“Vương gia, tứ điện
hạ để lão nô tới thông báo một tiếng điện hạ có chuyện quan trọng muốn
gặp ngài.” Giọng Trần Phúc vang lên ngoài thư phòng.
“Hả?” Quân
Dập Hàn buông lá thư trong tay xuống, tròng mắt uể oải tràn đầy sáng tỏ, “Dẫn hắn đi vào.” Đối với Sở Hoan tiểu bá vương vang danh kinh thành
này, trừ phi gây họa muốn cầu cạnh hắn, nếu không tuyệt đối không dùng
lễ nghĩa như vậy.
“Lại gây ra chuyện gì?” Quân Dập Hàn thấy dáng
vẻ toàn thân chịu áp lực khủng hoảng cúi thấp đầu của Sở Hoan, hỏi
thẳng, khóe mắt lướt qua trán hắn lạnh nhạt nói, “Lần này bị ai đánh?”
“Phịch.” Sở Hoan buồn bực không nói quỳ thẳng xuống.
“Xem ra lần gây họa này không nhẹ.” Tròng mắt sắc ý vị sâu xa của Quân Dập
Hàn nhìn hắn, giọng nói lại mang chút mong đợi, “Lần này đánh Thế tử
Quốc công hay công tử Thượng thư?”
Sở Hoan cúi thấp đầu lắc lắc.
“Đại lý tự khanh?”
Tiếp tục lắc đầu.
“Binh bộ Thị lang?”
“Đều không phải.” Sở Hoan lắc đầu ngập ngừng nói ra tiếng.
“Xem ra lần này người đệ đắc tội không tầm thường.” Mong đợi trong giọng
Quân Dập Hàn càng nồng đậm, “Là ai? Bổn Vương có biết không?”
“Là ngài.”
“Hả?”
“Đệ làm mất Vương phi của ngài rồi.” Tiếng Sở Hoan như tiếng muỗi kêu.
“Đệ đang nói cho mình nghe hay nói cho bổn Vương nghe?”
“Đệ làm mất Vương phi của ngài rồi.” Sở Hoan lấy dũng khí lớn tiếng nói,
nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Quân Dập Hàn một cái sau lập tức cúi đầu, vạt áo trên lưng đã sớm ướt mồ hôi giờ phút này quá lạnh, lạnh khiến cả
người hắn run lập cập.
“Hả?” Quân Dập Hàn nhìn hắn, giọng nói
thật “Bình tĩnh thân thiết” hỏi: “Đánh mất lúc nào? Sao đánh mất? Đệ nói thật cho bổn Vương nghe một chút.”
Sở Hoan nhắm mắt nói lại
chuyện từ đầu đến cuối, cuối cùng không chịu nổi áp lực trong lòng,
giọng nói nức nở: “Tam ca, đệ thật sự không cố ý.”
“Sở Hoan, bây
giờ đệ đúng là càng lúc càng có khả năng.” Quân Dập Hàn chống mép bàn
đứng dậy ho khan một cái, bước thong thả đến bên cạnh Sở Hoan, từ trên
cao nhìn xuống, “Chuyện cho tới bây giờ, nói không cố ý hay không còn có ý nghĩa sao. Nếu có nghĩ phương pháp giải quyết vấn đề, quỳ gối khóc ở
đây có tác dụng gì?”
Sở Hoan giơ tay áo lau nước mắt, ánh mắt long lanh như nước tha thiết nhìn Quân Dập Hàn, “Cho nên đệ tìm đến tam ca rồi.”
“...”
Sau khi Sở Hoan đi, Quân Dập Hàn kêu Bạch Ưng vào thư phòng.
“Tứ điện hạ bắt Vương phi đi là hành vi tình cờ cũng không có bất kỳ người
nào sớm biết, đối phương lại thần không biết quỷ không hay mang Vương
phi từ trong tay tứ điện hạ đi, hơn nữa biết thân phận của Vương phi đưa ra yêu cầu này, chẳng lẽ...” Chân mày Bạch Ưng nhíu sâu nhìn về phía
Quân Dập Hàn không rõ nét mặt, “Là người kia bố trí?” Trong Vương phủ và chung quanh không hề thiếu cơ sở ngầm của người kia, Vương phi bị bắt
đi, dĩ nhiên người kia sẽ biết trước tiên, cũng lợi dụng chuyện này tiến hành bố trí kín đáo chặt chẽ.
“Cho dù là người nào...” Tròng mắt Quân Dập Hàn chuyển lạnh, “Bổn Vương tất nhiên phải đích thân lên núi cứu Vương phi.”
“Vương gia?” Trong giọng nói của Bạch Ưng tràn đầy lo lắng.
Quân Dập Hàn lạnh lùng cười một tiếng, “Đây không phải là mục đích người nọ
sắp xếp tuồng vui này sao? Hoặc khảo nghiệm thương tổn của bổn Vương,
hoặc khảo nghiệm tình cảm của bổn Vương với Vương phi, hoặc cả hai đều
có, xem kẻ chủ mưu màn này là ai, nếu như thế, bổn Vương muốn tự mình
phối hợp với hắn diễn xuất hết cảnh này, để cho hắn có một kết quả vừa
lòng mới đúng.” Hắn nhìn ánh trăng lành lạnh dưới bầu trời đêm xuyên qua cửa sổ, đáy mắt như có lo lắng mơ hồ, “Ngươi gọi Hắc Long về, để cho
hắn không cần về Vương phủ mà lên thẳng đỉnh núi, nếu ngày mai Vương phi có gì bất trắc, nhất định phải cứu nàng xuống. Trừ việc đó ra, không
cho phép hành động thiếu suy nghĩ.”
“Nhưng Vương gia, nếu gọi Hắc Long về, vậy bên kia...”
“Lấy Vương phi làm trọng.” giọng Quân Dập Hàn chân thật đáng tin, “Về phần
bên kia...” Hắn khẽ dừng lại, “Tạm thời phái người khác đi trước, người
nọ cẩn thận, người phái đi lưu tâm một chút.”
Bạch Ưng nhìn bóng lưng kiêu ngạo hơi cô đơn này, trong mắt có sầu lo mơ hồ, nhưng cuối cùng lĩnh mệnh lui ra ngoài.
Quân Dập Hàn đóng cửa sổ lại ngồi trước thư án, cầm văn kiện mật thám tử đưa tới tiếp tục thẩm duyệt, nhưng suy nghĩ lại chệch đi hướng khác, vốn
hôm nay không thấy nàng, hắn cho rằng nàng vì chuyện tối hôm qua mà e lệ không dám gặp hắn, nhưng hắn lại quên nàng là nữ tử không tầm thường,
xấu hổ cũng đánh không lại ý nghĩ sớm thấy hắn chết đi của nàng, vì vậy
sao lại vì chuyện nhỏ như thế mà trốn tránh không gặp hắn.
Chẳng
biết tại sao, nghĩ đến hai lần kịp thời tiếp xúc thân mật tối qua với
nàng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng trong lòng hắn lại dâng lên chút tức giận.
Ánh nến sáng ngời chiếu lên khuôn mặt dần tối tăm của hắn, cuối cùng hắn
cất văn kiện mật trong tay, đứng dậy mở cửa sổ ra lần nữa, mặc cho gió
đêm lạnh thấm vào thổi tan phiền não trong lòng hắn.
Hôm sau, dưới chân núi Thương Thúy, Sở Hoan rối rắm nói với Quân Dập Hàn: “Tam ca, huynh thật sự muốn đi lên sao?”
Nếu đi tới giữa sườn núi phải trình diện ở điện Diêm Vương thì làm thế nào? Nếu chống đỡ đi lên rồi bị đối phương đánh chết thì làm thế nào? Ngay
cả trước kia tam ca là một người vô địch dũng mãnh phi thường, nhưng bây giờ chẳng qua chỉ là con ma bệnh hộc máu, cái này gọi là sao không thể
không lắng. Nhưng nếu tam ca không đi lên, vậy con khỉ gầy sẽ xui xẻo.
Ôi, nghĩ tới nghĩ lui đều do hắn. Sở Hoan khó có được trong lòng rất tự
trách.
“Nếu không đệ đi?” Quan Hạo Lê lạnh lùng liếc nhìn về phía hắn.
“Đệ đi hắn không thả người.” Sở Hoan uất ức, tròng mắt đen nhánh xoay tròn, rồi đột nhiên mừng rỡ, “A, nếu không thật để đệ đi, tìm tấm mặt nạ da
người đeo lên giả làm tam ca lên núi, như vậy tam ca không cần mệt nhọc, đệ có thể cứu con khỉ ra ngoài, đây quả thực là một kế tuyệt diệu, một
hòn đá hạ hai con chim, tam ca, không phải đệ rất thông minh sao.” Hắn
đắm chìm trong kế sách của mình, nói rất hưng phấn kích động, ngước mắt
lại thấy Quân Dập Hàn âm trầm theo dõi hắn.
“Đệ vừa gọi Vương phi của bổn Vương là gì?” Giọng hắn lạnh lẽo.
“Con khỉ... Ha ha, tam tẩu.” Sở Hoan nuốt một ngụm nước bọt, lặng lẽ lui về
sau hai bước, nói sang chuyện khác, “Tam ca cảm thấy kế sách của đệ như
thế nào?”
“Đệ làm như đầu óc người đó cũng bị đụng giống như đệ?” Quân Dập Hàn lạnh lùng nhìn hắn, “Đợi bổn Vương cứu Vương phi sau đó sẽ tính sổ với đệ.”
Sở Hoan chỉ cảm thấy trên cổ có một cơn gió mát thổi qua, co đầu rúc cổ lui về sau mấy bước, nhỏ giọng nói: “Tam ca bảo trọng nhiều hơn, nếu tam ca thật... Đệ nhất định sẽ chôn theo huynh, dĩ nhiên đệ hiểu rõ tam ca không cam lòng để đệ chôn theo. Tam ca huynh
yên tâm, ngày lễ ngày tết hàng năm về sau, đệ nhất định sẽ đốt thêm vàng bạc của cải và hoa cho huynh.”
“... Nếu như thế, vậy làm phiền
Sở Hoan đi về trước sao trăm lần vãng sinh chú dự sẵn cho ta.” Quân Dập
Hàn lạnh lùng nói xong, cũng không thèm nhìn sắc mặt xám tro của hắn,
kéo thân thể “Lung la lung lay” đi lên núi.
Đường núi gập ghềnh
bất tiện, Quân Dập Hàn phun máu đến mười lần, vừa đi vừa nghỉ, sau khi
tốn năm sáu canh giờ, rốt cuộc trút ra hơi thở cuối cùng trước khi lên
đỉnh núi.
“Hàn Vương quả thật đúng giờ.” Trong ánh nắng chiều rực rỡ, nàng vẫn bộ áo trắng khom gối chống tay nằm nghiêng ở nóc phòng như hôm qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...