Rừng trúc xanh tươi, khói nhẹ lượn lờ, Mộ Lam làm cách nào cũng không ra khỏi mảnh đất này được.
Cách đó ba trượng, bóng dáng Thủy nhi xuất hiện, mặc giá y đỏ rực, là giá y hoa lệ tinh xảo do Cẩm Vân các đưa tới.
Thủy nhi cười đắc ý, khoa trương như thế, mở miệng ngậm miệng đều giống như muốn nói: "Mộ Lam, thật không ngờ, người cuối cùng Nam Phong yêu là ta, mọi thứ của Nam Phong đều là của ta. Mà ngươi, Mộ Lam, cái gì cũng không còn!"
Sau đó, Nam Phong xuất hiện sau lưng Thủy nhi, trên người cũng mặc hỉ bào đỏ thẫm, vẫn anh tuấn tiêu sái như vậy, cùng Thủy nhi đứng chung một chỗ, thật sự làm người khác có cảm giác tài từ giai nhân xứng một đôi.
Trong mắt Nam Phong tràn đầy hạnh phúc, nhưng, hình như cũng chứa một chút áy náy.
Áy náy?
Giờ hắn áy náy với Mộ Lam nàng có tác dụng gì? Là muốn khiến nàng tỉnh táo để cảm nhận sự ngu xuẩn của mình sao?!
"Cút! Tất cả đều cút cho ta!" Mộ Lam gào thét!
"Nếu đã đại hôn, vì sao còn xuất hiện trước mặt ta?!"
Bóng dáng của Thủy nhi và Nam Phong từ từ biến mất sau tiếng hô to của Mộ Lam, cuối cùng trong rừng trúc chỉ còn lại một mình Mộ Lam...
Rừng trúc này Mộ Lam nhìn rất quen. Đúng vậy, rừng trúc quen thuộc.
Nhưng, nàng lại không thể nào đi ra được, giống như nơi này có một bức tường vô hình vây kín lại!
"Lam Lam... Lam Lam... Lam Lam..." Giọng nói của Nam Phong mơ hồ truyền đến, nhẹ nhàng, Mộ lam không thể bắt lấy được.
Mộ Lam vùng vẫy nhìn bầu trời phủ một tầng màu xám tro, Nam Phong? Là hắn sao? Không phải hắn đã đi rồi sao? Mang theo Thủy nhi, cử hành hôn lễ của bọn họ...
Mộ Lam cười tự giễu, bây giờ nàng đang nghĩ cái gì đây? Vọng tưởng Nam Lam trở lại nơi này tìm nàng sao?
Không đúng...
Mộ Lam nhìn bốn phía lần nữa, rừng trúc, sương mù...
Không đúng, không đúng, nàng không phải bị lửa vây trong phòng không ra đợc sao?
Đúng rồi, nàng nhớ, nàng trúng mê hương, bị nhốt trong phòng tầng hai của khách điếm, sắp bị lửa thiếu chết!
Nhưng mà, vì sao bây giờ nàng lại ở chỗ này?
Mộ Lam mê mẩn...
"Lam Lam, Lam Lam!" Giọng nói của Nam Phong càng ngày càng phát ra gần, cho dù Mộ Lam có muốn không để ý cũng không có cách nào làm được!
Mộ Lam nhắm mắt thật chặt, tranh đấu một lúc lâu mới quyết định mở mắt ra!
Không có lửa, gian phòng hơi tối, nàng đang ở đâu?
"Lam Lam! Lam Lam, rốt cuộc nàng cũng tỉnh!" Bên tai truyền đến giọng điệu vui mừng của Nam Phong.
Thân thể Mộ Lam cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại, trước mặt chính là khuôn mặt đã khắc sâu vào trong lòng nàng!
"Phong..." Mộ Lam gần như vô ý hô lên một chữ này.
Chỉ là, trước mặt thật là Nam Phong sao?
Mộ Nam đánh giá Nam Phong từ trên xuống dưới, đầu tóc hỗn độn, trên mặt cũng không biết dính cái gì, thậm chí còn có từng vệt màu đen, y phục lại càng thảm hại hơn, đông có một lỗ tây thiếu một mảnh, toàn bộ ống tay áo bên trái đều không thấy!
"Ngươi..." Mộ Lam chưa từng thấy Nam Phong chật vật như vậy, kinh ngạc trong mắt không thể nào che giấu được.
Mà lúc nào, Nam Phong làm sao còn để ý mình mặc như thế nào, hình tượng ra làm sao, bây giờ hắn chỉ muốn biết Mộ Lam có sao không!
Nhưng mà chỉ trong phút chốc, hình như Mộ Lam nghĩ đến cái gì đó, xốc chăn lên muốn rời đi.
"Lam Lam, nàng muốn làm gì?" Nam Phong khẩn trương nhìn Mộ Lam, bây giờ Mộ Lam trong mắt hắn giống như một con búp bê sứ, hắn không cho phép nàng có bất kỳ sơ xuất nào!
Mộ Lam im lặng, cho dù Nam Phong cứu tính mạng của nàng, cũng không thể quay lại!
Hắn muốn thành thân với Thủy nhi, đó là sự thật, có lễ, hiện giờ bọn hắn đã thành thân rồi!
"Lam Lam!" Cuối cùng Nam Phong cũng ý thức được, hình như mình chưa giải thích rõ sự tình, vì thế liền kéo Mộ Lam lại
"Buông tay." Giọng nói suy yếu lại mang theo một chút lạnh lẽo. Nghe không ra cảm xúc.
"Lam Lam, nàng nghe ta giải thích!" Nam Phong vội vàng, tất cả những chuyện Nam lão phu chân làm ra, muốn giải thích thật đúng là phải tốn không ý công sức! Nhưng, hắn ngàn tính vạn tính, cũng không tính đến Nam Lâm cũng phản bội hắn! Hoặc là nói, địa vị gia chủ Nam gia thật không thể lay động! Nếu không phải Huyết vương gia và Huyết Vương phi nói với hắn, không chừng đến giờ hắn vẫn chưa hiểu ra chuyện gì!
"Giải thích? Có gì cần giải thích?" Mộ Lam khinh thường hừ lạnh.
Ngoài phòng, trên bàn đá dưới cây lớn bày một bình nước trà, mùi thơm tỏa ra bốn phía, cực kỳ say lòng người.
Phong Huyết Lân rót cho Cổ Nhược Phong một ly trà, sau đó tự rót cho mình một chén, nâng lên nhấp một ngụm, nheo mắt lại hưởng thụ: "Trà này không tệ, Phong nhi, nàng thấy có đúng không?"
Cổ Nhược Phong cũng nhấp một ngụm, đặt ly trà ở trong tay vuốt vuốt: "Đúng vậy, tay nghề có tiến bộ."
"Dĩ nhiên, cũng không nhìn xem ta là ai?" Phong Huyết Lân kiêu ngạo ngẩng đầu, dáng vẻ bầu trời bao la ta là lớn nhất, chọc Cổ Nhược Phong cười ra tiếng. Thật không biết sao trước đây mình không biết hắn có thể tự kỷ đến mức này?
Cách đó không xa, Si Mị Võng Lượng và Phàm đứng ở một bên, nhìn tình cảm trong tiểu viện.
"Hai người trong phòng kia thật sự không có việc gì sao?" Mị tò mò nhìn chằm chằm cửa phòng Nam Phong và Mộ Lam.
"Cái này không cần ngươi quan tâm." Si liếc nhìn Mị, người này thật là quá hiếu kỳ!
"Thật sao? Nhưng ngươi không cảm thấy hiểu lầm giữa hai người bọn họ nhiều như vậy, có thể giải thích rõ ràng được sao?" Mị vẫn chưa từng bỏ ý định hỏi han.
Si khinh thường liếc mắt lườm Mị một cái: "Thật ra ngươi muốn vào trong phòng xem diễn trò chứ gì?"
Dường như bị vạch trần tâm sự, Mị đưa tay sờ sờ mũi, nhỏ giọng than: "Tốt xấu gì cũng lưu lại cho ta mặt mũi chứ, nói hết ra như vậy không tốt."
Phàm nhìn Si Mị đấu võ mồm, cùng Võng hiểu ý cười, ở trong mắt Mị đó thật sự là nụ cười quỷ dị!
Mị hung hăng rùng mình một cái! Thời tiết hôm nay, sao lại càng ngày càng lại rồi? Lại nói, quỷ có thể cảm nhận được nhiệt độ sao? Mị hoang mang rồi...
"Thật không hiểu, nếu chủ tử muốn giúp bọn họ, vì sao vừa nhìn thấy người ta phóng hỏa hại Mộ Lam lại để cho chúng ta khoanh tay đứng nhìn?" Lượng nhíu mày, đây là chuyện duy nhất hắn không nghĩ ra.
Tạm thời không nói đến trước đó đã kêu Si nói hành tung của Mộ Lam cho Nam Phong biết, ba ngày trước lúc Mộ Lam choáng váng rời khỏi Nam Phủ, chủ tử đã phái mình đi theo Mộ Lam, âm thầm bảo hộ nàng!
Nhưng, vì sao biết Thủy nhi muốn hại Mộ Lam lại không để mình đi ngăn cản, mà trơ mắt nhìn hỏa hoạn phát sinh, nhìn Mộ Lam hãm sâu trong biển lửa?
Phàm nhìn Lượng bối rối, vẻ mặt hiếu kỳ hơn Mị, rốt cuộc mở miệng giải thích cho bọn hắn: "Không phải chủ tử cho ngươi ở bên cạnh để ý không cho lửa đến gần Mộ Lam sao?"
"Đúng vậy." Lượng gật đầu, quả thật, nếu không nghe lời, vì sao các gian phòng trong khách điếm đều bị đốt cháy nhanh thế, chỉ riêng chỗ Mộ Lam vẫn bình thường, tuy lửa cháy mạnh, nhưng lại không cháy đến trên người Mộ Lam!
"Còn nữa, Mộ Lam trúng mê dược không thể sử dụng khinh công, Nam Phong ở trong đó lâu như vậy mà không có việc gì, đây không phải do chủ tử âm thầm kêu ta hỗ trợ sao!" Mị hưng phấn nói, chỉ cần là việc hay, hắn đều rất hăng hái tham gia. Lần này, chủ tử để hắn bảo hộ Nam Phong không chịu ảnh hưởng của mê dược!
"Chủ tử làm như vậy... ta còn không rõ." Lượng lắc đầu, nếu cuối cùng đều là muốn cứu Mộ Lam, vì sao còn phải ngoằn ngoèo như vậy, cuối cùng còn khiến Nam Phong bị thương tổn.
Phàm vươn ngón trỏ lắc lắc trước mặt Lượng: "Đây là chỗ cao minh của chủ tử!"
Võng ôm phàm tiếp lời của nàng: "Mộ Lam quá bao dung Thủy nhi, nhưng nàng lại không biết bộ mặt thật của Thủy nhi, cho dù trải qua chuyện lừa gạt này, với tính cách của Mộ Lam, không chừng vẫn sẽ tha thứ cho Thủy nhi, thậm chí còn có thể vì nói giúp để giữ nàng lại bên người. Thủy nhi này, nếu còn giữ lại ở bên người, thì chuyện ba ngày trước với trận hỏa hoạn này tuyệt đối sẽ còn tái diễn! Chỉ có khiến Mộ Lam trải qua sinh tử tuyệt vọng, mới có thể hận đến hạ quyết tâm."
"Hơn nữa, Nam lão phu nhân áp bức, Mộ Lam cũng nên phản kháng rồi!" Mị hiểu chuyện gật đầu.
"Quan trọng hơn, quy củ Nam phủ này rất khắc nghiệt, nếu Nam Phong không trở mặt, sợ là không thể đảm bảo lời thề một đời một đôi của mình với Mộ Lam." Phàm nhìn về phía căn phòng kia, trong lòng nghĩ đến tình cảm của mình với Võng, khóe miệng tràn đầy hạnh phúc. Tuy bây giờ hai người bọn họ đều là quỷ, nhưng có chủ nhân, bọn họ có thể gặp mặt, có thể sống dưới ánh mặt trời, có thể đụng chạm vào đối phương, vậy bọn họ cũng cảm thấy hài lòng rồi, quá đủ rồi!
"Hơn nữa, trong bụng Mộ Lam còn có một tiểu hài tử." Si nãy giờ không nói đột nhiên mở miệng, khiến cho tứ quỷ còn lại giật nảy mình!
"Cái gì?! Tiểu hài tử?!" Mị chợt nhảy dựng lên, vẻ mặt không dám tin nhìn Si.
"Chủ tử nói." Bốn chữ, liền đánh vỡ nghi hoặc của tứ quỷ! Bởi vì theo bọn họ chủ tử chính là thần! Không, so với thần còn cao quý hơn! Chỉ cần là lời chủ tử nói, cho dù là không có khả năng, bọn họ cũng sẽ tin tưởng!
Tứ quỷ đồng thời nhìn về phía gian phòng của Mộ Lam, giống như muốn nhìn xuyên qua của phòng xem Mộ Lam đang làm gì! Hơn nữa, nếu có khả năng, bọn hắn thật rất muốn nhìn xuyên qua bụng Mộ Lam xem có phải trong đó thật sự có một tiểu sinh mệnh không!
Rốt cuộc cửa phòng cũng mở, Mộ Lam vẻ mặt cảm kích đi ra, đứng ở trước mặt Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong bình tĩnh nói: "Nếu sau này ta có thể giúp được gì, xin Huyết vương gia Huyết vương phi cứ nói! Cho dù Mộ Lam có chết cũng quyết không chối từ!"
Cổ Nhược Phong để ly trà trong tay xuống, đây là ly trà cuối cùng, hoàn hảo bọn họ xuất hiện, bằng không nàng còn phải phiền nào nghĩ không biết có nên yêu cầu Phong Huyết Lân ngâm một bình trà khác hay không, hoặc là, mình ngâm một bình cho Phong Huyết Lân?
"Chết thì miễn, nhưng mà, Mộ Lam..." Cổ Nhược Phong nói đến đây, đột nhiên liền đi đến gần Mộ Lam, ánh mắt này thế nào cũng thấy rất quỷ dị!
"Không biết Huyết vương phi có gì phân phó?" Mộ Lam có chút khó xử, Huyết vương phi này hình như còn thần bí hơn so với lời đồn đại...
"Ngươi nói xem ngươi có nên làm tiệc mừng hay không?" Cổ Nhược Phong híp mắt lại, bên trong lưu chuyển cười đùa.
"Tiệc mừng gì?" Mộ Lam không hiểu.
Phong Huyết Lân nhìn bộ dạng của Cổ Nhược Phong, biết nàng lại đang đùa giỡn, hai người bọn họ gần đây càng ngày càng nhàm chán.
Đứng lên, Phong Huyết Lân đến gần Nam Phong: "Không đi bắt mạch cho Mộ Lam xác nhận xem thân thể nàng có tình huống gì không à?" Dứt lời, còn thâm ý vỗ vỗ vai Nam Phong.
Cổ Nhược Phong cười càng quỷ dị hơn, sau đó nắm tay Phong Huyết Lân đi về phía cửa chính, có vài thứ, cần phải có không gian.
Đến khi Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong đi ra khỏi cửa chính, biến mất dưới bóng đêm, lúc này Nam Phong mới phản ứng kịp, nhưng hắn vẫn có chút không hiểu rõ lời nói vừa rồi của hai tôn đại thần.
Nhưng nhớ đến lúc trước khi hắn ôm Mộ Lam ra khỏi khách điếm, chính Huyết vương phi tiến đến xem mạch, cũng không mời đại phu, chẳng lẽ thân thể Mộ Lam xảy ra vấn đề gì?
Nghĩ đến đây, Nam Phong vội vàng đưa tay bắt mạch cho Mộ Lam...
Khi Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân đi ra khỏi viện này hơn mười trượng, phía sau lưng truyền đến tiếng reo hò như trong dự kiến: "Ta làm cha rồi! Ta làm cha rồi!..."
Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân nhìn nhau cười, chỉ là, khi nhìn thấy ánh trăng sáng tỏ giữa không trung, ý cười trên mặt dần biến mất....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...