Ai cũng sẽ không ngờ tới, nàng vừa mới đến Dật Vương phủ, đã nhổ tai mắt của Hoàng hậu nương nương nằm vùng ở đây, hơn nữa còn dùng phương thức kịch liệt như vậy. Coi như tin tức truyền vào Hoàng cung, lúc này trời đã tối, Hoàng hậu nương nương trừ mắng nàng vài câu cũng không còn cách nào. Ngồi trên ghế quý phi, Quý Du Nhiên vừa ăn dưa và trái cây mới lạ vừa nghĩ.
Nghỉ ngơi một chút, lập tức lại có người đến báo: “Người trong Hoàng cung đến!”
Nàng đang chờ bọn hắn đó! Quý Du Nhiên vội vàng đứng lên: “Người đâu, nhanh gọi Vương gia đến!”
Người trong Hoàng cung tổng cộng tới hai tốp, một tốp đại biểu cho Hoàng đế Hoàng hậu, một tốp khác dĩ nhiên chính là người của Thái hậu nương nương. Hai nhóm người cũng mang đến rương ban thưởng, trước đó Hoàng đế bệ hạ còn thuận tiện sai người truyền đến một khẩu dụ, trong khẩu dụ lại thưởng cho Phượng Dục Minh năm trăm hộ thực ấp *, nhưng để Quý Du Nhiên trả giá cao vì hành vi lớn mật buổi sáng của nàng – đóng cửa suy nghĩ ba ngày, không tới ngày lại mặt không cho gặp bất kỳ người ngoài nào.
(*) Thực ấp: là vùng đất được vua ban cho quan lại gồm một số lượng hộ dân và ruộng đất chịu sự quản lý của họ.
“Nhi thần lĩnh chỉ, tạ ơn!” Trừng phạt này với nàng mà nói có cũng như không có? Nếu Hoàng đế bệ hạ để nàng mang lễ hồi môn cũng tiết kiệm, nàng nhất định sẽ càng vui mừng hơn đấy! Quý Du Nhiên tươi cười rạng rỡ, không ngừng kéo Phượng Dục Minh tiếp nhận tất cả.
Thấy nàng như thế, thái giám đến truyền chỉ vừa ngạc nhiên vừa kinh ngạc, nhưng cũng không nói thêm gì.
Sau khi làm xong phép tắc, Quý Du Nhiên lại lấy bao lì xì thật dày thật nặng ban thưởng cho hai người. Áng chừng phân lượng bao lì xì, sắc mặt nhìn nàng của hai vị công công cũng khá lên không ít, Quý Du Nhiên rèn sắt khi còn nóng, vội vàng hỏi: “Xin hỏi hai vị công công, nếu phụ hoàng và Hoàng tổ mẫu ban thưởng cho chúng ta, vậy chỗ Thái tử Thái tử phi cũng có một phần chứ?”
“Đó là đương nhiên.” Vương công công bên cạnh Hoàng đế vội nói.
“Như vậy, của chúng ta và của Thái tử, giống nhau cả à, hay bọn họ phong phú hơn chúng ta một chút?”
“Bên Hoàng thượng giống nhau die nda nle equ ydo n như đúc, trừ Dật Vương gia còn nhiều thêm năm trăm hộ thực ấp.” Vương công công nói.
Ngô công công bên Thái hậu cũng vội nói: “Ở trong mắt Thái hậu nương nương, Thái tử và Dật Vương gia đều giống nhau, đương nhiên Thái tử phi và Dật Vương phi đều vậy, cho nên lễ ra mắt cho hai bên đều giống nhau như đúc.”
“Thì ra là như vậy.” Khóe miệng Quý Du Nhiên nhếch lên, trong lòng đã có tính toán trước. Lại lộ vẻ mặt tươi cười, “Làm phiền hai vị công công rồi, Bình công công, ngươi mau dẫn bọn họ ra đằng trước uống ly trà nghỉ chân chút đi!”
“Dạ, lão nô cáo từ.” Không ngờ được nhận một bao tiền lì xì lớn như vậy, Vương công công và Ngô công công đều cười đến không khép miệng, vội vàng cáo từ rời đi.
Đám người vừa đi, Quý Du Nhiên cũng không còn điều gì kiêng kỵ, ngửa đầu cười lớn.
Lục Ý không rõ chân tướng: “Vương phi, ngài thế nào? Nhận được phần thưởng giống như Thái tử phi, chẳng lẽ rất đáng vui mừng sao?”
“Chẳng lẽ không đáng được sao?” Trong mắt Quý Du Nhiên cũng gắn đầy vui vẻ, “Nhìn nha đầu đó xem, gả cho Thái tử, thân phận không khỏi cao hơn ta bao nhiêu, đương nhiên ăn mặc chi tiêu die enda anle equu ydonn đều tốt hơn ta, ngay cả người khác cũng phải xem trọng nàng ta mấy phần mới được. Nhưng bây giờ, Hoàng thượng và Thái hậu dẫn đầu đưa ra hành động, đối xử với nàng ta cũng giống như ta, thậm chí Hoàng thượng còn cho Vương gia nhiều hơn thêm năm trăm hộ thực ấp! Ngươi nói, nếu cho nàng ta biết rồi, nàng ta sẽ có phản ứng gì?”
“Chắc sẽ giận đến ở trong phòng đập đồ khóc đi!” Nghe rõ, Lục Ý lập tức cũng cười.
Cho nên, có lúc không nhất định phải đạp thấp người khác mình mới có thể vui mừng. Chỉ cần người đáng ghét của nàng mất hứng, nàng cũng nên vui mừng. Quý Du Nhiên suy nghĩ trong lòng, liếc nhìn Phượng Dục Minh đang trợn to hai mắt nhìn nàng chằm chằm, khóe miệng lập tức cong cong: “Vương gia, phụ hoàng và hoàng tổ mẫu đưa tới cho chúng ta rất nhiều đồ, chàng vui mừng không?”
Không ngờ khóe miệng Phượng Dục Minh kéo ra: “Không thể ăn không thể uống, còn không dễ chơi, mất hứng!”
Như vậy sao? Quý Du Nhiên hơi sững sờ, ra lệnh người chung quanh mở rương hòm gần nhất ra. Lập tức, các loại tơ lụa, vàng bạc châu báu đều xuất hiện trước mắt, nhìn thấy mà nàng hoa cả mắt.
Lúc này, một ý niệm lóe lên trong đầu rồi biến mất, Quý Du Nhiên cười nói: “Như vậy, nếu như làm cho chàng mấy bộ quần áo mới, rồi cũng làm mấy bộ quần áo mới cho mèo mèo chó chó của chàng, chàng vui mừng không?”
“Thật?” Quả nhiên, lời này khơi dậy lên hứng thú của Phượng Dục Minh, hắn vội vàng gật đầu, “Vui mừng!”
“Vậy thì tốt, quyết định như vậy!” Quý Du Nhiên gật đầu, ánh mắt đảo về phía Lý ma ma bên kia, “Người đâu, nhanh đi mời thợ may tốt nhất trong kinh thành tới, ta và Vương gia còn có mèo cưng chó cưng của Vương gia đều muốn may quần áo mới!”
“Cái đó... Vương phi, đồ Hoàng thượng Thái hậu vừa mới ban thưởng, ngài lại vội vàng để cho thợ may may xiêm áo, như vậy không được tốt rồi?” Khóe mắt giựt giựt, Lý ma ma rất không thể đồng ý với ý tưởng của nàng. Hơn nữa, cho hai người bọn họ còn chưa tính, lại còn... Còn phải làm cho mèo chó? Rốt cuộc bọn họ có biết những thứ vải này có bao nhiêu quý giá? Hoàng thượng Thái hậu nể mặt bọn họ tân hôn mới thưởng cho chút đồ tốt, nàng ta không nói hai lời đã định chà đạp?
Quý Du Nhiên lại chẳng hề để ý. “Tơ lụa ban thưởng không tới làm y phục, vậy để đó làm gì? Sinh côn trùng sao?” Vỗ vỗ tay, “Đúng rồi, còn nhiều châu ngọc như vậy, các ngươi cũng thuận tiện dieendaanleequuydonn gọi mấy người tay nghề giỏi vào, ta muốn chế tạo vài món đồ trang sức mới! Lần sau vào cung ta nhất định muốn trang điểm thật xinh đẹp, sẽ không để cho phụ hoàng tức giận như hôm nay!”
Làm ơn, ngươi hôm nay hoàn toàn là tự làm tự chịu được không? Khóe miệng Lý ma ma co lại mãnh liệt. Nhưng mà! Ánh sáng lóe lên, nàng nghĩ tới rồi – Vương phi này, nàng ta làm vậy, chính là cố ý chọc giận Hoàng thượng đi? Chắc không, Hoàng thượng thưởng đồ xuống còn phong phú hơn bọn họ dự liệu, còn có năm trăm hộ thực ấp! Tiền thu được của Vương gia lập tức tăng không ít!
Vương phi này... Nhìn ánh mắt nàng ta không khỏi âm u đi rất nhiều. Xem ra, nàng ta cũng không phải chỉ liều lĩnh mặt ngoài!
Mà hình như Quý Du Nhiên không hề nhận thấy được bị bà ta nhìn, nàng kéo tay Phượng Dục Minh, vẫn còn vui vẻ thương lượng với hắn: “Những vàng bạc châu báu này đúng là không ít, nếu không, làm cho ta vài bộ trang sức, còn dư sẽ làm cho Vương gia mấy trâm cài tóc. Nếu còn có nhiều, sẽ để cho thợ chế tạo chút đồ xinh xắn gì đó bày trong phủ, giống như móc khóa nhỏ như ý nhỏ gì đó, trang trí trên cục cưng chàng sưu tập, chàng nói được không?”
“Được!” Chỉ nghe nàng nói đã mặt mày hớn hở rồi. Không đợi nói xong, Phượng Dục Minh đã ra sức gật đầu.
“Như vậy, Vương gia.” Thừa dịp hắn đang vui mừng, Quý Du Nhiên nhìn mắt hắn, “Chàng nói, ta có tốt không?”
“Tốt!” Phượng Dục Minh dùng sức gật đầu.
“Ta đối xử với chàng?”
“Tốt! Rất tốt!”
“Nếu ta đối xử tốt với chàng, vậy chàng có tin ta không?”
“Tin tưởng!”
“Đã như vậy, về sau chàng cũng tin tưởng ta như thế, không cần quan tâm người khác nói như thế nào, có được không?”
“Được!”
Thật tốt. Ăn một viên thuốc an thần vào bụng, Quý Du Nhiên cười mềm mại với hắn: “Vương gia, chàng thật tốt.”
“Ái phi, nàng cũng tốt!” Phượng Dục Minh híp mắt cười lớn tiếng trả lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...