Nguyễn Chiêu Hỉ lĩnh mệnh mang theo mẫu thân cùng đệ đệ chuyển vào
sống trong tư phủ, lúc hồi cung thì lại biết được một tin khiến nàng khó có thể tin được.
“Hoàng Thượng bãi giá Phù Dung điện ?” Thủy mâu khẽ nheo lại, nàng
trừng mắt nhìn tiểu thái giám đứng gác ngoài Phất Nguyệt điện. “Ngươi
chắc chứ ?”
“Hồi bẩm nương nương, nô tài không dám gạt người, Hoàng Thượng đúng
là đã bãi giá đến Phù Dung điện.” Tiểu thái giám cả người run rẩy, mặt
cúi thật sâu, cuối cùng quỳ hẳn xuống.
Nguyễn Chiêu Hỉ tâm loạn thành một đống song vẫn cố gắng trấn định, hỏi tiếp: “Sợ cái gì ?”
“Nương nương ?” Tiểu thái giám sợ hãi, cảnh giác ngẩng đầu lên.
“…Là Kính Sự phòng tới nghênh giá ?” Nàng nhẹ giọng hỏi.
“Dạ.”
Đau đớn kịch kiệt khiến cho nàng nhắm chặt mắt lại, thấp giọng nói: “Lui xuống đi.”
“Dạ.” Tiểu thái giám giống như được đại xá, lập tức rời đi, chỉ sợ ở lại lâu thêm chút nữa thì sẽ rước họa vào thân.
Ngồi trên cẩm tháp, Nguyễn Chiêu Hỉ có điểm hốt hoảng nhìn chằm chằm bốn trụ giường lớn trong tẩm điện.
Tối hôm qua, hai người còn ở trên giường này ân ái, hắn cũng nói qua
từ nay về sau chỉ cần một mình nàng, vì sao … Bất quá chưa được đến một
ngày, lời hứa hẹn thoáng chốc trở thành hư vô ?
Kỳ thực nàng rất rõ, chính mình không bao giờ có thể độc hưởng tình
yêu của hắn, chỉ là nàng thật sự không thể khoan dung cùng những phi tần khác chia sẻ hắn, càng không bao giờ muốn nghĩ đến bộ dáng hắn ôm phi
tử khác trong lòng.
Có phải đây chính là cái gọi là phép tắc hậu cung ?
Chiếu theo luật lệ vương triều, Hoàng Thượng nhất định phải tọa ủng
hậu cung để Hoàng tự đông đúc, sau đó … Tiếp tục trơ mắt nhìn hậu cung
phi tử không ngừng trình diễn những tiết mục tranh quyền đoạt vị, không
phải người sống thì ta chết.
Nhưng điều này nói lên cái gì ?
Hắn để cho nàng nguyên một đêm đoàn tụ cùng người thân, nhưng khi trở lại, nghênh đón nàng lại là tin tức hắn yêu đương vụng trộm …. Không,
hắn không có yêu đương vụng trộm, thân là vua một nước, đó là trách
nhiệm của hắn, nàng không có quyền trách cứ, còn nhất định phải mắt nhắm mắt mở làm như không thấy, không biết.
Nàng chán ghét cái cảm giác này.
Trước đây, nàng thường an bài hắn đến Phù Dung điện vì quả thực nàng
phát hiện, mỗi lần đến Phù Dung điện, hắn sẽ ở lại đây lâu hơn bình
thường, hiện giờ hắn lại như trước sủng hạnh Thục phi … Nói hắn không có nửa điểm với nàng ta, nàng tuyệt đối không tin.
Hắn có thể đa tình nhưng nàng thì không. Hắn có trách nhiệm của hắn,
nàng không có. Cho nên, nàng có thể lựa chọn buông tha cho cuộc sống
hiện tại, được chứ ?
Như vậy, nàng cũng không cần phải mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, con
nàng cũng không cần giống như hắn, giống như Thanh Đình, ở trong cung
sống một cuộc sống gian khổ, giờ giờ phút phút đều phải sinh tồn trong
chốn hiểm cảnh.
Một giọt lệ rớt xuống, lăn dài trên cung phục cẩm sắc, khiến nàng cũng giật mình kinh ngạc.
“Ai, khóc cái gì mà khóc ? Có gì mà phải khóc chứ ? Không phải đã sớm biết như vậy sao ?” Nguyễn Chiêu Hỉ cười, giễu cợt sự yếu đuối của bản
thân, nước mắt ngày một rơi nhiều hơn, nàng dứt khoát nhắm mắt lại,
không hé ra bất cứ tiếng động nào, cứ vậy mà khóc.
Khóc lớn một hồi tâm tư nàng cũng rõ ràng hơn, nàng cuối cùng cũng xác định rõ điều mà bản thân muốn.
Cung quy không thể đổi, nhưng lòng nàng thì có thể. Nàng là người tự do, không ai có thể trói buộc được nàng.
—±—
Lúc Thanh Vũ rời Phù Dung điện trở lại Phất Nguyệt điện cũng đã là canh hai.
Trong điện không có thân ảnh nữ nhân mà mình yêu mến, điều này cũng
nằm trong dự liệu của hắn. Dù sao cũng cho nàng thời gian một ngày một
đêm cùng người nhà sum họp, phải đến ngày mai nàng mới mang theo Nguyễn
Tòng Thiện hồi tiến Đông cung.
Đã quen có nàng bầu bạn bên cạnh, đột nhiên thiếu nàng khiến hắn hiểu được thế nào là cô đơn.
“Hoàng Thượng, hay là để nô tài xuất cung thỉnh nương nương hồi cung
?” Quan Ngọc đứng bên cạnh hầu hạ hắn đi ngủ thấp giọng hỏi.
Thanh Vũ nghe vậy không khỏi cười khẽ. “Không cần, từ nay về sau nàng cũng khó có cơ hội xuất cung đoàn tụ với người nhà, cứ để nàng ở đó qua đêm nay đi.”
Hắn chỉ nhượng bộ một đêm này, từ nay về sau, nàng nhất định phải giờ giờ phút phút bầu bạn ở bên cạnh hắn, chỗ nào cũng đều không được đi.
Quan Ngọc nghe vậy không nói gì nữa, kính cẩn lui ra ngoài điện.
Trong tẩm điện, trên chiếc giường rộng lớn, hoa lệ, Thanh Vũ trằn trọc không ngủ được, cứ vậy thức đến khi trời sáng.
Canh bốn thiên, Quan Ngọc bước vào thấy hắn tựa hồ như một đêm không ngủ, tựa người bên một trụ giường, nghĩ ngợi gì đó.
“Hoàng Thượng, đã canh bốn thiên.”
“Trẫm biết rồi.” Hắn đứng dậy, để Quan Ngọc thay y phục.
“Hoàng Thượng đang suy tư chuyện Thục phi ?” Phát hiện chủ tử có điểm không an lòng, Quan Ngọc thuận miệng hỏi.
Thanh Vũ thản nhiên nhìn về phía y. “Từ khi nào mà ngươi cũng suy đoán tâm tư của trẫm ?”
Quan Ngọc sững người một chút sau đó nhanh chóng cúi đầu. “Nô tài quá phận, chỉ là thấy người một đêm không ngủ, cho nên ——” Hôm qua lúc
Hoàng Thượng nói đến chuyện Thục Phi có điểm khác thường mới gọi riêng
tổng quản Kính Sự phòng lại, an bài chuyện bãi giá Phù Dung điện, hắn đã nghĩ, Hoàng Thượng cũng tin tưởng hắn, nếu không người sẽ không bao giờ nói chuyện này với hắn, là hắn tự mình tưởng tượng sao ?
“Vậy sao ? Nếu như cả ngươi cũng nhìn ra trẫm một đêm không ngủ vậy
Chiêu Hỉ chắc cũng sẽ nhìn ra Trẫm là bởi vì nàng nên mới một đêm thức
trắng ?” Nha đầu kia thực biết tra tấn người khác, bất quá một đêm tạm
chia xa cũng có thể dạy hắn thế nào là khó ngủ.
Quan Ngọc lúc này mới thầm thở phào nhẹ nhõm, cười và nói: “Nguyên lai Hoàng Thượng là vì nương nương nên mới mất ngủ.”
“Nếu không phải nàng, ngươi cho là Thục phi chắc ?” Nói đến Thục phi, hắn mới nhớ ra, một đêm qua mặc kệ cho hắn truy vấn thế nào, Thục phi
kia cũng khéo léo trả lời không lộ ra bất cứ sơ sót nhỏ nào, nhưng cũng
chính vì vậy lại khiến hắn càng thêm nghi ngờ. Nhưng tất cả cũng chỉ mới dừng lại ở nghi ngờ, không có chứng cớ gì nên cũng chẳng thể kết tội
nàng ta, bất quá cũng phải nói với Chiêu Hỉ một tiếng để từ nay về sau
nàng đề phòng nàng ta hơn.
“Vậy, nô tài phái người đi nghênh tiếp nương nương hồi cung ?”
“Chậm chút, chờ lâm triều xong đã.”
“Nô tài tuân chỉ.” Quan Ngọc cười nhẹ nói.
Nhưng đợi đến khi lâm triều qua đi vẫn chưa thấy Quan Ngọc đón Chiêu
Hỉ về, Thanh Vũ trước đến Đông cung tìm thị đồng mới tiến cung của thái
tử tức Nguyễn Tòng Thiện hỏi thăm mới biết ——
“Tối qua Chiêu Hỉ đã hồi cung sao ?” Thanh Vũ kinh ngạc hỏi.
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, tối qua tỷ tỷ có nói không yên lòng về Thái Tử cùng Hoàng Thượng liền hồi cung trước, tỷ ấy giờ không ở trong cung sao ?” Nguyễn Tòng Thiện thấp giọng hỏi.
Thanh Vũ nheo mắt lại, nhìn về phía Quan Ngọc, y hiểu ý liền đến Phất Nguyệt điện đem tiểu thái giám giữ điện đến Kiền Nguyên cung.
“Nô tài tham kiến Hoàng Thượng !” Tiểu thái giám run rẩy quỳ lạy.
“Trẫm hỏi ngươi, Ngân phi tối qua có về Phất Nguyệt điện không ?” Thanh Vũ trầm giọng hỏi.
“Bẩm Hoàng Thượng, nương nương quả thực có về Phất Nguyệt điện.”
“Vậy người đâu ?”
Tiểu thái giám sửng sốt, mặt thoáng trắng bệch rồi chuyển sang xanh mét. “Nô tài … Nô tài không biết ạ…”
“Nô tài lớn mật ! Ngươi thân là thái giám thủ điện, ngay cả nương
nương rời đi khi nào cũng không biết, vậy trẫm còn lưu ngươi lại làm gì, người đâu ——“
“Hoàng Thượng, tỷ tỷ rời đi ắt hẳn là có nguyên nhân, Hoàng Thượng
sao không hỏi thái giám kia về tình hình lúc đó xem sao ?” Nguyễn Tòng
Thiện nhanh chóng lên tiếng, chỉ sợ Hoàng Thượng mới mở miệng thì tính
mạng tiểu thái giám kia coi như xong.
Thanh Vũ trừng mắt nhìn người có dung mạo vài phần tương tự với
Nguyễn Chiêu Hỉ một cái, sau mới trầm giọng hỏi: “Trẫm hỏi ngươi, hôm
qua Nương nương hồi cung, có biểu hiện gì lạ không ?”
“Hồi … hồi Hoàng Thượng, nương nương vừa về liền hỏi xem Hoàng
Thượng đi đâu, nô tài chỉ biết trả lời nương nương là người bãi giá tới
Phù Dung điện.” Tiểu thái giám bị hù đến sắp khóc.
Nghe vậy, Thanh Vũ không khỏi nhắm mắt, day day trán.
“Tỷ tỷ phẫn nam trang cũng đã lâu cho nên mới có khí khái như một
đấng nam nhân, vì vậy cũng dưỡng ra hào khí kia …Thần đoán, tỷ ấy hẳn đã xuất cung, còn về đi đâu thì …” Nguyễn Tòng Thiện hơi dừng lại, nhìn về phía nam nhân hiển nhiên đã luống cuống chờ nghe kia, nói. “Không biết
trong lòng Hoàng Thượng đã có chủ ý gì chưa ?”
Thanh Vũ miễn cưỡng bản thân trước ném buồn bực sang một bên, ngẫm
lại khoảng thời gian một đêm này nàng hẳn không có đi xa. Huống hồ người nhà của nàng đều ở hết trong Hoàng thành, nàng nhất định không bỏ xuống được, cho nên …
“Thiên hạ đệ nhất lâu ?”
Nguyễn Tòng Thiện nghe vậy chỉ cười mà không nói gì, đáp án không phải đã rõ rành rành đó sao.
Chấn Thiên lâu nằm ở trước con ngõ nhỏ Bạch Hoa, giáp với đường cái.
Bề ngoài có chút cũ nát, bên trong lại càng khỏi phải nói, thời gian
buôn bán còn tùy tâm tình đại trù[1] mà định ra. Có khi buổi trưa đã mở cửa buôn bán có khi đến lúc thắp đèn cũng chẳng thấy động tĩnh gì, đơn giản mà nói chính là một quái khách
điếm. Trên lầu còn có vài gian phòng nhỏ cung ứng cho những khách quan
dừng chân muốn ghé lại.
Cứ theo lời Nguyễn Tòng Thiện, đại trù của Chấn Thiên lâu với Nguyễn
Chiêu Hỉ tình như huynh đệ, lúc trước nếu như không phải vì Tể Tướng trả một số tiền công lớn nói không chừng nàng còn làm ở Chấn Thiên lâu
không chịu rời đi, tất cả cũng chỉ vì cơm khuya của quán cực kỳ ngon.
Thanh Vũ không thường ăn khuya nhưng đêm nay hắn lại vô cùng muốn đến đây nếm thử.
Buổi trưa qua đi, hắn lập tức cải trang xuất cung, đến trước căn nhà
nhỏ trong ngõ Bạch Hoa thấy nàng không có dấu hiệu trở về mới chuyển
sang đi tới Chấn Thiên lâu. Ngoài dự liệu, đã sớm qua lúc đốt đèn nhưng
Chấn Thiên lâu vẫn còn chưa mở cửa buôn bán, khách nhân bên ngoài sớm đã tụ tập thành một đống.
Từ trong khe cửa đã nứt toang lọt qua mấy tia sáng, khách nhân bên
ngoài đều rục rịch chờ đợi cánh cửa quán mở ra. Trong nháy mắt lúc cửa
chính mở ra, Thanh Vũ có ảo giác, dân chúng giống như những binh sĩ công thành, một đường đùn đẩy, chen lấn xông vào bên trong, nhanh chóng chọn một vị trí ngồi xuống, cao giọng gọi món …
“Tiểu nhị, đem những món ăn trên thực đơn toàn bộ bưng lên.”
“Đến đây !” Trình nhị trả lời, thân ảnh ở trong gian phòng đi qua đi
lại, vừa châm trà, vừa đem thực đơn nhớ rõ rành rành hướng phía phòng
bếp kêu lớn. “Đem những món ăn trên thực đơn toàn bộ bưng lên !”
Tiếp tục vừa quay đầu lại y đã thoáng thấy Thanh Vũ đang chậm rãi
bước vào, y toét miệng cười thật tươi, ân cần chạy lại hỏi: “A, khách
quan, đi một mình thôi sao ?”
Thanh Vũ hơi liếc nhìn y một cái, lãnh đạm hỏi: “Chiêu Hỉ có ở đây không ?”
“Chiêu Hỉ ?” Trình Nhị hí mắt nhìn hắn, đột nhiên nhớ ra hắn là ai.
“A, ta nhớ ra rồi, ngươi là bằng hữu của Chiêu Hỉ, lần trước từng cùng
đến đây dùng cơm.”
Thanh Vũ có điểm ngạc nhiên, một tiểu nhị chạy bàn thế nhưng lại
luyện được công phu chỉ thấy qua một lần liền nhớ không quên. “Đúng
vậy.”
“Chờ một lát, Chiêu Hỉ đang phụ giúp trong nhà bếp, không biết khách quan có dùng trước cái gì không ?”
Đã là khách nhân còn là bằng hữu của Chiêu Hỉ, ý cười trên miệng Trình nhị càng thêm chân thành.
“Mang một chút đồ ăn trên thực đơn lên đi.” Thanh Vũ quay người, chọn một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống.
“Tới ngay đây !” Trình nhị lập tức nhớ kĩ trong đầu yêu cầu của khách quan sau đó chạy nhanh vào sau rèm đi thẳng đến nhà bếp.
Trong phòng bếp có khoảng ba mươi hai người, bát đĩa, nồi chào, thìa
muôi chất đầy chậu, tiếng dao, tiếng xào nấu vang lên bốn phía. Nguyễn
Chiêu Hỉ đứng ở phía sau lưng đại trù, một bên phụ giúp phối gia vị, một bên lanh lẹ xếp đồ ăn vào mâm.
“Trình nhị ca, thức ăn có thể bưng lên rồi đó !” Chỉ nghe tiếng bước
chân, Nguyễn Chiêu Hỉ liền biết người tới là ai, cũng không quay đầu
lại, vừa nói vừa liên tục giúp đại trù.
“Chiêu Hỉ, bên ngoài có người tìm ngươi đấy !”
Nàng đứng sững người lại song động tác trên tay cũng không vì vậy mà
ngưng. “Ai thế ?” Sẽ không phải là Thanh Vũ đi … Không đâu, hắn thân là
Hoàng đế của một nước, sao có thể tùy tiện xuất cung ?
Tám phần là Tòng Thiện, chuyện hôm nay nàng phải tiến cung chắc Tòng Thiện cũng biết.
“Là người mà lần trước ngươi mang đến.”
Cách cách một tiếng, đĩa đồ ăn mới nấu xong từ trên tay Chiêu Hỉ rớt
xuống đất, thức ăn cùng cái bát vỡ tan thành những mảnh nhỏ, tán loạn
trên mặt đất. Còn chưa kịp dọn dẹp lại nàng đã bị đại trù mặt xanh mét
đứng bên cạnh đá ra khỏi bếp.
“Ở trong này không giúp được gì vậy thì tất cả ra ngoài cho ta !”
Bị bắt phải bưng đồ ăn ra, Nguyễn Chiêu Hỉ cứ chần chờ đứng sau tấm rèm ngăn cách gian ngoài với phòng bếp không dám bước ra.
“Chiêu Hỉ, ngươi nhanh tay nhanh chân chút, khách quan đều đang chờ
đó.” Trình nhị vừa hô vừa vén rèm đi vào, chỉ thấy nàng đứng ngây ngốc
tại chỗ. “Ta cũng đã chạy tới chạy lui được một chuyến ngươi còn đứng
trong này làm gì ?”
Lúc hắn đem rèm vén lên cao, nàng thoáng nhìn thấy thân ảnh Thanh Vũ đang ngồi ở một góc trong quán.
“Đều đưa cho ngươi, ta quay trở vào trong bếp.” Nàng nhanh nhẹn đưa
khay đồ ăn giao lại cho hắn, một tay hạ rèm xuống, tránh ánh mắt Thanh
Vũ.
“Ê !” Trình nhị tức giận bưng khay thức ăn đi ra, ngay sau đó hắn cảm thấy một đạo thân ảnh nhanh chóng xẹt qua bên người, đem rèm nhấc lên.
“Chiêu Hỉ !”
Nguyễn Chiêu Hỉ đang muốn trở lại nhà bếp, không chút phòng ngự bị
người ta ôm từ phía sau, hơi thở quen thuộc, lồng ngực ấm áp khiến nàng
nhất thời quên cả chuyện di chuyển, ngay đến hơi thở cũng như ngưng lại.
Trình nhị đưa đồ ăn ra cho khách xong lúc trở vào liền thấy một màn
này, mà cái rèm cũng được vén cao khiến cho khách quan bên ngoài cũng
đều thấy được, lập tức người phun đồ ăn, người phun canh, người phun
trà, còn có đôi mắt cũng thiếu chút theo đó mà rớt xuống.
Nhất thời bên ngoài liên tiếp truyền lại tiếng chén bát rơi vỡ loảng
xoảng. Nghe một tràng này, Nguyễn Chiêu Hỉ rốt cuộc cũng phục hồi lại
được tinh thần.
“Buông.” Nàng quát khẽ.
Nàng có thể đoán được tại sao bên ngoài lại truyền tới những âm thanh kia. Nàng hiện tại một thân nam trang, hơn nữa, ở trong này đa phần mọi người đều nghĩ nàng là một thiếu niên, không ai đoán được nàng là phi
tử cùng Hoàng đế đến thành Bắc phát chẩn, cứu trợ thiên tai.
“Chiêu Hỉ.” Thanh Vũ thấp giọng gọi, đem nàng ôm càng chặt hơn.
Ngực hắn như trống rỗng chỉ có nàng mới có thể lấp đầy phần trống vắng này.
“Buông !” Nàng căm tức vung tay bức hắn phải buông bỏ. “Ta không biết ngươi.”
Hắn lui lại phía sau mấy bước tránh đi động tác của nàng, sau lập tức nắm lấy tay nàng. “Ngủ trong lòng ta bấy lâu nay, sao lại nói không
biết ta ?” Hắn thấp giọng, buồn bực nói, âm lượng không nhỏ song cũng đủ để những người bên ngoài nghe thấy.
Thoáng chốc, tiếng hít thở cơ hồ ngưng hết lại đem không khí bên ngoài đông cứng.
“Ngươi đang nói bậy bạ gì đó ?” Nguyễn Chiêu Hỉ tức đến nhảy dựng
lên. “Ta không biết ngươi đang nói cái gì, nếu ngươi không phải đến làm
khách của quán, phiền ngươi rời đi.”
“Ai nói ta không phải ? Ta đang chờ ngươi bưng đồ ăn lên.” Đối với
phấn nhan đang giận dữ, hắn vẫn có thể bình tĩnh, nhàn nhã nói.
“Dạ vâng, vậy thì phiền khách quan ra ngoài ngồi chờ, ngài đứng chỗ
này vướng tay vướng chân làm sao chúng tôi bê đồ ăn lên được ?” Nàng đã
hạ quyết tâm, trước đem hắn đuổi ra bên ngoài sau đó nàng sẽ từ cửa sau
của quán chạy đi.
“Đồ ăn của ta đã ở trước mắt.” Hắn mạch lạc nói, căn bản không thèm quan tâm đến thái độ của người bên ngoài.
Mặt Nguyễn Chiêu Hỉ càng lúc càng đỏ, không phải là vì xấu hổ mà là
vì giận dữ, Nàng thực rất muốn vung tay tặng một quyền vào khuôn mặt
cười cợt đáng ghét kia.
Thật đúng là … Những lời như thế mà hắn cũng dám nói ! Nguyễn Chiêu
Hỉ nàng mà dễ dàng để hắn điều khiển, hô đến là đến hô đi là đi, nàng sẽ cùng họ với hắn !
“Đừng có đứng đây chặn đường bổn đại trù ! Nếu như nói xong rồi thì
lăn sang một bên.” Binh Tòng Quân – Đại trù của quán nhanh như gió đi ra đem đồ ăn đặt lên tay Nguyễn Chiêu Hỉ, sau lập tức quay đầu liếc Thanh
Vũ một cái xong mới tiếp tục trừng mắt nhìn Nguyễn Chiêu Hỉ.
“Chiêu Hỉ, tay chân nhanh nhanh một chút, công việc còn đang bề bộn kia kìa.”
“Nàng là phi tử của trẫm, trừ bỏ trẫm ra, ai cũng không có quyền sai
sử nàng !” Thanh Vũ bất mãn gầm nhẹ, khuôn mặt tuấn tú thoáng chốc trở
nên vô cùng uy nghiêm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...