Mun: Tình hình dạo này Mun đã ổn định thời hian. Vì thế nên mỗi tháng Mun sẽ post vào ba ngày là: 5-15-25. Chắc truyện cũng sắp tới hồi kết. Cỡ còn 2, 3 tập nữa thui. Mong mọi người ủng hộ Mun nha! Moah…
Tập 6: Âm mưu
Nụ hôn từ từ hạ xuống. Mới đầu chỉ là những cái hôn nhẹ nhàng tình tứ, nhưng ngay sau đó lại trở nên nóng bỏng đầy ướt át. Lãnh Như Phong càng hôn càng đánh mất lí trí, càng hôn càng muốn được nhiều hơn nữa và ngón tay đã không tự chủ được mà đưa ra ôm lấy cô vào lòng.
Để cô từ từ đặt xuống nệm, nụ hôn cũng theo đó mà trở nên nhiệt tình hơn. Cảm thấy cô giọng nói nỉ non và hương thơm không biết từ đâu bao lấy quanh mình. Tim trong lồng ngực đập thật mạnh và máu nóng dường như đã tích đầy thân thể.
Khi nụ hôn vẫn còn quyến luyến chưa muốn dời ra và sợi chỉ bạc vô tình để lộ bên khóe môi cô. Như Phong đôi mắt rực lửa nhìn phía dưới mình. Cô đôi mắt mờ sương nhìn hắn đầy kiêu gợi và đôi môi sưng đỏ như đang khiêu kích sức chịu đựng của chính hắn.
Miệng lưỡi khô nóng và giây thần kinh bên thái dương đập càng mạnh. Hắn như con thiêu thân không biết gì hết mãnh liệt tham lam cuốn lấy môi cô lần nữa.
Nhiệt độ trong phòng trở nên khô nóng ướt át và những tiếng rên nhẹ vô tình thoát ra càng thêm động tình. Hắn luồn lách lưỡi vào khoang miệng của cô để tìm nguồn giải khát, hai lưỡi dây dưa nóng bỏng còn nóng hơn nhiệt độ trưa hè.
Tay nhẹ tháo đi chiếc nơ trước ngực, ngay lập tức trước mắt hiện ra phong tình vạn chủng không thể nói thành lời.
Làn da trắng mịn, đôi gò bồng với nhũ hoa hiện ra đầy mê người khiến miệng lưỡi hắn khô khốc. Nuốt khan cổ họng, hắn trải dài nụ hôn xuống xương quai xanh, da thịt non mềm và đôi nhũ hoa đang hé nụ đầy cám dỗ.
Khoang miệng đói khát hạ xuống nơi dẫn dụ, hắn tham lam nuốt trọn một bên. Cảm giác được người dưới thân vì hành động của mình mà phản ứng toàn thân run rẩy cùng những tiếng kêu rên không kìm được mà thoát ra. Hắn càng muốn được nhiều hơn thế.
Tham lam bằng những cái liếm mút sâu đầy kiêu gợi, hắn không ngừng tà ác mà gặm cắn đỉnh nhũ hoa đang bắt đầu sưng đỏ lên.
“Ư….a….um….”
Thấy cô dưới thân cong cười và hơi thở gấp gáp rõ rệt. Hắn càng thích thú mà mút sâu hơn nữa, tay cũng không kìm được mà tháo chiếc áo còn đang lấp ló che đậy cảnh xuân. Ngay khi chiếc áo rơi xuống nền nhà lạnh ngắt cũng là lúc cảnh đẹp nhất thế gian tuyệt mĩ hiện ra.
Mái tóc đen dài buông lỏng rơi xuống tự nhiên, đôi mắt long lanh sáng ngời nay đã tràn đầy hơi nước. Đôi môi sưng đỏ đang hé mở và thân thể yêu kiều động lòng người đầy kiêu kích người ta phạm tội. Nhất là đôi gò bồng tuyết trắng và làn da phiếm hồng sau khoảng thời gian bị kích thích thân mật.
Đặt nụ hôn thể hiện cảm xúc khó gọi tên đang dâng lên trong lòng. Có dây dưa đầy lưu luyến và mãnh liệt của khát khao. Đồng thời hai tay cũng không yên phận mà tham luyến vuốt ve từng tấc da phiếm tình.
Chu du đến nơi riêng tư không ai để ý đến, hắn cúi người ngậm nụ hoa đang rung động kia, tay cũng tìm vào nơi bí mật riêng tư của cô mà vuốt ve nhẹ nhàng.
“Um…a…ư…”
Tiếng ngâm vang hốt hoảng thốt ra khỏi làn môi sưng đỏ. Cô còn đang chìm đắm trong đám mây thì chợt bị đánh thức. Hắn một tay nắn bóp chơi đùa nhũ hoa bên cạnh, tay còn lại thì tiến vào nơi riêng tư của mình trêu trọc. Đã vậy một bên nhũ hoa còn lại đang bị hắn trêu đùa liếm mút. Cảm giác kích động không thể chống đỡ được lời dụ dỗ từ hắn, cô đưa tay vòng qua cổ hắn mà rên nhẹ lời yêu kiều bên tai đầy mật ngọt.
“A…ư…Phong…um…”
Nơi ướt át của cô đang bao chặt lấy ngón tay của hắn đầy dụ dỗ và nụ hoa run run đầy nóng bỏng trong khoang miệng kiêu gợi thêm. Hắn nghe thấy tiếng ngân nga mị hoặc và hơi thở ẩm ướt nóng bỏng bên tai. Nhịp tim đập tăng tốc và giây thân kinh khắp cơ thể đang sôi trào đời giải phóng.
Vuốt ve cặp mông căng tròn và đôi chân thon dài, hắn tách nhẹ chân cô ra để mình có thể ở chính giữa nó. Nâng mông cô lên, hắn hơi thở gấp gáp và đôi mắt tràn đầy dục vọng nhìn người con gái phía dưới.
Nuốt khan một ngụm, hắn cúi xuống say mê hôn lên đôi môi cô đồng thời hạ thân kẽ động mà tiến vào.
Ngay lập tức, nơi ấm nóng của cô ôm chặt lấy hắn đến nỗi hắn sợ mình sẽ bị cô nuốt trọn trong khoái cảm này.
Tiếng rên rỉ kêu đau truyền ra qua khe hở của nụ hôn. Cô hai tay bám vào da thịt hắn và toàn thân cong người mộ đường cong hoàn mĩ. Một lâu sau đó, tiếng rên rỉ yêu kiều thoát ra cùng hơi thở gấp gáp trong lồng ngực nhấp nhô kiêu kích.
“A…ư…um…a….”
Hiểu được cô đã ngầm đồng ý, hắn mồ hôi đã tích đầy bên thái dương chứng tỏ sự chịu đựng nãy giờ. Như khen tặng, hắn cúi xuống thưởng nhanh cho cô nụ hôn ướt át đồng thời hạ thân bắt đầu chuyển động theo nhịp điệu chậm.
Nhưng tiết tấu ngày càng nhanh dần và những cái thúc vào không còn nhẹ như trước. Hắn điên cuồng lao vào như khao khát cô giải nhiệt cho mình, đồng thời cũng muốn nghe được nhiều tiếng rên kiều diễm kia nữa.
Nâng eo cô lên, vòng tay cô bám trụ cổ mình. Hắn mạnh mẽ tiến vào như không bao giờ thấy đủ.
Mãi đến khi người con gái dưới thân đã mỏi mệt không thể chịu được nữa mà van xin yêu kiều.
“Xin anh….a…ư…dừng…..đủ….a….”
Bỏ ngoài tai như không nghe thấy lời van xin ấy, hắn càng điên cuồng hơn mà tham nhập bằng những cái rút ra tiến vào không theo quy luật. Đưa hai chân đã mềm nhũn của cô vòng qua eo mình, hắn hông thúc mạnh và miệng nhanh chóng nuốt trọn một bên ngực đang nở rộ cứng rắn.
Tiếng rên tỉ không dứt tràn ra khóe môi, cô hai bàn chân buông lỏng mặc hắn cầm lấy mà luật động, những ngón chân vì không chịu được kích động vì thế mà co lại đầy kiêu gợi.
Người đàn ông ôm lấy thân thể nữ nhân tham lam đòi hỏi. Hai chân nữ nhân cong lên đường cong hoàn mĩ và hai tay bám chặt vào bờ vai tạo ra những vết hồng yêu mĩ. Những cái thúc mạnh rút ra, những tiếng rên rỉ thở dốc tràn ngập căn phòng. Theo sau đó, tiếng nức nở van xin như càng kích động lòng ham muốn của nam nhân.
Hắn cứ đòi hỏi hết lần này đến lần khác mà không buông tha. Mãi đến khi cô không chịu được nức nở cầu xin và đến lúc giọt nước nóng bỏng tràn vào thân thể cũng là lúc cô như chìm vào một mảnh đất cô cực nào đó mà ngất lịm.
Như Phong thở dốc khàn khàn, đôi mắt say đắm nhìn người con gái đã thiếp đi. Hắn cảm thấy mình sẽ bị vỡ tan trong xúc cảm vừa rồi. Đã không tự chủ, đã không kiềm chế được nên hết lần này đến lần khác mà đòi hỏi vô độ.
Cho đến lúc này, hắn vẫn còn cảm nhận được của ôm ôm kít hắn chặt chẽ như thế nào và tiếng rên yêu mị như cổ vũ chính mình. Nghĩ đến đây, hạ thân vừa mới dịu đi bắt đầu thức tỉnh.
Nhìn cô khắp nơi ửng hồng, mồ hôi ướt đẫm và mái tóc dính bết trên khuôn mặt đầy ửng đỏ. Hắn hơi thở bắt đầu gấp gáp mà cúi xuống lộng hôn. Hai tay cũng không chịu được mà tìm đến hai đôi nhũ hoa nắn bóp trêu chọc.
Nhận thấy giang sơn trong lòng đang mơ màng tỉnh giấc. Hắn nụ hôn như khiêu gợi cô tỉnh lại mà dò xét khắp khoang miệng tràn ngập hơi thở của hai người. Tay cũng bóp nhẹ nụ hoa anh đào và hạ thân tại nơi riêng tư của cô trêu đùa chọc ghẹo.
“Um….a….ư…”
Không để cô hoàn toàn tỉnh táo, hắn đưa hông thúc mạnh. Lập tức cô như bị giật mình mà co rút, theo đó là hạ thân của hắn càng bị cô nuốt trọn hơn.
Tiếp theo sau đó, vẫn là những ham muốn đòi hỏi. Vẫn là yêu ngữ ngâm nga, vẫn là tiếng nỉ non cầu xin và nức nở thở dốc đầy phiếm tình của hai người trên chiếc giường trải dài dấu vết hoan ái. Cứ thế, nó cứ như không bao giờ ngừng mà phát ra ngày một diễm lệ hơn.
Trăng ngoài cửa sổ đã được tấm màn che bớt nhưng vẫn hiện lên sắc hồng xấu hổ, tiếng gió đưa nhẹ làm cành lá khẽ lay như hòa cùng tiếng nỉ non đầy ái tình. Màn đêm cứ thể trôi qua, giấc ngủ có lẽ đã mở ra với mọi người. Tuy nhiên bây giờ, vẫn còn hai người như chưa muốn chìm vào trong giấc ngủ mà đang cuốn lấy nhau để yêu thương.
Tình đêm, gió lặng, trăng xấu hổ.
Cảnh sắc, xuân sang, động lòng người.
Sáng hôm sau tỉnh giậy, Băng Băng cảm thấy toàn thân nhức mỏi đến tê dại. Ngạc nhiên hơn là hôm qua, cô lại không mơ thấy mộng xấu nữa mà ngủ ngon một mạch tới sáng. Tối hôm qua, cô vì cảm thấy hoa mắt chóng mặt nên không thể đi cùng Như Phong được, không biết giờ này anh đã về chưa?
Hai mắt bên khóe mi còn đỏ hơi động sau đó từ từ mở. Đầu tiên là ánh nắng quá chói khiến cô vô thức đưa tay che lại. Sau đó lại cảm thấy không bình thường mà nhìn xung quanh. Đập vào mắt là khuôn mắt anh tuấn đang yên lặng ngủ và ngạc nhiên hơn nữa là cô đang ở trong lòng hắn mà không mặc gì hết. Đã vậy, da thịt hai người dinh dính vào nhau, nhất là phần dưới của hắn vô tình ở nơi riêng tư bí mật của cô chạm nhẹ. Hai bên má như bị đám mây hồng bay đến che phủ đầy kiều mị.
Những hình ảnh cứ nối đuôi nhau hiện lên khiến cả khuôn mặt cô như bị luộc chín. Mãi đến khi không thể nào chống đỡ được mà cúi đầu xuống lồng ngực hắn và trái tim đập mạnh loạn nhịp không thôi.
Hôm qua…hôm qua hai người đã…Làm sao có thể như vậy được… Cô bây giờ làm sao giám nhìn mặt hắn chứ.
Như Phong đôi mắt đang nhắm bỗng nhiên chợt mở. Thật ra hắn đã thức dậy trước cô một lúc nhưng vì muốn xem biểu hiện của cô như thế nào nên đã cố tình giả ngủ. Nhìn người con gái đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình, hắn khóe môi khẽ cong sau đó đưa tay đưa ra nâng cằm cô lên.
Qủa nhiên không ngoài dự tính. Gương mặt cô đỏ bừng và đôi mắt như lẩn tránh long lanh nhìn đi chỗ khác. Đối lập với hình ảnh ngại ngùng này là đôi môi sưng đỏ đang hé ra như chọc ghẹo vào tâm hắn.
Kìm lòng không được, hắn môi hôn hạ xuống tham lam cuốn lấy môi cô và vòng tay ôm siết hai người chặt lại với nhau. Không biết cô có nghe được nhịp đập trái tim đang điên cuồng gào thét của hắn hay không, nhưng hắn thì có thể nhận ra, tim cô đang đập mạnh và thân thể cô đang run nhẹ trong lòng hắn.
Băng Băng chưa hết bất ngờ thì đã bị hắn kéo đến nụ hôn cuồng nhiệt. Đã vậy thân thể hai người bây giờ không một khe hở đầy ám muội khiến cô bối rối không thôi.
Rời môi cô ra, hắn bên tai thì thầm mờ ám.
“Ngủ ngon chứ”
Vẫn cúi đầu, Băng Băng ngoan ngoãn gật nhẹ nhằm che dấu bối rối trong lòng. Nếu như bây giờ hắn có thể nghe thấy nhịp tim đang đập mạnh mẽ của cô, nếu như bây giờ hắn có thể hiểu lòng cô đang trào dâng những cảm xúc kì lạ. Và nếu như bây giờ hắn biết, cô đã không kìm được mà rơi nước mắt hạnh phúc, thì hắn sẽ biết cô yêu hắn như thế nào.
Nhận thấy người trong lòng có biểu hiện khác thường, Như Phong nâng gương mặt cô đối diện với mình. Nhìn thấy giọt nước mắt đang lặng lẽ rơi, hắn tim nhói đau một nhịp, đưa tay lau đi những giọt nước mắt kia sau đó nhẹ nhàng lên tiếng.
“Làm sao khóc. Hay là hôm qua…”
Nhìn sâu vào đôi mắt màu lam nhẹ nhàng trìu mến, cô nước mắt chảy dài lắc đầu sau đó dâng lên môi hôn tỏ ý không phải như vậy. Tựa vào lồng ngực hắn, cô run run người không nói tiếng nào.
Thở dài một hơi, Như Phong ôm chặt cô hơn. Hắn còn tưởng cô là hối hận hôm qua, nhưng xem ra lại là chuyện khác.
Một lúc lâu sau đó, bên tai cô, hắn trầm ấm nhẹ nhàng đầy ý vị.
“Tuy bây giờ chưa nhớ lại, nhưng tôi vẫn yêu em. Từ lúc gặp mặt, đã là như vậy”
Băng Băng sau khi nghe lời anh nói, gương mặt đẫm nước mắt chảy nhiều hơn.
Là cô nghe anh nói, anh yêu cô. Là cô vẫn ở bên anh, như ngày nào. Là cô đã mơ về giây phút này, trong những giấc mơ. Là cô đã cho anh thấy, cô yêu anh nhiều đến nhường nào.
Vuốt nhẹ tóc mai, hắn dỗ dành an ủi dịu dàng.
“Mọi chuyện đã qua. Nín đi chứ”
Nghe anh nói vậy, cô như không kìm chế được nữa mà nức nở khóc thành tiếng. Gương mặt đầy nước mắt nép vào lòng anh khóc than và đôi ta nhỏ bé như ôm anh chặt hơn để tìm hơi ấm.
“A…hu…hu…híc…híc….”
Từ lần đầu gặp mặt, cô đã ước rằng mình có thể trong lòng anh, khóc cho thỏa lòng nhung nhớ. Nhưng vì anh đã quên, nhưng vì anh đối với cô hờ hững. Cũng chính vì thế, nước mắt này, cô chỉ dấu cho riêng mình.
Nhưng bây giờ, ngay trong giây phút này, cô đã được bên anh, trong vòng tay anh mà trải lòng đau xót.
Hình như nỗi đau đã được xoa dịu, hình như trái tim vẫn đập như xưa. Và hình như bên anh, cô không bao giờ buồn đau.
Thấy cô duờng như muốn khóc đến cạn nước mắt mới thôi. Hắn đau lòng không biết làm sao nhìn cô yếu đuối trong lòng. Bỗng nhiên một ý nghĩ mới xuất hiện, đôi môi tà ác khẽ mỉm cười.
Dịu dàng buông hai bàn tay đang che lấy nước nắt kia đi, hắn bên tai cô thì thầm yêu ngữ.
“Bây giờ, có một chuyện em nên làm hơn là khóc. Đó là yêu anh.”
Vừa nói dứt câu, hắn đã nhốt lại những tiếng nức nở kia đi. Thay vào đó là nụ hôn nóng bỏng dịu dàng dây dưa cùng những tiếng rên nhẹ ngân nga. Rất nhanh sau đó, trên chiếc giường đã nhăn nhúm, hình ảnh hai người dây dưa không dứt cùng những âm thanh chọc lòng người đến ám muội.
Bầu trời hôm qua, mây còn đen, gió còn nặng. Nhưng hôm nay, nắng đã lên, gió đã nhẹ đi rất nhiều.
Băng Băng ngồi trong phòng ngại ngùng dùng cháo do Như Phong đút. Không phải là cô làm nũng hay muốn được như vậy. Mà là vì có ai đó đã khiến cô không thể bước xuống dường và thân thể như bị trút hết sức lực đến không thể nâng tay lên được nữa.
Như Phong hài lòng nhìn cô dùng xong cháo. Thật ra hắn cũng không muốn làm cô mệt như thế này, nhưng không biết vì sao cô cứ như nam châm hút lấy hắn khiến hắn không thể dừng lại. Kết quả là đành thiệt thòi cô một chút vậy. (Mun: một chút!!! Là chỉ 1 chút thôi đó pà kon… =.=’’ Đúng là 3 năm chưa động dục nên…)
Tống Huỳnh Thiên nhìn tập hồ sơ vừa mới điều tra được. Hắn thật không ngờ Lãnh Như Phong lại may mắn được như vậy. Càng không ngờ hơn chính là hai người đó lại quay trở lại bên nhau. Trong khi, hắn ta bây giờ vẫn bị mất trí nhớ.
Bàn tay nắm chặt vào nhau và đôi mắt hằn chứa sự tức giận đáng sợ. Hắn làm sao có thể để cho hai người cùng một chỗ trong khi cả hai đã giám coi thường lòng tự tôn của hắn.
Mắt đen tối tăm lóe lên tia sáng kì lạ và đôi môi cong lên cười đầy kinh khủng. Ba năm trước lập ra kế hoạch hoàn mĩ như vậy nhưng lại không giết được Lãnh Như Phong. Hắn không tin lần này hắn ta cũng may mắn được như vậy.
Nghĩ đến đây, hắn đưa tay ấn nút gọi.
“Gọi Đinh Lãm lên đây”
Như Phong đang ngồi trong thư phòng thì thấy bóng dáng nhỏ nhắn đang lúng túng đứng trước cửa. Bỏ cây bút xuống, hắn mỉm cười nhẹ nhìn cô sau đó gọi.
“Băng”
Băng Băng đang do dự không biết nên vào hay không thì tiếng gọi của Như Phong làm cô giật mình, ly nước đang cầm trên tay cũng vì thế rơi xuống sàn.
Vội vàng cúi xuống nhặt những mảnh vỡ lên, vô tình trên ngón tay thon dài xuất hiện giọt máu đang chảy ra. Như Phong thấy vậy vội vã bước đến bên cạnh cô, cầm lấy ngón tay đang chảy máu kia không ngần ngại cho vào miệng đồng thời cũng bế cô bước về phòng mình.
Ngồi xuống ghế nệm, lúc này hắn mới để ý đến gương mặt đỏ bừng và đôi mắt đang cụp xuống ngại ngùng của cô. Trong lòng nổi lên ý muốn trêu trọc, lưỡi hắn mút nhẹ rồi liếm lấy ngón tay trong miệng mình nói.
“Em tìm anh có việc gì sao.”
Băng Băng muốn lấy ngón tay lại nhưng đã bị hắn cầm chặt. Không biết làm gì hơn là đánh trống lảng chuyện này.
“Em rất nhớ con, nên muốn…”
Lời nói chưa trọn đã bị lưỡi hắn tà ác trêu trọc liếm mút khiến cô không thể bỏ ngoài mắt chuyện này mà run nhẹ.
“A…Đừng…”
Nhận thấy hắn trêu trọc hết ngón ngày đến ngón khác, tim cô đập như trống dồn và bình tĩnh vốn có đã bay biến đâu mất tiêu. Nhất là lúc hắn cúi xuống bên tai cô như phả hơi nóng và lưỡi đưa ra trêu trọc liếm lấy vành tai nhạy cảm.
“Có anh ở đây, em còn có thời gian nhớ con sao”
“A… Không phải… chỉ…um…”
Không để cô nói dứt câu, hắn môi hôn đã cướp lấy lời cô. Bên môi cô, hắn đưa ra chủ quyền.
“Nhớ lấy, là anh đang bên cạnh em. Không được nhớ đến ai khác”
Tay gia nhập vào áo sau đó tiến đến đồi gò đào xoa nắn. Thấy rõ cô trong lòng chấn động và tiếng rên kẽ vang. Hắn càng mạnh tay nắn bóp hơn nữa và nụ hôn cũng trải dài xuống dưới ngày một nhiều.
“A….đừng…um…”
Gương mặt chín đỏ khi nhận thấy phía dưới có gì đó cương cứng đang chạm vào da thịt. Cảm nhận rõ hơi thở hắn bắt đầu nóng ẩm và gấp gáp. Cô đỏ bừng mặt vội lấy hai tay che đi và tiếng rên rỉ bắt đầu ngân vang không ngừng.
Không khí trở lên đầy nhiệt hơn bình thường. Ánh đèn chợt tắt, đêm đã bắt đầu.
Như Phong vui vẻ ngồi trong công ty. Hắn nghĩ vì mấy ngày hôm nay đều không để cô xuống giường nên hôm nay sẽ cố gằng kìm nén lại mà dẫn cô đi chơi đâu đó.
Nghĩ đến đây, hắn nhấc điện thoại lên gọi.
Nghe thấy giọng còn đang ngủ của cô, hắn mắt tràn ngập yêu thương nhắn nhủ.
“Ngoan ngoãn ngủ ngon, chiều anh sẽ đưa em đi chơi”
Băng Băng sau khi nghe điện thoại của Như Phong thì không thể ngủ tiếp. Nghĩ đến sẽ làm cơm trưa cho hắn, cô ngồi dậy bước xuống giường.
Đang nấu ăn dưới phòng, tiếng chuông cửa vang lên. Tưởng rằng là hắn đã về, nhưng không ngờ khi mở cửa. Người mà cô không muốn gặp một lần nào nữa lại xuất hiện.
Tống Huỳnh Thiên nhìn người con gái đang ngồi trước mặt mình. Bốn năm, chỉ thấy cô càng đẹp động lòng người hơn trước. Còn nhớ bốn năm trước đây, hắn đã từng ngồi trước mặt cô, đầy thiện cảm. Vậy mà bố năm sau, hắn cũng ngồi trước mặt cô, nhưng là một ý khác.
Tống Huỳnh Thiên nghĩ đến đây, môi mỉm cười đầy thâm túy nói.
“Tôi đến đây là muốn chúc mừng em. Vì thật không ngờ là Lãnh Như Phong đã không chết.”
Băng Băng cảm thấy buổi sáng trong lành bỗng chốc đã bị nhiễm bẩn. Ra vẻ không muốn dài dòng cô nói thẳng.
“Anh có gì muốn nói thì nói thẳng ra đi”
Nhún vai, Tống Huỳnh Thiên tỏ ra quan tâm cô mà nói.
“Chỉ là sáng nay tình cờ gặp lại Lãnh Như Phong, mà lúc đó bên cạnh hắn lại có người con gái khác nên muốn đến hỏi em thôi”
Băng Băng trong lòng kinh bỉ, muốn nhắc nhở hay là muốn giở thủ đoạn thì còn chưa biết. Tống Huỳnh Thiên, trước nay luôn là người tâm cơ khó dò.
Mỉm cười hạnh phúc nhìn hắn, Băng Băng như không nghe hắn nói gì mà tuyên bố.
“Như Phong như thế nào, tôi đều biết. Vì thế không cần lòng tốt của anh.”
Sâu xa nhìn cô, Tống Huỳnh Thiên trêu đùa lời nói của cô.
“Hắn ta như thế nào, em đều biết sao? Em nghĩ em đã biết hết chuyện hắn ta trong 3 năm mất tích chưa? Khéo khi bây giờ hắn ta có vợ có con cũng không chừng.”
Gương mặt lạnh lùng càng tăng thêm sau khi nghe hắn nói vậy. Tuy nhiên trong lòng lại dấy lên một ngọn lửa lạ lẫm. Hình như cô đã quên, anh đã xa cô đến gần 4 năm rồi. Vậy mà cô lại không biết gì về bốn năm ấy. Là do cô không hỏi, cô biết là như vậy. Vì chính cô còn quên đi nữa là.
“Anh nói vậy là có ý gì”
Thấy gương mặt biến đổi của cô. Hắn tà ác đánh vào nỗi đau đang hình thành lên của cô.
“Nghe nói Lãnh Như Phong đã có con với người con gái khác. Không chỉ vậy, người con gái ấy bây giờ còn đang ở cùng với hắn ta nữa kìa.”
Cố gắng dìm lại những nghi vấn đang nảy lên trong lòng, cô gương mặt lạnh nhạt không cảm xúc nhìn hắn.
“Như thế nào, đó là chuyện của chúng tôi. Anh không cần phải can thiệp quá sâu như vậy.”
“Cô là đang lẩn tránh sao”
Cười nhếch môi, cô nhìn hắn đầy khiêu kích tự tin.
“Tôi yêu anh ấy, vì thế tôi cũng tin anh ấy. Chỉ có những người chưa yêu chân thật mới vội vàng nghi ngờ. Hình như Tống tổng vẫn chưa biết yêu là gì”
Tống Huỳnh Thiên ngồi trên xe, gương mặt đen nghịt đầy căm phẫn. Yêu sao? Hắn không cần tình yêu. Rác rưởi, tất cả chỉ là rác rưởi. Hắn sẽ mở to mắt để xem, tình yêu của cô lớn đến mức nào.
Sau khi Tống Huỳnh Thiên về, Băng Băng vẫn xuống nấu ăn cho Như Phong. Nhưng tâm trí, lại cứ luẩn quẩn quanh câu nói của hắn khiến cho tay đã bị dao cắt trúng mấy lần.
Mặc chiếc áo hồng đã từ khi anh dời đi vẫn chưa mặc lần nào. Nhớ lại bữa tối sinh nhật anh dành tặng mình, nỗi lo trong lòng hoàn toàn bay mất. Mỉm cười bước đi theo suy nghĩ của mình. Cô biết, anh sẽ không đối với cô lừa dối và cô tin điều đó.
Tống Huỳnh Thiên ngồi gần công ty của Lãnh Như Phong, mắt thấy Băng Băng bước xuống. Khóe môi cong lên nụ cười ta ác đáng kinh bỉ. Tay cầm điện thoại ngắn gọn ra lệnh, mọi chuyện lại bị xoay vần.
Lãnh Như Phong đang ngồi trong phòng, nhận được tin cô đến rất là ngạc nhiên. Nhưng gương mặt mỉm cười không tiếp diễn khi cánh cửa chợt mở và hình ảnh Lam Yên Liên xuất hiện trước mắt đầy tội ngiệp.
Người con gái kiêu ngạo đầy mơ mộng nay đã hoàn toàn thay thế. Cô ta mái tóc lộn xộn, gương mặt bầm tím và đặc biệt là cái bụng nhô cao bất thường kia.
Vừa mới bước ra để hỏi thăm thì bỗng nhiên Lam Yên Liên ngã xuống. Đưa tay đỡ cô ta lên nhưng lại nhanh chóng bị ôm chặt. Muốn đẩy ra nhưng tiếng khóc nức nở vang lên đầy tội ngiệp khiến hắn hơi dừng lại.
“A Phong, làm ơn giúp mẹ con em…”
Thấy hắn muốn đẩy ra, Lam Yên Liên yếu ớt khóc than.
“Xin anh, chân em bị thương không đừng vững được, làm ơn…”
Băng Băng lên lầu thì nhìn thấy cô thư kí bên kia đang vội vàng chạy về. Muốn hỏi hiện nay anh có tiếp khách không thì chỉ thấy ánh mắt bối rối của cô ta ra vẻ xin lỗi và không biết nhìn mình.
Quay người bước lại cửa phòng, tay đưa ra nắm lấy chốt cửa định đẩy vào. Nhưng tiếng nói chuyện khóc lóc trong phòng làm tim cô ngừng đập.
“Em có thai… ba mẹ biết được nên đã đuổi em đi…hu hu… xin anh đừng rũ bỏ em… Em chỉ còn anh là điểm tựa cuối cùng…”
Trái tim đập thật mạnh và lòng bắt đầu trào lên tư vị đắng. Cô hồi hộp lắng nghe điều làm đầu óc mình đang quay cuồng. Cô muốn, muốn cho anh một cơ hội. Muốn cho chính mình một niềm tin cuối cùng.
Tay run run lạnh ngắt đút vào túi áo như cố lấy bình tĩnh. Nào ngờ chạm vào thứ còn lạnh hơn tay mình. Mắt ngạc nhiên cầm ra, chiếc nhẫn tưởng chừng như đánh mất đang nằm trọn trong tay. Cầm chặt nó hơn như giữ lấy niềm hy vọng, cô đôi mắt đã mờ nước và người như không đứng vững được nữa mà lắng nghe.
Đến khi nghe thấy bốn chữ “Nó là con anh” Thì tất cả hoàn toàn sụp đổ.
Bàn tay buông ra, chiếc nhẫn rơi xuống lăn đi chỗ khác. Niềm tin cũng đánh mất từ đây.
Cố gắng bước chân đi, bỏ ngoài tai câu hỏi của thư kí. Cô như người mất hồn mà chạy đi tìm chỗ trốn.
Vừa nãy, cô chẳng nghe thấy gì? Vừa nãy, hình như là chuyện của người khác, mà không phải cô. Nhưng vì sao, tim lại đau như thế này.
Như Phong sau khi cho người sắp xếp đưa Lam Yên Liên về thì mới cho gọi thư kí vào.
“Vừa nãy có ai tìm tôi không”
Thư kí Trần vì bị mắc lỗi nên cúi đầu không giám ngẩng lên, giọng lắp bắp nói.
“Xin lỗi tổng tài. Vừa nãy tôi có việc nên phải dời bàn trong chốc lát vì thế cũng không biết rõ. Nhưng lúc về thì thấy Thượng Quan tiểu thư có đến tìm”
Băng Băng đến tìm? Nhưng sao cô không vào? Chẳng lẽ…
“Cô tại sao không giữ cô ấy lại hay thông báo với tôi chứ”
Cúi đầu liên tục, thư kí Trần rối rít sửa lời.
“Mong ngài bỏ qua, sẽ không có lần sau. Tôi cũng có hỏi cô ấy nhưng là vì cô ấy chạy nhanh quá nên không kịp…tôi…”
“Được rồi, cô về làm việc của mình đi”
Cúi đầu cám ơn. Đang muốn bước đi, nhưng như nhớ ra chuyện gì, thư kí Trần quay lại lấy trong túi áo ra.
“Thưa chủ tịch. Thượng Quan tiểu thư vừa nãy đã đánh rơi cái này”
Đưa thứ mình vừa nhặt được cho vị tổng tài khó tính xem như chuộc lỗi. Thư kí Trần lễ phép cúi đầu sau đó quay về nơi làm việc của mình.
Lãnh Như Phong cầm chiếc nhẫn trong tay, lòng lo lắng ngày một nhiều thêm. Chiếc nhẫn này, là của cô ấy. Nhưng vì sao cô ấy lại không bước vào. Là không tin hắn sao?
Xoay chiếc nhẫn nhìn kĩ hơn. Khi một hàng chữ được khắc trên đó đập vào mắt thì đầu hắn đột nhiên đau nhức. Cơn đau ngày một nhiều thêm đồng hắn cầm chiếc nhẫn trong tay càng thêm chặt.
Hàng chữ ấy có ghi hai chữ vỏn vẹn là: [ Loves I ]
Đột nhiên, tiếng nói nhẹ nhàng dịu dàng từ đâu vang lên bên tai và hình ảnh cứ như một cuốn băng tua nhanh hiện lên ngày một nhiều thêm.
Có cô trong lòng hắn say giấc, có hắn yêu thương trao nhẫn nhẹ nhàng. Rồi dưới ánh hoàng hôn, hắn bên tai nghe được lời yêu thương. Tất cả, như cơn gió ùa về bao lấy người hắn. Rồi đột nhiên, cô giận hờn quay bước về phía người đàn ông khác. Hắn đột nhiên như bị tạt một gáo nước lạnh, tim đột nhiên nhói đau, và lòng vì chuyện vừa rồi lo lắng bất an.
Cầm nhanh chiếc áo khoác, hắn bước nhanh ra khỏi phòng tìm về nơi người yêu dấu. Người con gái ấy, tại sao hắn lại có thể quên được. Yêu cô bao nhiêu, nhớ cô bấy nhiêu. Vậy mà, hắn lại lỡ quên cô.
Hiện tại, hắn chỉ muốn dang tay ra ôm chặt cô vào lòng cho thỏa nỗi nhớ. Muốn có cô trong lòng, muốn nói hết tất cả những yêu thương tưởng chừng sẽ mãi ngủ quên. Hắn muốn nói với cô, hắn đã nhớ và hắn vẫn yêu. Và hắn cũng biết, mình dù thế nào cũng không thể buông tay, cô sẽ mãi mãi, chỉ có thể là của hắn.
Băng Băng nằm trong phòng của mình, nước mắt thi nhau chảy ra. Văng vẳng bên tai câu nói anh có con như cứa đứt trái tim cô. Vì sao lại như vậy, vì sao không nói gì. Vì sao cứ mãi im lặng như thế.
Mất anh, nhớ anh, nhưng vẫn yêu anh. Ghét anh, giận anh, nhưng không thể nào cách xa. Vậy mà bây giờ, bên anh…không phải là cô.
Cô sẽ như thế nào? Con cô sẽ như thế nào? Và anh sẽ làm gì với cô đây?
Có phải cô đã chen ngang, có phải cô đã cướp đi. Vậy có phải là cô, cũng nên buông tay.
Buông tay. Nghĩ tới đây, trái tim trong lồng ngực nhói đau vô hạn. Không ngờ bản thân mình, có một ngày lại trở thành người thứ ba.
Nước mắt tuôn rơi như không thể nào ngừng, tiếng nức nở không kìm được thoát ra bờ môi sưng đỏ.
Phải làm sao trong khi anh đã có người con gái khác. Vậy thôi, xin hãy cho cô một con đường.
Khóc nước mắt đã cạn, muốn rơi cũng không thể nào rơi được nữa. Nó bây giờ, cứ như đang chảy ngược vào tim cô, đau đến nát lòng.
Thôi thì xin anh, cho cô tự tin để giữ lại chút gì cho riêng mình.
Như Phong mở cửa phòng, trong phòng hoàn toàn trống rỗng. Tất cả gọn gàng như chưa hề có người ở. Nhưng đâu đây, hắn vẫn ngửi được hương thơm quen thuộc của ai đó và cô cứ như đang cúi người trên chiếc giường khóc than.
Mới hôm qua, cô còn trong lòng hắn, dịu dàng e ấp. Mới hôm qua, bàn tay hắn còn nắm chặt tay cô. Vậy mà bây giờ, tất cả đều vụt mất.
Tay nắm chặt lại và đôi mắt ẩn chứa cơn phẫn nộ. Hắn lao ra như người điên không có chủ đích. Cô, lại bỏ hắn một lần nữa. Vì sao lại không cho hắn một cơ hội.
Nếu như lần này để hắn tìm được, hắn nhất định sẽ trừng phạt sự ngu ngốc không nên có của cô.
Băng Băng nước mắt chảy dài đang đi trên vỉa hè thì chợt dừng lại. Không hiểu vì sao, trước mắt, màu đen đang kéo ập đến. Ánh sáng bị lấy đi đột ngột làm cô không nhìn thấy gì, chân vấp phải bậc lên mà té xuống dưới đường. Đưa tay trước mắt vẫy vẫy, tất cả đều như nhau. Đều là một màu đen đầy đáng sợ.
Mắt cô… mắt cô không nhìn thấy gì nữa. Chuyện gì xảy ra đây…
Như Phong lái xe vụt đi như gió, nhưng hình ảnh người con gái đang hốt hoảng sợ hãi đã thu hút tầm nhìn của hắn.
Dựng xe vào bên đường, hắn mạnh tay đóng cửa một cái thật mạnh.
“Rầm”
Băng Băng đầu óc đang hỗn loạn vô cùng, nghe thấy tiếng đóng cửa và bước chân đang đi về phía mình. Cô từ từ ngó đầu theo thói quen nhìn quanh, nhưng chẳng nhìn thấy gì càng khiến cô lo sợ.
“Ai… làm ơn…”
Như Phong nhíu mày nhìn cô ngó xung quanh. Ngồi xuống bên cạnh cô, hắn bên tai cô tà ác.
“Sao không trốn nữa đi”
Băng Băng chưa lấy lại tinh thần thì bị đôi bàn tay rắn chắc ôm vào lòng và giọng nói đầy tức giận vang lên bên tai.
“Tôi xem cô còn trốn được nữa không”
“Buông tôi ra”
Như Phong bỏ ngoài tai tất cả lời phản kháng của cô, hắn cứ thế đưa cô lên xe lái thẳng về nhà.
Từ nãy giờ, hắn chưa hề thấy cô nhìn hắn một lần. Cơn tức giận càng ngày càng tăng lên, thả cô xuống dưới giường, hắn cố kiềm chế cảm xúc mà mở lời.
“Tại sao lại bỏ đi”
Quay mặt đi nơi khác, cô nước mắt lặng lẽ rơi. Răng cắn chặt môi mình để không cho tiếng khóc thoát ra. Trong lòng, nỗi tủi thân dâng lên ngày một nhiều. Còn tưởng hắn sẽ về muộn, còn tưởng bây giờ hắn sẽ bên cạnh người con gái ấy. Nào ngờ, vẫn là chạy mà không thoát.
Như Phong nhìn thấy giọt nước mắt của cô, tất cả cơn tức giận đều tan biến. Thở dài, hắn bước đến ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt cho cô sau đó dịu dàng nói.
“Không phải như em nghĩ đâu. Cô gái ấy…”
Ngước mắt nhìn lên, màu đen tối tăm. Hóa ra, cô đã là người mù. Cười chua xót trong lòng, cô miệng buông lời tàn nhẫn.
“Tôi biết, nhưng tôi không quan tâm. Anh, đã không còn là anh của bốn năm trước.Và bây giờ, tôi đã có người bên cạnh, nhưng không phải là anh. Vì thế, chúng ta chấm dứt đi”
Như Phong kìm nén cơn tức giận trong lòng, hắn hai tay run run nắm chặt bờ vai cô đối diện với mình. Có phải hắn đã nghe nhầm, có phải tất cả đều chỉ là một sự hiểu lầm nào đó.
“Em hãy nghe anh nói…”
“Đủ. Tôi không muốn nghe. Chuyện đó, dù có phải hay không. Cũng không liên quan đến tôi… Tôi…”
Lời chưa nói hết đều bị thu lại, hắn tàn bạo cúi xuống gặm cắn môi cô. Hai tay xé rách chiếc váy cô đang mặc trong người và tiếng gầm giận giữ như diêm vương hiện hồn.
“Dù tôi có làm gì, thì cô cũng không thể nào trốn thoát khỏi tôi. Nhớ kĩ, người đàn ông của cô, chỉ có thể là tôi”
“Um… a… buông ra…”
Nội y nhanh chóng bị thoát ra, đôi mắt sáng trong nhưng không thấy điểm dừng cứ thể nước mắt tuôn rơi. Hắn cứ như vậy mà tàn bạo cướp đoạt tất cả của cô. Còn cô, hình như không thể nào điều khiển được tuyến lệ của mình.
Như Phong sáng tỉnh dậy, vòng tay ôm lấy người con gái trong lòng. Định rằng sẽ an ủi dỗ dành cô, nhưng sao cô lại lạnh như vậy. Gương mặt lo lắng, hắn đưa tay vuốt má cô gấp gáp gọi.
“Băng…Băng…Tỉnh lại…”
Trong bệnh viện, Như Phong cả người chấn động sau khi nghe bác sĩ nói xong. Chân vô lực như muốn khụy xuống, cô…đôi mắt cô...
Đứng ngoài cửa, tay do dự không giám đẩy vào. Hắn, làm sao đối mặt với cô đây.
Là do hắn? Là do hắn đã làm nước mắt kia chảy biết bao lần, là do hắn đã khiến cô bị kích động đến như vậy. Là hắn… là chính hắn đã làm đôi mắt sáng long lanh kia trở nên tối tăm.
Tay nhẹ dùng lực đẩy vào. Thấy cô nằm trên chiếc giường, đôi mắt vô hồn nhìn về một hướng nào đó, xa xôi. Nhìn cô kiên cường, nhìn cô lạnh nhạt. Hắn, tim như bị cứa thành nhiểu vết nhỏ, sâu, đậm.
Tay run run đưa ra ôm cô vào lòng, cảm thấy được người trong lòng rung động. Hắn khóe mắt cay cay, giọt lệ nóng không biết từ đâu chảy ra, chua xót biết bao nhiêu.
“Xin lỗi… Anh…”
Băng Băng gương mặt quay đi, lòng đau đến nghẹn ngào. Cô lạnh nhạt lên tiếng đầy bình tĩnh.
“Chúng ta, chấm dứt thôi”
Nghe Băng Băng lại mở lời muốn chia tay, Như Phong tức giận để lại câu nói sau đó bước đi.
“Không thể nào, nên nhớ, em mãi là của tôi”
Nghe Như Phong nói vậy, giọt nước bên khóe mắt lặng rơi. Cô đôi mắt vô hồn nhìn nhìn về một hướng xa xăm nào đó. Tay lặng lẽ ấn phím điện thoại.
Hết tập 6.
P/S tập 7: Chuyện gì sẽ xảy ra? Băng Băng gọi điện cho ai? Như Phong sẽ đối xử với cô như thế nào khi thấy Tống Huỳnh Thiên bên cô? Và khi Băng Băng biết sự thật, cô liệu có cản đảm đuổi theo Như Phong để giành lại anh không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...