như vậy, Windy hốt hoảng hỏi dồn.
- Ừ ta không sao. Bất cẩn thôi!
- Mi thật là... Để ý chút đi!_ Windy lấy băng y tế băng vết thương lại, lòng không khỏi buồn bã.
- Hì, ổn mà!_ nó cười tươi trấn an.
- Biết rồi! Vào lớp đi! Tối đi bar phá chứ nhỉ?_ Windy cũng cố quên đi chuyện lúc nãy.
- Tất nhiên rồi! Vô lớp nào!_ nó chỉnh lại gọng kính cho Windy_ Lệch rồi.
- Ừ thanks mi. He he!
Nó và Windy cùng nhau bước đi. Cả hai cùng cười rất vui vẻ... Nhưng trong lòng không thoát khỏi nỗi buồn...
.
Một quá khứ dần mở ra...
.
~end chap 5~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui