“Đại phu nhân.” Cổ Nhược Phong tiến lên một bước, một đôi mắt hiểu rõ nhìn chằm chằm Diệp Tích Tuyết, tựa như nhìn thấu đáy lòng nàng!
Diệp Tích Tuyết kiềm nén khó chịu trong lòng: “Không biết Vương phi có chuyện gì?”
“Ngươi có biết người Thanh Phong biệt viện ở ngoại ô kinh thành không?”
“Cái gì! Biệt viện gì? Ta không biết ngươi đang nói cái gì.” Diệp Tích Tuyết rủ hai mắt xuống, trong lòng dần dần cảm thấy bất an, chẳng lẽ, Cổ Tiểu Tứ này thật sự biết cái gì sao?!
“Ha ha, không biết cũng không cần khẩn trương như vậy.” Cổ Nhược Phong cực kỳ đại lượng khoát tay, quay đầu, “Vương gia, ta nghe người ta nói người ở trong Thanh Phong biệt viện kia vô cùng xấu, đợi lát nữa chúng ta đi trừ bỏ bọn họ được không?”
Phong Huyết Lân tiến lên nắm lấy vai Cổ Nhược Phong, nghiêng người hơi tựa vào thân thể nàng, hơi thở phả vào tai Cổ Nhược Phong, có chút ngứa: “Nơi nguy hiểm như vậy làm sao Bổn Vương có thể để cho nàng đi? Không bằng kêu Hoàng Thượng điều động ngự lâm quân đi?”
“Ừ... Cũng được, vậy thì làm như thế đi.” Cổ Nhược Phong cực kỳ vừa lòng gật đầu, nhân tiện lại nói thầm nho nhỏ, “Vốn còn tưởng là người quen của Đại phu nhân, nghĩ muốn để lại vài phần mặt mũi, một khi đã như thế, vậy thì giao cho Đại Lý Tự đi.”
Giờ phút này Diệp Tích Tuyết uất ức đến muốn thổ huyết, nàng đứng gần Cổ Nhược Phong, những lời Cổ Nhược Phong nói kia nàng đều nghe rất rõ!
Thanh Phong biệt việt, bên trong đều là người của nàng! Những người này trong ngày thường còn chiếm giữ tài sản làm của riêng, nếu như Ngự Lâm quân tra ra, không phải bị tịch thu sung công rồi sao?
Không được! Đó là tâm huyết mười mấy năm của nàng, sao có thể dễ dàng chắp tay nhường cho người ta được!
Đêm dần dần buông xuống, bữa tối qua đi, người trở về chỗ của mình, âm thầm gây náo loạn còn ghê gớm hơn hung hăng ngang ngược.
Phong viện, Si đứng thẳng cung kính ở một bên: “Chủ tử, đã cho họ uống thuốc.”
“Ừ.” Cổ Nhược Phong chăm chú nhìn bàn cờ dưới ánh nến, tay phải hạ xuống một quân cờ trắng.
“Phong nhi, vì sao cứu các nàng?” Phong Huyết Lân lập tức hạ xuống quân cờ đen, trong đôi mắt có chút không hiểu, nếu Cổ Nhược Ly và Cổ Nhược Kỳ chết như vậy, đỡ làm bẩn tay Phong nhi nhà hắn!
“Ha ha,” Cổ Nhược Phong ngẩng đầu, “Nếu các nàng chết, ai sẽ tới bồi Diệp Tích Tuyết chơi đây?”
“Như vậy, có phải ta đây cũng nên làm chút gì hay không?” Con ngươi huyết sắc xuất hiện một ánh sáng xinh đẹp khác thường, nếu Phong nhi muốn xem diễn trò, vậy người làm phu quân này, cũng nên ra thêm chút sức rồi.
“Chủ tử.” Mị Vọng cùng ba con quỷ khác nâng bốn cái rương lớn xuất hiện trong phòng.
“Chủ tử, không nghĩ tới Diệp Tích Tuyết kia thật rất tham!” Trên mặt là hưng phấn sau khi làm chuyện xấu.
Cổ Nhược Phong vung một tay lên,lqd bốn cái rương đã biến mất trước mắt tất cả mọi người: “Tình huống bên kia thế nào?”
“Người của Cổ Hạo Nhiên đã đi, Lượng còn đang ở lại đó.” Mị muốn tiến lên trước hai bước, nhưng nhìn thấy ánh mắt uy hiếp như có như không của Phong Huyết Lân, cuối cùng rụt cổ, nấp sau lưng Si, lộ ra một cái đầu, nịnh nọt hỏi: “Bây giờ chủ tử muốn đi qua đó sao?”
“Không vội, không còn sớm, ngày mai hồi Vương phủ.” Dứt lời, ống tay áo vung lên, một cỗ nội lực đánh úp về phía tam quỷ Si Mị Võng, đẩy bọn họ ra bên ngoài tiểu viện, cửa cũng đóng lại theo.
“Chủ tử... chuyện này...” Mị vuốt cái mông bị đau, nhe răng trợn mắt nhìn chằm chằm cửa viện đóng chặt kia, hận không thể nhìn thấy một cái lỗ!
Si ổn định thân quỷ, đau từ trong lòng đến bụng, chẳng lẽ tam quỷ mình quấy rầy chủ tử thân mật?
Khóe miệng Võng giật giật, chủ tử, người kia trở mặt, không đúng, phải là không nhận thức quỷ chứ?
Vì thế, gió thật lạnh, buồn bã ngất trời,lqqd tối nay đại viện Cổ gia nhất định không yên tĩnh!
Thanh Phong biệt viện, Cổ Hạo Nhiên dẫn theo ám vệ tử sĩ của Cổ gia đứng ở trong đó, đôi mắt âm trầm nhìn cao thủ trong phòng, trong lòng không ngừng dậy sóng.
Không nghĩ tới Diệp Tích Tuyết lại bồi dưỡng nhiều thế lực như vậy! Nếu hôm nay không xảy ra chuyện, hắn cũng không phát hiện ra!
Giơ một tay lên, tử sĩ ám vệ sau lưng giống như sóng triều xông tới, phát động một trận giết chóc ở trong cái tiểu viện nhỏ này, màu máu làm cho đêm đen tối càng tăng thêm một chút quỷ dị...
Tất cả những người này đều là cao thủ, mặc dì không phải đứng đầu, nhưng cũng được cho là hạng nhất, cho dù bọn họ đi theo Diệp Tích Tuyết vì nguyên nhân gì, hắn không giữ lại được bọn họ!
Cho dù bọn họ có nguyện ý thay đổi ddleqdon làm thuộc hạ của hắn, hắn cũng không cam đoan được sau này bọn hắn sẽ không quay đầu làm thuộc hạ của người khác, dẫn đến chuyện phản bội hắn!
Nửa canh giờ, giết chóc trở nên yên tĩnh, chỉ có một người lui lại vào sát góc, toàn thân run rẩy, mượn ánh trăng u tối, có thể nhìn thấy đây là gã sai vặt bên người Diệp Tích Tuyết!
Cổ Hạo Nhiên nhìn thoáng qua hắn, phất tay, một người ám vệ mặc áo đen đi lên, vung đao đoạt mạng!
“Cổ gia chủ.” Trong sân yên tĩnh, một giọng nói không tính là lớn đột ngột vang lên.
“Ai?” Công phu bản thân mình không kém, hơn nữa trong việc có nhiều cao thủ như vậy, mà lại không phát hiện ra có người đến gần! Hiển nhiên người tới có công phu cực kỳ cao!
Một tiểu hầu mặc áo xanh chậm rãi đi vào cửa viện, lễ phép cúi đầu thi lễ với Cổ Hạo Nhiên: “Chủ tử nhà ta nói, việc này Cổ gia đã điều tra rõ, chủ tử sẽ không nhúng tay vào.”
“Chủ tử nhà ngươi là ai?” Hai mắt Cổ Hạo Nhiên nheo lại, công phu của người này cao thâm như vậy mà chỉ làm một tiểu hầu, vậy chủ tử trong miệng hắn là thần thánh phương nào?
“Huyết Vương gia và Huyết Vương phi.” Người tới nói xong liền biến mất ở trong không trung, khinh công này đã đạt tới đỉnh cao!
Cổ Hạo Nhiên sững sờ nhìn cửa viện không một bóng người, trong lòng nổi lên một trận rét lạnh, cảm thấy sự việc đã vượt ra khỏi tầm tay của mình!
Bên kia, tam quỷ Si Mị Võng không sợ hãi,lqd trên mặt tràn đầy vui vẻ tiến vào từ đường Cổ gia, từ trăm năm qua bọn hắn chưa bao giờ có thể đi vào nơi này!
Hôm nay, bọn hắn có thể mang cái bài vị này ra ngoài! Linh hồn bị trấn áp dưới bài vị, cũng sẽ được giải thoát!
Đúng vậy, một ngày này bọn hắn đã chờ rất lâu rồi!
Nữ tử vô tình bị phong áp kia, hôm nay, nàng có thể lại nhìn thấy mặt trời!
Bát quái kính treo trên xà nhà từ đường không ngừng đung đưa, ánh sáng hơi yếu có chút óng ánh, dần dần trở nên yên tĩnh.
“Phàm nhi, chúng ta tới đón ngươi đây...” Vẻ mặt băng lạnh của Võng dần dần rạn nứt, trong mắt chưa bao giờ có nhu tình.
Hàng loạt bài vị không ngừng rung rẩy, “Lang lang” âm thanh nơi này càng làm cho từ đường yên tĩnh trở nên đáng sợ hơn.
Thời gian qua ước chừng một nén nhang, một đạo ánh sáng âm u thoáng qua, một bài vị trong đó “bốp” một tiếng vỡ vụn, một cô gái mặc áo trắng tóc dài chấm đất xuất hiện, một gương mặt khuynh thành có chút tái nhợt!
“Phàm nhi!” Vọng ôm cổ nữ tử vừa xuất hiện này, dường như muốn khảm thật sâu vào trong máu thịt mình, thì thào bên tai nữ tử: “Rốt cuộc ra cũng chờ được ngươi.” Thâm tình, cảm xúc mất mà có được lan tràn khắp từ đường!
Nữ tử chậm rãi giơ tay lên, nhan sắc sáng chói mắt, vòng qua eo Võng, nghiêng đầu dựa sát vào lồng ngực hắn, quá khứ trăm năm, dường như vẫn có thể nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của trái tim mình, môi trắng xanh khẽ mở, giọng nói khàn khàn nhưng rất dễ nghe: “Quân...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...