Editor: Dung Sa
Đội ngũ chậm rãi mà đến, phía trước là bốn con ngựa cao to phân thành hai
hàng mở đường, thị vệ Huyết vương phủ sắc mặt nghiêm cẩn ngồi phía trên, nghiêm chỉnh huấn luyện, ngay sau đó là hai con ngựa màu đỏ thẫm tinh
khiết rực rỡ lôi kéo buồng xe lịch sự tao nhã, nối tiếp lại là bốn con
ngựa phân thành hai hàng, phía sau nữa là hai mươi mấy thị vệ đi bộ
theo! Phô tương như vậy, tuy không phải rất nhiều người, nhưng so với
bất kỳ nữ tử nào lại mặt cũng khí thế hơn.
Những thị vệ kia vốn
là tứ quỷ Si Mị Võng Lượng và Cổ Nhược Phong lúc còn ở Cổ gia tìm người
huấn luyện nửa tháng, mỗi người vốn có bản lãnh của mình, Huyết Vương
phủ không cần phế vật! Lại trải qua nửa tháng được ma quỷ huấn luyện,
bọn họ có thể nói là lấy một chọi mười!
Đáy mắt Cổ Hạo Nhiên xẹt qua suy nghĩ sâu xa, Huyết Vương thật sự được sủng ái rồi hả? Hay hoàng thượng chỉ ngụy trang mà thôi?
Đáy mắt tam tỷ muội Cổ Nhược Dao, Cổ nhược Ly Cổ Nhược Kỳ không che giấu
được hâm mộ đố kỵ thù hận, chỉ là sau đó thì trở nên khinh thường, Huyết Vương khát máu ai không biết? Cổ Nhược Phong gả đi thì tối đa cũng sống nửa tháng mà thôi, có cái gì tốt mà phách lối!
Trong lúc mọi người nhao nhao nghi vấn, đội ngũ đã đến cửa chính Cổ gia.
Bên trong xe, Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân ăn uống no đủ, thảnh thơi
thảnh thơi, hoàn toàn không đem người bên ngoài để ở trong lòng!
Đợi xe đậu vững vàng đã thêm khoảng thời gian uống cạn nửa ly trà, mọi
người thiếu chút nữa giận dữ mà bỏ đi, Cổ Nhược Phong mới vén rèm xe
lên, nắm tay Phong Huyết Lân trèo xuống.
Một áo đen lộng lẫy, Mạn Châu Sa Hoa rườm rà nhưng xinh đẹp uyển chuyển, mái tóc đen nhánh buộc
lên đơn giản, cả người không nói ra được ưu nhã cao quý.
Mà Huyết Vương bên cạnh lại hồng y bao quấn toàn thân, đây đúng là chế tạo từ
Băng Tầm Tơ! Tóc dài xõa tùy ý, mặt nạ màu bạc ghé vào trên mặt thần bí
hoa lệ, con mắt màu ngọc lưu ly đỏ khẽ chuyển động, phong lưu bất tận,
một đám nữ nhi Cổ gia nhìn mà ngây người.
Cổ Hạo Nhiên nhìn trang phục của hai người, lại nhìn thị vệ bên cạnh đối với Phong Huyết Lân
tôn kính vô cùng, bây giờ trong lòng càng thêm khẳng định, Huyết vương
này chỉ sợ là thật sự được sủng ái rồi!
Ở trong cung hắn cũng có
không ít tai mắt, ngày hôm trước Huyết Vương vào cung tạ ơn, hoàng
thượng thậm chí dẫn bọn họ vào tòa cung điện mà chưa bao giờ cho người
ta tiến vào! Hơn nữa, lúc Huyết Vương đi ra trong ngực còn ôm một nữ tử, mặc dù không nhìn thấy ngay mặt, nhưng cũng thấp thoáng là một mỹ nhân
tuyệt sắc! Không biết có phải là hoàng thượng thưởng cho hắn hay không!
"Thảo dân tham kiến Vương Gia!" Cổ Hạo Nhiên chậm rãi quỳ gối xuống, mặc dù
Cố gia của hắn có lớn hơn nữa, cũng là một kẻ thảo dân, có lẽ hoàng
thượng vì gia nghiệp của hắn nên kiêng kị hắn vài phần, nhưng nếu như
thực sự chọc giận, Trương gia và Trình gia luôn muốn thấy Cổ gia sớm
đóng cửa. . . . . Hoàng thượng, là người chuyện gì cũng làm ra được!
Cổ Nhược Phong kéo tay Phong Huyết Lân, nhu thuận tựa vào ở một bên, tròng mắt thỉnh thoảng còn khiêu khích Tam nữ Cổ gia ở phía đối diện, nàng đã sớm thấy ba người bọn họ nhìn Phong Huyết Lân bằng ánh mắt khó chịu!
Cổ Hạo Nhiên quỳ xuống, những người còn lại của Cổ gia không cam tâm nhưng cũng phải quỳ xuống theo!
Đợi cho tất cả mọi người ôm theo một bụng tức giận quỳ trên mật đất, cuối
cùng Phong Huyết Lân giống như là phục hồi tinh thần: "Cổ gia chủ mau
đứng dậy! Ngươi là nhạc phụ của Bổn vương, quỳ Bổn vương. . . . . ." Đó
cũng là chuyện đương nhiên!
Chỉ là, lời này nói như bình thường,
nhưng nghe vào trong tai người khác thì không phải như vậy, trong lòng
Cố Hạo Nhiên có chút tức giận, nhớ lại mười mấy năm qua hắn chưa bao giờ bị đối xử như vậy, cho nên vừa rồi có chút ngu ngơ không kịp phản ứng.
"Tạ vương gia!" Cổ Hạo Nhiên đứng lên, mới vừa rồi hắn là thảo dân, hiện tại hắn là nhạc phụ của Vương gia rồi!
"Phong nhi, vì sao hôm nay lại tới trễ như vậy?" Giọng nói nghiêm túc chính là điển hình của Nhất Gia Chi Chủ, đúng, là Nhất Gia Chi Chủ, không phải
là một người cha lên tiếng.
Khóe miệng Cổ Nhược Phong có chút châm biếm mơ hồ không thể nhận ra, thế nào, thật sự xem mình là người cha?
"Trễ sao? Hôm qua ta còn đặc biệt tìm thầy tướng số, hắn nói hôm nay lại mặt phải đúng giờ ngọ." Cổ Nhược Phong vẻ mặt vô tội, giả bộ, ai không
biết?
"Thầy tướng số?" Cổ Hạo Nhiên hết chỗ nói rồi, mặc dù hắn
đã sớm biết nữ nhi này chính là một người điên, chuyện gì cũng làm được. . . . . .
"Vậy tại sao không phái người đến thông báo một tiếng?" Làm cho nhiều người như vậy đứng đội mặt trời hai canh giờ a!
"Phái người? Phu quân, chàng không phái người đi sao?” Cổ Nhược Phong vô cùng thuần khiết nhìn Phong Huyết Lân, chuyện như vậy nàng thật không biết
a!
Khóe miệng Phong Huyết Lân nâng lên một nụ cười ôn hòa: "Sáng
nay ta thấy nàng phái người đến Cổ gia thông báo rồi mà, không phải
sao?"
Được rồi, Phật tổ a, tha thứ hắn đi theo nàng thêu dệt vô
cớ . . . . . . A di đà Phật, làm chuyện xấu có lẽ phải xuống Địa ngục,
đắc tội Cổ Nhược Phong, đó chính là trực tiếp xuống Mười tám Tầng Địa
Ngục. . . . . . Lại nói, hắn cũng không chịu không theo nàng a ╮(╯▽╰)╭
"Ta sai người kia đến cửa hàng ở phía Tây mua một chút điểm tâm mà!" Cổ Nhược Phong"Kêu lên" !
"Bổn vương còn tưởng rằng nàng phái hắn tới Cổ gia thông báo." Trong mắt
Phong Huyết Lân lóe lên ảo não, chuyện này rõ là làm. . . . . .
Cổ Hạo Nhiên nghe đối thoại của hai người, hắn có cảm giác kích động muốn hộc máu, rốt cuộc hắn sinh ra một nữ nhi thế nào a!
"Khụ khụ." Cổ Hạo Nhiên cắt đứt hai người rất có thể tiếp tục nói chuyện,
hắn đứng ở cửa cho tới trưa một giọt nước cũng chưa uống a!
"Vương Gia, bây giờ đã tới giờ ngọ, trong phòng khách đã chuẩn bị tốt bữa ăn trưa, kính xin di giá."
"A, được." Phong Huyết Lân không chút khách khí lôi kéo Cổ Nhược Phong trực tiếp vào cửa chính Cổ gia, hắn là một người mười mấy năm không được
sủng ái bị người ta khi dễ, là Huyết vương không hiểu nhân tình thế thái như thế nào! Cho nên, hôm nay hắn "Được sủng ái" rồi, vẫn cố tình không hiểu lễ tiết như cũ sao?!
Cổ Nhược Phong thiếu chút nữa không
kìm nén thành nội thương, Phong Huyết Lân đừng có vô sỉ như vậy a, nàng
suy nghĩ Cổ Hạo Nhiên ở sau lưng, mặt mo giống như nhiễm mực tàu đã cảm
thấy hả giận!
Thật ra thì, sáng nay Cổ Nhược Phong không có phái
người tới Cổ gia, nhưng ngày hôm qua nàng đã phái người tới rồi, đi vào
cửa chính, đi vào viện của Cổ Uyển Ngưng, thông báo là: “Ngày mai nương
và ca ca của nàng giả bộ bệnh đi, không cần đi ra cửa chính."
Thuận tiện sai tên tiểu quỷ kia rẽ đường sang phòng Cổ Nhiễm Trần, trực tiếp nói rõ ngày lại mặt đến vào giờ ngọ
Nếu Cổ Nhiễm Trần ở Vân Hồ đã giúp mình, tạm thời không nói mục đích gì, Cổ Nhược Phong đương nhiên sẽ tốt bụng nhắc nhở một phen.Về phần lo sợ hắn có đi mật báo cho Cổ Hạo Nhiên và đám người Diệp Tích Tuyết hay không,
cái này nàng cũng đã suy nghĩ rồi. Bởi vì bất luận Cổ Hạo Nhiên có biết
hay không, hắn đều phải dẫn cả đám người Cổ gia ra cửa chính chờ nàng
thật nghiêm túc! Dù sao hiện tại hắn cũng không thể coi rẻ vương quyền!
Mà cách cư xử của Cổ Nhiễm Trần đối với chuyện này, sẽ quyết định thái độ
của Cổ Nhược Phong đối với hắn về sau, rốt cuộc là bạn hay là thù!
Hôm nay ở cửa chính không nhìn thấy ba người kia, mặc dù không biết rốt
cuộc bọn họ dùng biện pháp gì lừa gạt Cổ Hạo Nhiên cho phép bọn họ không đến, nhưng cái này đã chứng tỏ thái độ của bọn họ.
Cổ Nhược Phong tâm tình tốt cong khóe miệng lên, bây giờ thời tiết cũng thật tốt a! Cổ gia, cũng nên thay đổi không khí rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...