Nàng Phi Điên Của Vương Gia Khát Máu

Nghỉ ngơi tỉnh lại, sắc trời đã hơi trầm xuống.

Huyết Vương vẫn giữ nguyên tư thế ôm Cổ Nhược Phong trước khi ngủ, một cử động cũng không dám, rất sợ làm nàng giật mình tỉnh giấc.

"Đã tỉnh rồi sao ?" Thấy Cổ Nhược Phong lờ mờ mở mắt, dường như vẫn không phân biệt rõ đây là nơi nào. Dáng vẻ mơ mơ màng màng làm cho khóe miệng quyến rũ của Huyết Vương nhẹ nhàng cong lên, đây lần đầu tiên Cổ Nhược Phong nhìn thấy hắn như vậy.

"Ừ." Mở to hai mắt, rốt cuộc Cổ Nhược Phong cũng nhớ ra sau khi Thượng Quan Thành Duy rời đi, mình và Huyết Vương nói chuyện một hồi liền cảm thấy có chút mệt mỏi buồn ngủ, không ngờ lại ngủ lâu như vậy.

Bên tai mơ hồ truyền đến âm thanh huyên náo, chắc là Huyết Vương thấy mình ngủ thiếp đi nên đã cho thuyền đậu cách xa đám người kia, chỉ có điều, bây giờ không phải đã qua giờ cơm rồi sao? Vì sao lúc này bon họ còn ồn ào hơn so với buổi trưa?

Giương mắt nhìn, xa xa thuyền bè rậm rạp chằng chịt, có phần hùng vĩ.

"Hôm nay có hoạt động gì sao?" Tình huống như vậy sẽ không vô cớ xuất hiện ở nơi cổ đại lạc hậu này.

"Ừ, mùng một và mười lăm hàng tháng Vân Hồ đều tổ chức lễ hội.” Trước đây Huyết Vương có nghe người làm trong vương phủ nói qua.


"Lễ hội Vân Hồ, trên căn bản những tài tử phong lưu trong kinh thành, con cháu quan lại và các tiểu thư chưa xuất giá đều tới đây. Cầm kỳ thi họa nhảy múa mọi thứ đều có, bất luận là lĩnh vực nào cũng giành được vị trí đầu tiên, cũng nhận được rất nhiều phần thưởng từ ban tổ chức, hơn nữa, sau nửa tháng đều được mọi người tôn là thượng khách.”

"Nói như vậy, được cả danh và lợi?" Cổ Nhược Phong tổng kết một câu.

"Ừ." Huyết Vương gật đầu một cái, "Lời này không sai, chỉ là, nếu như ở lễ hội Vân Hồ lần kế tiếp bị đánh bại, bọn họ sẽ không được dễ chịu như vậy, lúc này mọi người sẽ có thái độ khinh thường bọn họ.

"Cạnh tranh rất kịch liệt a!" Cổ Nhược Phong như có điều suy nghĩ ngón trỏ phải vuốt cằm, bỗng nhiên trong mắt nổi lên hứng thú nồng hậu: "Si."

Không tới một nửa hơi thở, Si đã đến trước mắt Cổ Nhược Phong: "Chủ tử."

"Đi xem một chút, phần thưởng của lễ hội Vân Hồ hôm nay là cái gì, tiện thể điều tra xem ai là người tổ chức lễ hội còn có danh hiệu đệ nhất lần trước là ai.” Không nắm chắc trong tầm tay thì sẽ không có hiệu quả? Huống chi Cổ Nhược Phong nàng còn là một người từng nhổ qua lông chim nhạn!

"Dạ, chủ tử." Lời nói vừa dứt, người liền không biết bóng dáng, tới vô ảnh đi vô tung chính là hắn.

"Phu quân, có hứng thú đi xem một chút kịch vui hay không?" Với lại đi xem kịch vui còn lấy được tiền nữa!


"Nương tử muốn đi ta đương nhiên phụng bồi." Huyết Vương không một câu oán hận lên tiếng, tiếp theo liền phân phó người lái thuyền đến giữa hồ.

Phía Trung Tây Vân Hồ chính là địa điểm diễn ra lễ hội, lúc này thuyền rậm rạp chằng chịt nhưng sắp xếp thật chỉnh tề.

Si tìm đến người lái thuyền từ nhỏ đã làm việc ở Vân Hồ, cũng được vài chục năm rồi, kỹ thuật lái thuyền là do tổ tiên truyền lại, nếu không phải lão bản mà lúc trước hắn làm công có ý đồ đùa giỡn đoạt lấy nương tử của hắn, trong cơn tức giận hắn đã ra tay đánh tên háo sắc kia, cũng sẽ không rơi vào kết cục đi ăn xin. Hôm nay đụng phải chủ tử đãi ngộ cao và dễ nói chuyện như Cổ Nhược Phong, tự nhiên lái thuyền cũng vững hơn.

Mặt khác, đương nhiên hắn biết rõ thuyền này chính là một trong Vân Hồ Thập Thuyền. Hắn có thể lái thuyền này, không biết đã tu luyện mấy đời phúc phận rồi!

Vân Hồ Thập Thuyền, thuyền nào cũng đi tuồn tuột, ở bên trong Vân Hồ này, người nào dám cản trở!

Tức khắc, xung quanh đều nhìn thấy thuyền của Cổ Nhược Phong chậm rãi lái tới, vội vàng cung kính tránh ra. Tận cùng bên trong nơi tụ họp mới là vị trí của Vân Hồ Thập Thuyền, những thuyền khác, dính dáng cũng đừng nghĩ! Mặc dù trước đây thuyền thứ mười không có chủ nhân, thế nhưng vị trí kia vẫn kiên trì tồn tại.

Vân Hồ Thập Thuyền, hôm nay bán chín thuyền, mỗi một thuyền không phải có quyền thì cũng có tiền? Chỉ là, chiếc thuyền này nhìn thế nào cũng thấy rất quen mắt nhưng lại có gì đó không đúng.


Đúng rồi, chín thuyền mình bán đi đều có dấu hiệu, nhưng mà thuyền này không có bất kỳ dấu hiệu gì. Chẳng lẽ…Đúng như tin đồn, thuyền cuối cùng đã bán đi rồi?! Hơn nữa người mua còn là Huyết Vương?

Nhất thời, cả Vân Hồ trở nên xôn xao náo nhiệt!

“Thuyền thứ mười!” Không biết là ai hô một tiếng, trong đám người rối rít kêu lên "Thuyền thứ mười"! Thuyền thứ mười này ròng rã ba năm không người nào hỏi han! Không nghĩ tới hôm nay lại có người mua!

Những người kia không nhìn thấy chuyện xảy ra vào buổi trưa ở Vân Hồ, trong lòng đều rối rít suy đoán rốt cuộc là người nào mua chiếc thuyền kia, có một số người quyền thế đã sớm phân phó hạ nhân đi hỏi thăm tin tức.

Thuyền thứ mười bỏ trống lâu như vậy rốt cuộc cũng “Danh hoa có chủ”, thuyền của Cổ Nhược Phong vững vàng cập bến, cùng các thuyền khác trong Vân Hồ Thạp Thuyền xếp thành một hàng.

Gió ban đêm có chút lạnh, hai bên thuyền đã kê lên tấm ván gỗ, trước mặt chỉ còn một tầng lụa mỏng mờ ảo. Ánh sáng dịu dàng từ dạ minh châu trong thuyền xuyên thấu ra bên ngoài, có vẻ tĩnh mịch mà ấm áp.

Ngủ hồi lâu, Cổ Nhược Phong tràn đầy sinh lực, dáng vẻ phấn chấn giống như là chuẩn bị đi đánh cướp. Huyết Vương nhìn thấy không nhịn được cười khẽ một tiếng: "Nương tử nàng đây là định đi đánh cướp sao?"

"Ách. . . . . ." Rốt cuộc Cổ Nhược Phong cũng biểu hiện trầm tĩnh lại, ho nhẹ hai tiếng: “Đây không phải là náo nhiệt sao, ta chỉ muốn đi xem một chút mà thôi…”


Âm thanh càng về sau càng nhỏ, ngay cả bản thân nàng cũng không tin là chỉ xem một chút náo nhiệt sẽ bỏ qua.

Nếu như trí nhớ của Cổ Tiểu Tức không lầm, “Nàng” ở chỗ này đúng là tạo ra không ít xấu xí, hơn nữa, ba tỷ tỷ của cô ấy hình như cũng không ít lần nhận được đệ nhất danh a. Nghĩ tới liền có chút khó chịu, thật, chẳng qua là một chút xíu mà thôi.

"Chủ tử." Si cơ hồ là đột nhiên xuất hiện ở cửa, im hơi lặng tiếng, bồng bềnh tới.

"Nói đi." Cổ Nhược Phong hớp một ngụm trà, ừ, quả nhiên là Quân Sơn Bạc. Tên Cổ Hạo Nhiên kia thật đúng là biết hưởng thụ.

"Dạ, chủ tử." Si cúi đầu mắt nhìn thẳng, "Lễ hội Vân Hồ hôm nay là do cửu vương gia của vương triều Hiên Viên, Hiên Viên Dật Vân cử hành. Phần thưởng của các lĩnh vực cầm kỳ thi họa nhảy múa đều là một viên dạ minh châu Đông Hải, chỉ là, người đạt danh hiệu đệ nhất trong phần thi cầm đêm nay sẽ được tặng thêm một Khinh Vũ cầm!”

“Khinh Vũ cầm?” Mặc dù Cổ Nhược Phong không biết cầm đó là cái gì, nhưng nhìn dáng vẻ có chút kích động của Si trong lòng liền hiểu Khinh Vũ cầm kia nhất định không tầm thường.

“Dạ, Khinh Vũ cầm chính là cầm bậc nhất ở Thiên Phượng, theo truyền thuyết Khinh Vũ cầm là đứng đầu trong vạn cầm, tất cả các cầm khác ở trước mặt Khinh Vũ cầm đều không đáng nhắc tới! Hơn nữa, Khinh Vũ cầm còn là thượng binh khí phổ nhạc đứng hằng thứ hai trong vũ khí! Chẳng qua là mấy trăm năm nay trên đời này chưa có người nào đánh được nó.” Si càng nói càng kích động, nhưng lời nói lúc cuối cùng lại dần dần tiếc hận đi lên, cầm là cầm tốt, đáng tiếc không người nào có thể khống chế.

"Hả?" Hai mắt Cổ Nhược Phong vốn nheo lại đã trở nên sáng lóng lánh, có thể kham nổi cả bầu trời đầy sao.

"Phu quân, hôm nay là đám cưới chúng ta, nói thế nào bọn họ cũng phải tặng lễ vật cho chúng ta phải không." Cổ Nhược Phong quay đầu ngó mặt Huyết Vương, lời nói nhẹ nhàng, hùng hồn: "Ta không cần đồ khác, chỉ cần Khinh Vũ cầm là được rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui