Editor: Puck - Diễn đàn
“Mấy ngày gần đây bên chỗ Mộ Dung Tịnh có tin tức gì không?” Nàng hỏi.
“Từ sau khi ngài ngủ mê man thì không có tin tức gì.”
Quả thế, nếu như vậy… Như vậy sao nàng không tương kế tựu kế. Bên môi Ôn Noãn dâng lên ý cười có thâm ý khác.
“Các chủ, hôm nay ngài thật sự muốn gặp Mộ Dung Thành? Thân thể ngài còn suy yếu như vậy…” Giọng nói của nàng mang theo chút chần chừ nói, “Nếu Mạnh công tử biết được, sợ rằng sẽ không đồng ý với ngài.”
“Chỉ xuống dưới lầu nói mấy lời mà thôi, cũng không phải đi làm chuyện gì phí công phí sức. Còn nữa, mấy ngày gần đây Mạnh Cô Nhiễm như thần long thấy đầu không thấy đuôi, chỉ cần ngươi không nói, sao hắn biết được.”
“Nhưng mà…”
“Yên tâm, ta chỉ gặp hắn một chút, cầm món đồ trong tay hắn nhân tiện giả bộ mà thôi, không có gì khác biệt với nghỉ ngơi.”
“…” Có thể nói chuyện gài bẫy người ta như chuyện đương nhiên, trên đời này trừ Các chủ ra cũng không có mấy người.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Trong phòng bao ở Túy Tiên lâu, Mộ Dung Thành với mặt mũi hơi trầm xuống sải bước mà vào, đang định làm khó dễ với Mẫn Tư, nhưng khi nhìn thấy hắn nắm quyền cúi thấp người ho khan, quanh người lộ ra vẻ bệnh tật hơi thở yếu ớt khó có thể che giấu, vẻ mặt hơi kinh ngạc hỏi: “Hữu thừa đây là trong lúc trở về nước xử lý sự vụ đã bị thương?”
“Thái tử mời ngồi.” Ôn Noãn nâng tay làm động tác “Mời”.
Lúc này Mộ Dung Thành mới phát hiện mình thế mà lại vẫn còn đứng, liền ho khan một cái che giấu lúng túng ngồi xuống.
“Khoảng thời gian này Mẫn Tư cũng không về nước.” Ôn Noãn nói thẳng.
“Cái gì?” Mộ Dung Thành cau mày, trên mặt hiện lên vẻ giận dữ, “Ngươi thế mà lại lừa gạt bản Thái tử?”
“Thái tử bớt giận, Mẫn Tư không nói thật cho Thái tử điện hạ, thật sự có nỗi khổ tâm.” Ôn Noãn hạ giọng trấn an.
“Nỗi khổ tâm?” Mộ Dung Thành cười lạnh, “Bản Thái tử cũng muốn nghe một chút xem Hữu thừa có nỗi khổ tâm gì, nếu Hữu thừa không nói ra lý do có thể khiến cho bổn Thái tử tiếp nhận, bổn Thái tử không kết làm đồng minh với Hữu thừa cũng được.” die nd da nl e q uu ydo n
Có Mộ Dung Tịnh làm dự phòng, lòng tự tin này thật sự không ít. Đáy mắt Ôn Noãn hiện lên vẻ trào phúng nhẹ, giọng nói lại mang theo vài phần tức giận nói: “Mẫn Tư sở dĩ lừa gạt Thái tử, chính là vì do Thái hậu nước Linh Mộ Dung Tịnh ban tặng.”
“Mộ Dung Tịnh?” Trên mặt Mộ Dung Thành hiện lên vẻ nghi ngờ, “Chuyện này có liên quan gì tới Mộ Dung Tịnh?”
“Thái tử mới vừa hỏi Mẫn Tư ‘Hữu thừa đây là khi trở về nước xử lý sự vụ bị thương?’, Mẫn Tư đã nói rõ không trở về nước, như vậy vết thương kia từ đâu mà đến?” Nàng không đợi Mộ Dung Thành lên tiếng hỏi đã tự đáp, “Vết thương này là do Mộ Dung Tịnh ban tặng.” Bực tức nói, “Mẫn Tư suýt chút nữa mất mạng trong tay Mộ Dung Tịnh.”
“Sao bà ta đến mức phải hại Hữu thừa?” Vẻ mặt vài lần biến đổi của Mộ Dung Thành bị tin tức cường đại này của Mẫn Tư làm cho gần như choáng váng, Mộ Dung Tịnh thế mà lại suýt chút nữa lấy mạng của Mẫn Tư? Hắn trong tò mò kinh ngạc về lý do, đồng thời đáy lòng lại không khỏi vỗ tay trầm trồ khen ngợi vì chuyện này. Cho dù hắn và Mẫn Tư có kết làm đồng minh hay không, nhưng Mộ Dung Tịnh đối xử với Mẫn Tư như thế, thù giữa bà ta và Mẫn Tư kết sâu như vậy, sợ rằng Mẫn Tư sẽ không tiếc tất cả tru diệt Mộ Dung Tịnh báo thù cho bản thân. Như thế… Nếu như hắn kết làm đồng minh với Mẫn Tư, coi như không thể xuất lực, Mộ Dung Tịnh này chắc chắn bị diệt, đến lúc đó hắn chỉ cần để ý đắc lợi là được.
Xem ra, hắn phải tranh thủ hợp tác với Mẫn Tư, nhưng Mẫn Tư và Hàn Vương… Trong lòng hắn lại hơi do dự.
“Lý do bà ta hại Mẫn Tư lại nói không thoát khỏi liên quan tới Thái tử.” Ôn Noãn uống ngụm trà, như có điều ngụ ý liếc mắt nhìn về phía hắn.
“Chuyện này không thể có bất cứ liên quan gì tới bản Thái tử.” Mộ Dung Thành thấy đầu mũi nhọn đột nhiên chuyển về phía mình, vội vàng hồi hồn lạnh giọng giải thích quan hệ với Mộ Dung Tịnh, “Chuyện Mộ Dung Tịnh hại Hữu thừa, bản Thái tử hoàn toàn không biết gì, Hữu thừa tuyệt đối đừng hiểu lầm bản Thái tử.” [email protected]
“Thái tử nghĩ đi đâu vậy.” Ôn Noãn cười cười, “Mẫn Tư nói Thái tử có liên quan, là bởi vì sau khi Mẫn Tư tham dự đại điển sắc phong Hoàng thái đệ từng được Thái hậu mời về bàn luận chuyện kết làm đồng minh. Nếu Thái tử không tin, có thể phái người đi điều tra một chút, ngày đó Thái hậu có phái người triệu Mẫn Tư vào cung không”
Mộ Dung Thành cười lạnh trong lòng, thì ra Mộ Dung Tịnh lại đi tìm Mẫn Tư hợp tác, khó trách bây giờ tìm hắn, nghĩ đến chắc phát hiện ra quan hệ giữa Mẫn Tư và Hàn Vương, biết không thể có cơ hội hợp tác, vì vậy liền tới tìm hắn?
Ôn Noãn tiếp tục nói: “Nói thật, khi đó Mẫn Tư cũng không đồng ý đề nghị của bà ta, nhưng cũng không từ chối. Cho đến sau khi gặp Thái tử nói chuyện, phát hiện ta và ngài rất ăn ý về chiều hướng khắp thiên hạ, vả lại Mộ Dung Tịnh chỉ có một phần ba thế lực của nước Linh, mà sau lưng Thái tử lại có nước Kim khổng lồ làm hậu thuẫn, Mẫn Tư đương nhiên lựa chọn Thái tử làm đồng minh mà từ chối Mộ Dung Tịnh.”
“Cho nên Hữu thừa liền chọn bản Thái tử mà từ chối Mộ Dung Tịnh, Mộ Dung Tịnh vì vậy tức giận, muốn diệt trừ Hữu thừa?” Mộ Dung Thành rất hài lòng khi nghe được lời nói nâng cao đạp thấp của Mẫn Tư, tự động làm suy luận tiếp nhận lời của hắn.
“Không sai.” Ôn Noãn gật đầu một cái.
“Nhưng bản Thái tử biết rõ, Mộ Dung Tịnh cũng không đến nỗi ngu ngốc như vậy, giết Hữu thừa thì đồng nghĩa với là địch của Tịch Nguyệt, bây giờ nội loạn của bà ta còn chưa dẹp, nào còn có tâm lực đi trêu chọc Tịch Nguyệt? Cho dù có tâm lực này, bà ta cũng không có thực lực này.” Mộ Dung Thành ngẫm nghĩ đưa ra nghi vấn.
Thái tử này cũng không đến nỗi quá ngu, Ôn Noãn ngước mắt nhìn hắn, đáy mắt hết sức hợp với tình thế dâng lên vẻ căm hận, “Bà ta tất nhiên không ngu xuẩn như vậy, không những không ngu còn cực kỳ cao minh.”
“Hả?” Hai mắt Mộ Dung Thành nhìn chằm chằm vào Mẫn Tư, cầm tách trà lên uống một ngụm chờ đoạn sau của hắn.
“Bà ta cho người bắt chước bút tích của Hàn Vương viết lá thư mời Mẫn Tư đến phủ bàn đại sự, Mẫn Tư thấy là Hàn Vương muốn mời nên không nghi ngờ gì lập tức đi tới, lại bị người nằm vùng trong Vương phủ của bà ta bí mật mang vào trong thư phòng của Hàn Vương. Hàn Vương trời sinh tỉnh táo sau khi trở về phòng cảm thấy có hơi thở của người lạ, lập tức không biến sắc một chưởng đánh tới, đáng thương thay tại hạ khi đó vốn đợi lâu ngồi trong một góc bí mật đánh một giấc, đợi đến khi thức tỉnh định tránh thì ngực đã mạnh mạnh mẽ mẽ trúng một chưởng, mà Hàn Vương bởi vì vận dụng nội lực, thế nhưng khiến cho độc không biết bị trúng từ khi nào bộc phát. Người Vương phủ chạy đến thấy một màn này… Thuộc hạ của Mẫn Tư chờ ngoài phủ đã lâu thấy Mẫn Tư vào phủ Hàn Vương không trở ra…” Hậu quả của việc đó không cần nói cũng biết.
“Hay cho một màn kịch lớn vừa ra.” Mộ Dung Thành thổn thức, thúc giục, “Sau đó thì sao? Ngươi và Hàn Vương binh giáo gặp nhau” Nếu sự tình phát triển như vậy, vậy chuyện hắn ta và Hàn Vương kết làm đồng minh là nói như thế nào? Chẳng lẽ Mộ Dung Tịnh lừa hắn?
“Tất nhiên không có. Hàn Vương là người thông suốt bậc nào, lại thêm Mẫn Tư uốn ba tấc lưỡi lôi nội gian hạ độc Hàn Vương trong Vương phủ ra, tất cả chân tướng đều rõ ràng. Hàn Vương trúng độc là độc của Minh Nguyệt các, tất nhiên chỉ có Hỉ Thiện đường có thể giải, nhưng có lẽ thực tế quá bi thống, đường chủ Hỉ Thiện đường lại là người của Mộ Dung Tịnh, nàng ta thấy Mẫn Tư trọng thương và Hàn Vương trúng độc rất sâu, lập tức nổi lên sát tâm. Mẫn Tư và Hàn Vương suýt chút nữa gặp phải độc thủ của nàng ta, hợp lực lại định bắt nàng ta, lại bởi vì lúc ấy sinh mạng của hai chúng ta đều xuống thấp, nên bị nàng trốn thoát.” Ôn Noãn hối tiếc thở dài. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn)
“Cho nên sau khi hai người các ngươi cùng sống chết cùng chung hoạn nạn, liền thuận nước đẩy thuyền kết làm đồng minh?” Hắn hít sâu một hơi nói, chỉ cảm thấy trò đùa này thật nhấp nhô khúc khuỷu, lôi cuốn vào cảnh ngoạn mục.
“Tất nhiên.” Ôn Noãn nhìn thấy hắn rơi vào chỗ sâu trong trò diễn, bờ môi dâng lên nụ cười hài lòng. Diễn, quá thật không thú vị, quá giả sẽ sinh nghi. Một vở diễn tốt, phải kết hợp hư thật mới có thể khiến cho người ta rơi vào sâu trong vở diễn mà không biết. Mà nàng biên soạn màn diễn này, thật thật giả giả hư hư thực thực, cho dù hắn đi điều tra, cũng sẽ chỉ càng thêm tin tưởng, không hề nghi ngờ mà thôi.
Mộ Dung Thành tinh tế thưởng thức xuất diễn này, thở dài vỗ tay mà nói: “Hay cho một liên hoàn kế man thiên quá hải mượn đao giết người giá họa Giang Đông họa thủy đông dẫn khích bác ly gián dĩ tật đãi lao đứng nhìn lửa cháy một viên đá nhiều con chim, nếu như rơi vào trong kế này không phải là ngươi và Hàn Vương mà đổi là người khác, chỉ sợ vừa vào thế cục này, sợ rằng sẽ không phải là tình thế bây giờ, thế cục thiên hạ sẽ thay đổi trong nháy mắt. Trong lòng bản Thái tử tự hỏi, chỉ với kế sách này, bản Thái tử thấy mặc cảm với Mộ Dung Tịnh.” Hắn nhíu mày nói, “Nhưng bản Thái tử biết, mặc dù bà ta không ngốc, nhưng không đến mức để cho bản thân rơi vào trong thế cục gian nan như bây giờ. Nhưng mưu lược lần này ngược lại ngoài dự đoán của mọi người một chút, chẳng lẽ bên người bà ta có cao nhân mưu sĩ gì?”
Thái tử hiểu rất rõ Mộ Dung Tịnh?” Ôn Noãn thấy hắn rơi vào trong suy tư, liền nói sang chuyện khác.
Đáy mắt Mộ Dung Thành hiện lên vẻ khác lạ rồi biến mất, cười nói: “Cái gọi là biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng. Đối với địch nhân của mình, bản Thái tử tất nhiên muốn biết rõ nhiều hơn.” Hắn nói xong, hai chân mày nhíu lại nói, “Hữu thừa đã lựa chọn hợp tác với Hàn Vương, vậy chính là Hữu thừa từ chối hợp tác với bản Thái tử?”
(1) Man thiên quá hải: một trong ba mươi sáu kế của Trung Quốc cổ đại, ý nghĩa giấu trời qua biển, lợi dụng sương mù để lẩn trốn. Ứng dụng trong thuật ngụy trang.
Giá họa Giang Đông: bắt nguồn từ “Di thi giá họa” tức là di chuyển xác chết để gán tai họa cho người khác, là đem xác chết hay đồ vật quốc cấm gì bỏ vào nhà người khác để giá họa. Thời Tam Quốc, Đông Ngô giết Quan Vũ rồi gửi thủ cấp sang cho Ngụy Vương Tào Tháo nhằm giá họa cho Thục Hán Lưu Bị đánh Ngụy. Ai dè Tào Tháo biết rõ âm mưu của Đông Ngô nên sai tạc một thân người bằng gỗ trầm hương ghép vào thủ cấp Quan Vũ, làm lễ hậu táng trọng thể. Quả nhiên, Lưu Bị không đánh Ngụy mà kéo quân đánh Đông Ngô. Vì vậy, kế “Di thi giá họa” sau này còn được gọi là “Giá họa Giang Đông”.
Họa thủy đông dẫn (dẫn họa về đông): bắt nguồn từ thế chiến thứ hai, các nước tư bản Anh Pháp Mỹ vì để ngăn chặn hành vi cố tình gây chiến của phát xít Đức Ý mà đã truyền bá bài trừ CNXH, nhằm hướng sự chú ý của Đức Ý về phía Liên Xô. Mà bởi vì Châu Âu ở phía Tây, Liên Xô ở phía Đông nên mới có câu thành ngữ này. Họa thủy đông dẫn = vu oan giá họa.
Dĩ tật đãi lao: đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công.
Đứng nhìn lửa cháy (Cách ngạn quan hỏa): Đứng cách bờ nhìn lửa cháy. Có ý bình tĩnh quan sát, chờ nội bộ địch tự rối loạn, hoặc mặc kệ cho các bên đối đầu chém giết lẫn nhau, sau khi các bên đối đầu đều có tổn thất thì ra tay dẹp luôn một thể, dễ chiếm lấy phần lợi về mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...