Tác giả bon chen xíu: *cúi đầu* xin chào các bạn. Chẳng là Mun có vài điều này xin thông báo với các bạn:
1:Tình hình Mun đang viết hai truyện “Nàng Phải Là Của Ta” và “Hoàng Hậu ATuLa”. Nhưng nếu như vậy thì thời gian post bài sẽ chậm lại so với gấp đôi bình thường ( chắc 10 ngày mới Post được 2 truyện.). Nếu được, Mun sẽ tạm dừng 1 trong hai truyện để post bài nhanh hơn ( tầm 5 ngày 1 tập ). Mong mọi người cho Mun ý kiến tại nhà Mun.
2:Lịch Post truyện hàng tháng Mun xin thông báo sau vì hiện tại Mun chưa bít lịch học.
3: Mọi thắc mắc của các bạn Mun xin tiếp nhận tại nik wattpad của Mun là laubienthai.
4: Vì đây là sáng tác cá nhân nên chưa được đào tạo kĩ lưỡng mà là ngẫu hứng trong phút giây nên đã có một số chi tiết không Logic cho lắm. Nếu như có những lỗi đó, Mun xin chú ý lắng nghe và cố gắng chỉnh sửa lại, mong các bạn bỏ qua sai sót nhé.
5:Cuối cùng Mun xin chân thành gửi lời cảm ơn đến những lời động viên, góp ý của các bạn dành cho Mun.
Moah….
Nàng Phải Là Của Ta: Tập 2: Khác Lã Trong Trái Tim
Nếu người không muốn nhìn lại đang đối diện trước mắt, thì phải làm sao? Nếu người không ngờ sẽ xuất hiện lại đang đứng trước mặt, thì sẽ như thế nào?
Trốn nhưng không thể trốn cả đời. Chạy cũng sẽ chạy không thoát. Chi bằng hãy chọn lựa dối diện. Có lẽ như vậy lại là sự lựa chọn thông minh nhất.
Không khí như bị động lạnh, cảm giác hai người không phải đang đứng trước mặt nhau mà là xa cách đến nghìn dặm.
Cô cảm thấy mình có bao nhiêu bất bất ngờ khi gặp lại hắn, thì hắn ngược lại chẳng hề có sự ngạc nhiên nào hết. Như thể hắn đã biết cô là ai và sẽ gặp lại cô ở đây.
Mỉm cười nhẹ, cô mắt hạnh nhìn qua tất cả, rồi như có như không đối diện với đôi mắt lam sâu thẳm như đêm đen kia. Giọng nói có phần lạnh nhạt như không quen, có phần hờ hững như không để ý.
“Chào Lãnh tiên sinh, đã lâu không gặp.”
Biết rõ hàm ý của cô qua lời nói, hắn chính là không muốn để cô được như vậy. Muốn chuyện đêm đó như chưa từng xảy ra? Muốn tất cả sẽ trôn vùi chỉ bằng câu nói ấy? Hắn sao lại để ý muốn của cô thành hiện thực. Hắn chờ, hắn đợi, thậm chí là mong ước chính là giây phút này đây.
Đôi mắt sâu thẳm hiện lên ý cười, môi mỏng bạc tình khẽ nhếch. Câu nói thâm trầm như cuốn hút tất cả âm vực trên đất trời, còn có hương bạc hà mát lạnh đầy nam tính gợi cảm. Hắn cứ thế cao ngạo mà cuốn lấy lòng người.
“Hình như em dã quên là chúng ta mới gặp nhau vào hai tuần trước.”
Mi dài khẽ động, đôi mắt trong vắt nhìn thẳng gương mặt người đối diện. Câu nói khẳng định của Lãnh Như Phong làm cô không khỏi ngạc nhiên. Bởi lẽ hắn phải làm như không quen biết, càng làm như chuyện đó chưa bao giờ xảy ra. Vậy tại sao lại nói ra? Tại sao lại cố ý muốn nhận cô? Cô không hiểu, thật sự không hiểu?
Nghi vấn trong lòng ngày một nhiều. Trong đầu hiện lên hai chữ “nguy hiểm” cảnh báo. Cô bỗng chợt nhận ra rằng người đàn ông này rất nguy hiểm. Muốn tránh xa, muốn chạy trốn nhưng hình như vẫn bị bắt lại.
Nguyệt Nhi cao giọng thăm dò. Quá kì lạ, rõ ràng anh Như Phong hôm nay mới đáp máy bay, vậy thì tại sao hai tuần trước hai người lại gặp nhau?
“Hóa ra anh Phong và chị Băng đã gặp nhau sao? Sao em không biết nhỉ? À mà bác Hoàng mời anh đến nhà chơi đó!”
Bạc môi khẽ động, hắn biết cô sẽ không để hắn nói tiếp. Nhưng là tất cả hắn đã có chủ ý và bây giờ chỉ chờ con mồi nhỏ từng bước một mà cắn câu. Đúng như dự đoán, gương mặt lạnh nhạt thay đổi, giọng nói có phần gấp gáp không bình tĩnh mà vội che lấp đi tất cả.
“Nguyệt Nhi, em để chị nói chuyện riêng với Lãnh tiên sinh một chút.”
Nói chuyện riêng? Có chuyện không muốn Nguyệt Nhi cô nghe sao? Mờ ám như vậy làm cô tò mò chết đi được. Dù không vừa lòng nhưng không thể nào làm khác được. Vốn dĩ muốn thăm dò, nào ngờ chỉ có thể cặm cụi bước đi. Cô khẳng định mối quan hệ của hai người này không bình thường. Nhưng cụ thể như thế nào thì cô không nói rõ được.
Nguyệt Nhi vừa đi đã trả lại không gian im lặng cho hai người. Họ vẫn chưa nói với nhau lời nào và cuối cùng Băng Băng vẫn là người lên tiếng trước.
“Tôi không nghĩ chuyện đó đáng nhắc lại.”
Đánh thẳng vào vấn đề mà không cần vòng vo. Giỏi lắm, không hổ danh trái tim sắt đá.
Dù đã biết cô sẽ nói thẳng, nhưng không ngờ lại thẳng đến như vậy. Chuyện đêm ấy là không đáng đối với cô sao? (Mun: Có ai bị chiếm đoạt mà muốn nhắc lại bao giờ, đúng là ngốc =.=’’ ông này ngốc thật.)
Trong lòng cảm xúc khó nói lên lời. Có cái gì đó như bi thương, như đau đớn, như hụt hẫng đang dâng trào. Trao càng nhiều, đau lại càng đau.
Có phải chăng hiện tại, trong đôi mắt trong sáng kia, hắn cũng không đáng tồn tại.
Dù biết rằng chỉ là một phía, dù biết là tim sẽ rất đau, dù biết đã chuẩn bị tâm lí từ trước. Nhưng sao khi đối diện, hắn vẫn không thể chống đỡ được. Tưởng chừng như hơi thở của chính hắn đã bị cô cướp đi.
Mặc dù nội tâm đang bị giằng xé nhưng nụ cười trên bạc môi mỏng vẫn mở, ánh mắt bi thương biến thành sắc nhọn.
“Tôi nghĩ trước hết nên nói cho gia đình em biết chuyện của chúng ta và….”
“Chúng ta?” “Quan hệ của tôi và anh đâu đủ thân đến vậy?”
Phập! Câu nói thẳng thừng của cô, sự vô tình, lạnh nhạt của cô. Tất cả như một con dao nhọn vô hình đang đâm thẳng vào trái tim của hắn. Hắn cảm thấy như xung quanh mình, không khí đang ngày một lạnh đi. Phải! Là hắn, tất cả đều từ một phía hắn mong ước. Còn với cô, có lẽ hắn mãi mãi chỉ là “một người quen cũ”.
Giọng nói cương quyết mang theo chút trêu trọc mỉm cười. Hắn sẽ đòi lại cô, tất cả trái tim cô, vào một ngày không xa. Nhưng không phải lúc này.
“Quan hệ giữa tôi và em như thế nào, em sẽ biết sau khi tôi tuyên bố chúng ta đính hôn.”
Không để cô kịp phản ứng hắn nói tiếp.
“Em nghĩ sao khi gia đình em biết chuyện đêm đó giữa tôi và em? Có bố mẹ nào muốn con mình chịu thiệt thòi. Huống hồ hai gia đình từ trước đến nay luôn thân thiết. Và dĩ nhiên khi tôi ngỏ ý chịu trách nhiệm. Em nghĩ sẽ như thế nào?”
Đính hôn? Chịu trách nhiệm? Hắn ta đang nói chuyện quỷ quái gì vậy?
Người đàn ông trước mắt, ánh mắt cuốn hút như vậy, môi mỏng gợi cảm thế kia. Nhưng cô lại thấy hắn, thật nực cười.
“Chắc không phải với bất kì người con gái nào đã “qua đêm” với Lãnh tiên sinh đều được “hậu đãi” như tôi chứ?”
Nghe rõ ý châm trọc trong lời nói của cô. Hắn cười càng tươi, mắt càng sáng. Mồm mép khéo lắm, nhưng rất tiếc với hắn lại chẳng là gì. Bây giờ cô đang là người bị động chứ không phải là hắn.
Đầu cúi thấp, mặt kề sát, miệng gần tai. Hắn như thổi hơi nóng vào tai cô. Nhìn hình ảnh hai người bây giờ rất mờ ám, nam nhân đầu cúi thấp như thì thào nói lời yêu thương với nữ nhân bên cạnh. Chỉ khác một điều là lời yêu thương nhỏ nhẹ lại thay thế bằng lời tuyên bố độc quyền.
“Rất tiếc, cô là người con gái đầu tiên của tôi. Vì thế nên tôi phải cố gắng “bắt được cô”.”
“Anh…”
“Ngày kia tôi sẽ ghé thăm hai bác sau. Hẹn gặp lại.”
Hắn cứ như vậy mà bước đi chỉ để lại câu nói ám muội và sự bối rối đang định hình trong tim người con gái nhỏ.
Cô biết ý hắn là gì. Cô cũng biết chuyện này không theo ý cô được. Nếu hắn làm vậy thì chuyện đó sẽ xảy ra. Nếu như chuyện đó xảy ra thì người ấy sẽ như thế nào?
Đôi mắt sáng trong như ngôi sao nhìn lên bầu trời tối đen. Bây giờ, khi định tâm nhất, khi cô không còn cảm thấy cái nhìn áp lực kia nữa, thì cô mới phát hiện ra điều khó hiểu nhất. Là tại sao hắn phải làm như vậy? Hắn làm như vậy thì được gì?
Nhớ lại ánh mắt sâu thẳm và giọng nói tà mị bá đạo. Nhớ đến bóng lưng có phần cô đơn nhưng vẫn ngạo mạn khi bước đi. Trong lòng như có cái gì đó khó tả. Là hoảng loạn, là lo lắng, mà hình như còn có chút gì đó hồi hộp đang hình thành.
Cô bị làm sao vậy? Cần bình tĩnh, đúng, cô biết mình bây giờ cần nhất là bình tĩnh. Chỉ có bình tĩnh, cô mới có thể chống lại người đàn ông nguy hiểm này.
Sáng hôm sau, tại tập đoàn Lãnh gia.
Lãnh Như Phong ngồi quay lưng, mắt nhìn ra bầu trời trong xanh ngoài cửa kính. Ngoài kia, đàn chim đang tự do bay lượn trên bầu trời. Còn bây giờ, có một con thiên nga nhỏ đang bay về tổ ấm của mình.
Hắn biết, cô sẽ đến. Nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
“Cốc! Cốc! Cốc!”
Khóe môi khẽ cong, ánh mắt tràn ngập mong chờ nhắm lại. Cách cánh cửa này, có người con gái hắn yêu, có người con gái đã lấy trọn đi trái tim của hắn. Cũng chính cách cánh cửa này, cũng chính người con gái ấy, nhưng lại mang đến nỗi đau không nói thành lời. Mở mắt ra, tất cả đã được giấu kĩ.
“Vào đi.”
Băng Băng tay mở nắm cửa, chân bước vào. Căn phòng sang trọng to lớn với gam màu lam nhẹ làm cho người ta khi bước vào đây có cảm giác như đang đứng trong hầm băng.
Người đàn ông đang quay lưng lại phía cô từ từ xoay ghế tựa. Hắn hai chân vắt chéo, hắn hai tay đan lại, hắn đôi mắt một lần nữa lại nhìn thẳng vào cô.
Cô cảm thấy hắn bây giờ giống như một vị vua quyền uy cao ngạo đang nhìn xuống tất cả mọi người. Mà hình như hắn đã biết cô sẽ đến đây.
Nhìn cô đang bước lại phía mình, như con mồi đang sa vào bẫy của gã thợ săn. Trong lòng lại không được vui mừng như hắn nghĩ. Liệu có phải chăng là quá gượng ép?
“Ngồi đi”
Vừa ngồi xuống, Băng Băng đã trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Cô biết, với những người như Lãnh Như Phong thì không cần phải đi đường vòng. Và chính bản thân cô cũng nghĩ như vậy. Thẳng thắn luôn mang lại thành công.
“Rốt cuộc anh muốn gì ở tôi?”
“Ý cô là sao? Tôi vẫn chưa hiểu.” (Mun: gian xảo!!! Còn không biết ai khổ đâu!”
Môi hồng hơi mím lại, tay đã nắm chặt. Có vẻ như hắn muốn chơi trò mèo vờn chuột với cô? Ánh mắt có phần lạnh đi nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt, rất tiếc cô không rảnh mà chơi với hắn.
“Tôi không muốn bất kì ai biết đến chuyện này, anh muốn như thế nào?”
Lần này không như cô dự đoán. Lãnh Như Phong lại trả lời một cách nhanh không ngờ tới.
“Tôi muốn em là người phụ nữ của tôi!”
Đoàng! Ngẩng mặt lên, mi khẽ nhíu, mắt đầy ngạc nhiên. Hắn ta… Tim như có gì đó chấn động thật mạnh, rất rõ ràng, câu nói của hắn đã làm cô hoàn toàn không ngờ tới được.
“Nếu như cô không muốn chúng ta đính hôn một cách gấp gáp thì chỉ còn cách là cô từ từ làm người phụ nữ của tôi.”
Lấy lại bình tĩnh, cô không hỏi hắn lí do. Không cần biết vì sao hắn muốn như vậy. Trả lời không theo câu hỏi được đặt ra, mà ngược lại, cô là người hỏi.
“Có một điều tôi muốn hỏi anh.”
Không thấy Lãnh Như Phong nói gì, im lặng trong hoàn cảnh này tức là đồng ý. Băng Băng nói tiếp.
“Đêm đó, anh biết rõ tôi là ai. Phải không?”
Lãnh Như Phong bên ngoài làm như không có biến chuyển gì, nhưng trong lòng đang rất rối loạn vì không ngờ cô lại hỏi hắn trực tiếp như vậy.
Tuy nhiên hắn không có ý định trốn tránh. Nếu như cô không hỏi, nếu như cô không quan tâm. Hắn sẽ im lặng. Còn nếu như cô muốn biết, nếu như cô yêu cầu. Hắn sẽ không ngại nói ra. Yêu thầm một người, không có gì phải hổ thẹn.
“Phải.”
Câu trả lời không ngờ tới, sự việc diễn ra không lường trước được.
Hắn biết thân phận cô, biết rõ cô là ai. Nhưng vẫn làm như vậy? Lòng không hiểu vì sao lại đau. Cảm thấy như mình đang trở thành một con rối trong tay người khác.
Lòng tự tôn, sự kiêu ngạo không cho phép cô bỏ qua chuyện này. Giọng nói như đang kìm nén cơn tức giận, mắt lạnh nhìn ra tia sát khí.
“Anh biết tôi là ai, tại sao còn làm như vậy? Anh muốn gì?”
Cô ấy đang hận mình. Hận… đúng vậy… là hận.
Cô hận hắn, vậy hắn phải hận ai?
Hắn hận ai đã lấy đi sự quan tâm đầu tiên của mình, hận ai lần đầu gặp mặt đã cướp đi trái tim hắn, hận ai đã mang đến bao nhiêu đau thương khó lành, bao nhiêu nhớ nhung khó nói thành lời. Hận ai không biết đến tình cảm của hắn. Hận ai đã mang lại sự yếu đuối mà lẽ ra không bao giờ xuất hiện như thế này.
Nếu cô hận hắn 1 ngày hôm nay, hắn phải hận ai 15 năm đây?
Đau qua lời nói, đau qua ánh mắt biết buồn. Đau thương đang tràn ngập xung quanh hắn và tràn cả sang tâm cô.
Mắt không còn sắc lạnh, hơi thở không còn bá đạo, mặt không còn là băng giá. Hắn nhìn cô như oán trách như khổ tâm.
“Tôi muốn gì? Em hỏi tôi muốn gì sao?”
Quay mặt đi, tim đập mạnh một nhịp. Nhìn hắn đau buồn, lòng nặng trĩu. Muốn mở lời, nhưng lại không biết nói gì hơn. Hắn và cô, sẽ không có kết quả.
Không biết từ lúc nào hắn đã đứng trước mặt cô, không biết từ lúc nào hắn lại gần cô như vậy. Gần đến nỗi cô có thể cảm nhận rõ những đau khổ của hắn.
Cằm bị nâng lên buộc phải đối diện. Cô nhìn thấy trong mắt hắn bây giờ, cô đang đứng trọn trong đó. Giống như là hắn đã khóa nó lại trong tim hắn vậy.
Sợ, cô sợ cảm giác này đây. Vì sao? Cô cũng không biết nữa. Chỉ là không muốn đối mặt tiếp.
Hãy cho cô là người nhát gan một lần. Vì cô muốn chạy…chạy thật xa.
“Trong cuộc đời này, thứ tôi muốn rất lâu rồi luôn chỉ có một. Đó là em. Thượng Quan Băng Băng.”
Mắt như che dấu gì đó, lòng như nghĩ về điều gì, tim như đang cố nhắc nhở bản thân. Hắn không thuộc về mình và mọi chuyện chỉ là một lần sai lầm. Vì vậy, hãy chấm dứt tất cả.
Đầu quay đi trách khỏi tay hắn, cô lạnh lùng, cô tàn nhẫn nói lời tuyệt tình rồi cất bước quay đi.
“Anh sẽ mãi mãi, mãi mãi không bao giờ có được tôi.”
Tay…thấy lạnh. Cửa…đã đóng. Cô…bước đi.
Phập…Máu trong tim, máu trong lòng…đang tuôn trào.
Hình như tai hắn đã nghe thấy tiếng cô nói, vẫn nhẹ nhàng và từ tốn. Hình như trong mắt hắn, gương mặt cô vẫn đáng yêu như vậy. Mà hình như hắn thấy cô trước mặt, nhưng cứ như là không hề tồn tại.
Tim…nhói đau… Mắt…cay cay… Lòng…như chết
Mãi mãi…mãi mãi không có được cô. [Ha Ha Ha] Tiếng cười thê lương trong tâm trí, tiếng gọi yêu thương trong lòng hắn như đang gào thét. Không bao giờ có được cô, vậy hắn sẽ còn lại gì đây?
Cô sao lại mang đến cho hắn quá nhiều đớn đau như vậy. Tưởng chừng như hắn sẽ không bao giờ vực dậy nổi nữa. Sao tâm, không yên. Sao lòng, vẫn không thôi hy vọng. Yêu… lần đầu, đau như vậy…cũng là lần đầu. Nhưng… tim không biết đã vỡ nát bao nhiêu lần.
Tay run run chống lên mặt bàn, mắt như có gì đó rơi ra. Là mưa, hay là nước mắt. Hắn cũng không biết nữa. Người con gái nhỏ ơi. Tôi đã tưởng rằng mình sẽ được hiện diện trong đôi mắt xinh, được chìm đắm bởi nụ cười tươi sáng, được hạnh phúc ngập tràn vì có tình yêu của em. Nhưng, tất cả đã vỡ tan, chính vì em. Em làm tim tôi đau, làm mắt tôi cay, làm lòng tôi chết.
Trong mắt em chỉ thấy khoảng không và không hề có tôi. Nụ cười em chẳng hề hé nở và tình yêu của em cũng chẳng bao giờ trao ra.
Môi run run mím lại, mắt chỉ thấy cay cay. Hắn không phủ nhận rằng mình đã khóc, hắn không thừa nhận rằng mình sẽ quên. Hắn chỉ khẳng định rằng hắn đã yêu…yêu quá nhiều.
Băng Băng mắt nhắm lại, tay đặt lên ngực run run, hơi thở rối loạn và tim đang đập mạnh loạn nhịp.
Người đàn ông ấy làm cô bối rối, đôi mắt ấy làm cô nghẹt thở và giọng nói ấy làm tim cô loạn nhịp. Bình tĩnh vốn có hoàn toàn biến mất. Cô sợ, sợ cảm xúc vốn không nên có bây giờ. Nếu như thế, người ấy phải làm sao?
Lãnh Như Phong ngồi một mình trong quầy bar Prug, xung quanh hắn toàn là vỏ chai bia. Hắn hình như đang muốn quên đi tất cả và hình như hắn, muốn mình sẽ mãi mãi không bao giờ tỉnh lại.
Ly này hết lại có ly khác thay. Đã không biết uống hết bao nhiêu và không biết đã ở đây từ khi nào. Hắn chỉ biết vang vọng đâu đây lời cô nói. Hắn sẽ mãi mãi không bao giờ có được cô.
Nếu rượi có thể làm hắn quên, hắn ngày nào cũng uống. Nếu rượi có thể cho hắn yêu, hắn nguyện đắm chìm trong đó. Vì thế nên cứ uống đi.
Băng Băng cầm tách cà phê nóng, nhìn ra ngoài cửa kính. Trong đầu hắn lại hiện lên, trong mắt có đau lòng, trong tim có gì đó không nỡ. Tại sao? Cô cũng không biết nữa.
Âm thanh báo hiệu có tin nhắn làm cô giật mình khỏi suy nghĩ.
“Nhớ quá! Sắp về rồi! Chờ nha!”
Đã trở về, người ấy sắp trở về. Nhưng sao lại thấy trống vắng như vậy.
Sau khi biết tin Lãnh Như Phong dạo này không tốt, mẹ của Băng Băng bắt cô phải tới thăm hắn và lấy đủ những lý do để thuyết phục. Nào là hắn không ở với ai, nào là hắn đang bị bệnh, nào là vì hai gia đình đã chơi thân với nhau…
Chính vì thế nên, cô bây giờ đang đứng trước nhà hắn.
Muốn xoay người, chân lại không dời được. Tay cầm nắm cửa muốn buông ra, nhưng lại là đẩy vào.
Ngôi nhà lạnh lẽo như không có người ở. Không khí hoang vắng tiêu điều đến buồn bã.
Băng Băng nhìn qua căn phòng nhưng chẳng thấy ai. Đưa mắt lên lầu chỉ thấy khoảng không im lặng. Chân bước đi theo quán tính. Năm 8 tuổi có một lần cô đến đây chơi. Cho nên nếu không có gì thay đổi thì có lẽ phòng hắn vẫn ở chỗ cũ.
Tay cầm nắm cửa nhẹ đẩy vào.
Căn phòng màu lam thoáng mát, bộ bàn sofa thụy sĩ sang trọng, chiếc giường êm ái to NewYork, thảm lụa đá ba tư mềm mại. Tất cả đều hòa hợp với nhau.
Mắt chợt dừng lại một chỗ. Người như bị hút về nơi đó. Trên tường, một bức tranh to có khung bằng viền đá đen đang sáng lấp lánh. Trong bức tranh là một cảnh xuân thơ mộng bao lấy xung quanh cô gái. Màu dịu nhẹ, hoa khoe sắc, chim hót ríu rít. Người con gái mặc bộ váy trắng, mái tóc thả dài, mắt sáng lung linh, miệng cười tươi hé mở. Trên vai cô gái con bươm bướm hồng đang đậu, gió khẽ thổi làm viền váy nhẹ bay.
Điều ngạc nhiên nhất là người con gái trong bức tranh ấy lại chính là cô.
[ Trong cuộc đời này, thứ tôi muốn rất lâu rồi luôn chỉ có một. Đó là em. Thượng Quan Băng Băng. ]
Câu nói bá đạo lại hiện lên trong đầu cô. Đôi mắt đau thương như đang nhìn thẳng vào cô và hắn như đang đứng trước mặt cô đầy lặng lẽ.
Vì sao? Vì sao lại như thế? Cô không muốn biết, không muốn quan tâm đến. Cô sợ, sợ cảm giác đang nảy nở trong lòng.
Cách cửa đột nhiên mở làm Băng Băng giật mình ngước nhìn. Người đàn ông cao ngạo ngày thường, người đàn ông mà với hắn tất cả không là gì đã biến mất. Hắn quần áo không chỉnh tề, hắn mái tóc hơi rối, hắn mắt đầy ngạc nhiên nhìn cô.
“Băng Băng… Sao em lại ở đây?”
“Tôi….”
Nhìn hắn, môi nói không thành lời. Nhìn hắn, mắt chỉ muốn tránh đi. Nhưng hắn đã đứng trước mặt cô.
“Có phải em đã thay đổi suy nghĩ? Có phải em sẽ cho anh một cơ hội?”
Gương mặt hắn như chờ đợi và mong ước câu trả lời của cô. Nhưng cô biết, mình sẽ chẳng cho hắn được gì. Vì sẽ có người cho hắn, đợi hắn. Nhưng không phải là cô.
Vì sao lòng lại đau? Vì sao không nỡ từ chối? Phải chăng là đã yêu? Tâm muốn nói, môi muốn cười, mắt muốn nhìn. Nhưng không được.
“Xin lỗi, tôi không thể yêu anh, tôi…”
Lời nói đau nhói tim gan chưa thành, mắt nhắm lại không muốn nhìn chợt mở ra. Môi đã bị hắn phong ấn.
Hắn mãnh liệt, hắn ngang ngược mà chiếm lấy môi cô.
Cô chưa kịp đẩy ra đã bị hắn ôm trọn, chưa kịp quay mặt đi đã bị hắn cường hôn. Nụ hôn tham lam, nụ hôn nóng bỏng, nụ hôn đầy chiếm đoạt. Hắn cứ như vậy mà lôi cô vào vòng xoáy của chính hắn.
Trên chiếc giường, nam nhân điên cuồng đòi hỏi, còn nữ nhân thì vô lực cầu xin. Tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ, tiếng yêu thương tràn ngập căn phòng.
Băng Băng đôi mắt khẽ mở một lúc sau mới kéo chăn ngồi dậy. Người đàn ông khuôn mặt hài hòa đang ngủ say bên cạnh còn tay vẫn ôm lấy eo cô. Cô nhìn kĩ hắn, ngũ quan như khắc, khí chất gợi cảm, toàn thân thu hút hồn người.
Tay vô tình chạm lên mắt, dọc xuống mũi cao, tiếp đó là môi mỏng gợi cảm. Rồi lại như người vô hồn mà cúi xuống, môi nhẹ chạm môi sau đó dừng lại bên tai thì thầm nhỏ nhẹ.
“Hình như là tôi đã thích anh rồi.”
Cẩn thận nhấc tay hắn ra, chân nhẹ nhàng bước xuống, người cũng nhẹ nhàng bước đi.
Yêu thì sao? Yêu đâu có nghĩa là phải bên nhau.
Người ấy yêu hắn trước cô, người ấy mong hắn trước cô. Vì vậy người bên hắn, cũng là người ấy.
Lúc Lãnh Như Phong tỉnh dậy đã là sáng hôm sau. Đầu hắn đau nhức như búa bổ. Nhưng cảm giác toàn thân lại sảng khoái vô cùng. (Mun: ~.~!!! quá sảng khoái đi chứ!)
Hôm qua hình như hắn đã gặp cô. Phải là cô. Nhưng đầu đau quá. Nhắm mắt lại cố gắng kiếm tìm. Hình ảnh hiện lên càng nhiều. Có cô nhìn hắn, có cô bên cạnh, có cô yếu đuối nức nở van xin.
Mắt nhìn xung quanh. Cô lại đi mất. (Mun: Đi lần 2! =.=’’’ Yên tâm, lần 3 sẽ khác. Hô hô hô.)
Có lẽ hắn đã ép buộc, có lẽ không muốn gặp lại. Có lẽ hắn đã quá sai?
[Hình như, tôi đã thích anh rồi]
Tất cả xung quanh như dừng lại. Bên tai như chỉ còn nghe thấy được câu nói ấy.
Là hắn đã nghe thấy cô nói như vậy, cô nói thích hắn. Là thích, không phải là yêu. Nhưng hắn đợi, hắn có thể đợi đến khi cô yêu hắn. Nhưng bây giờ, hắn phải xác định lại một lần nữa.
Băng Băng ngồi trong phòng làm việc nhưng đầu óc không thể tập trung nổi. Hắn cứ hiện lên quấy rầy làm cô không thể thanh tĩnh. Đã cố xua đi nhưng nó vẫn xuất hiện. Không ngờ lần đầu thích một người, không ngờ lần đầu nhớ một người, lại là một người không nên.
“Ring!”
Ấn nút nghe. Tiếng tiếp viên vang lên trong điện thoại.
“Thưa phó chủ tịch, Lãnh tiên sinh muốn gặp cô ngay bây giờ được không ạ?”
Hắn đến đây làm gì? Chẳng lẽ từ chối như vậy còn chưa đủ?
“Mời lên”
“Vâng”
Nếu như vậy chưa đủ, cô sẽ không ngại buộc hắn phải dừng lại. Có lẽ đây cũng là điều mà cô muốn nhắc nhở chính mình. Dừng lại trước đã khi quá lún sâu.
“Cốc!Cốc!Cốc!”
“Mời vào”
Hai người ngồi đối diện nhau, hai người không nói lời nào. Chỉ có hai mắt nhìn thẳng nhau, nhưng quá xa cách.
Lạnh lùng lên tiếng trước, Băng Băng nghĩ như vậy là quá đủ rồi.
“Tôi nghĩ đã không còn gì giữa chúng ta nữa”
“Em nói em thích tôi”
“Sao?”
“Tôi sẽ đợi, chỉ cần em cho tôi một cơ hội”
Tay run run nắm lại, lòng hỗn loạn vô cùng. Hắn nghe thấy?
“Xin lỗi! Có lẽ anh đã nghe nhầm. Tôi không hề thích anh, mà ngược lại, thậm chí còn là chán ghét.”
Tiếng tức giận đối diện bây giờ lại ngay bên cạnh, ánh mắt đỏ ngầu đau thương như nhìn thẳng vào tim. Hai tay hắn nắm mạnh vai ép cô quay về phía hắn.
“Thượng Quan Băng Băng, em nói thật?”
Hít một hơi, cô mắt lạnh vô hồn nhìn hắn. Câu nói thốt ra đồng thời cũng làm tim đau nhói. Bây giờ thì cô biết, cô đã yêu hắn mất rồi.
“Đúng vậy, tôi mãi mãi sẽ không bao giờ thích anh.”
Hai tay run run như bóp nát vai cô, mắt hắn như có hơi nước mà nhìn thẳng vào cô đến thê lương tuyệt vọng. Tại sao lại nhìn cô như vậy? Cô sẽ mềm lòng nếu hắn cứ nhìn cô như thế mất.
Đột nhiên hắn hung hăng cúi xuống tàn bạo môi cô. Nụ hôn mạnh mẽ đến nhói đau rồi lại nhẹ nhàng đến xót xa giống như tâm trạng bây giờ của hắn vậy.
Cô dường như sắp bị hắn cuốn lấy thì tiếng mở cửa làm cô hoàn toàn tỉnh lại.
Người con gái đôi mắt mở to ngạc nhiên nhìn cô. Người con gái ấy đã trở về.
“Bốp”
Cái tát mạnh vung ra làm trên má hắn còn in dấu ngón tay. Hắn nhìn cô như không thể tin được. Lời nói thoát qua khẽ răng chứa đựng bao nhiêu phẫn nộ cùng đau đớn.
“Thượng Quan Băng Băng. Tôi sẽ nhớ kĩ cái tát này.”
Lãnh Như Phong bước đi còn trái tim thì để lại. Cái tát này không làm má hắn đau nhưng lại làm tâm hắn vỡ nát. Băng Băng, trong cuộc đời này tôi chưa bao giờ thấy mình hèn mọn như vậy. Thượng Quan Băng Băng, trong cuộc đời này tôi chưa bao giờ thấy tim mình đau đớn đến như thế này. Đau đến tưởng chừng như hơi thở đã cạn, nhịp tim đã dừng. Vì sao tình yêu của em lại đến với tôi quá đỗi khó khăn. Yêu sao lại đau? Đau vì sao vẫn cứ yêu? Chẳng lẽ là tôi đã quá tự tin sẽ có được em sao? Chẳng lẽ tôi và em sẽ mãi mãi chỉ là hai đường thẳng song song?
Hắn bước đi, hắn tức giận, hắn chán ghét cô. Nước mắt…muốn rơi… Môi…muốn gọi…Tim...muốn thét gào…. Nhưng không được.
Người con gái nhỏ vội vàng ngồi xuống bên cạnh cô, hai tay nhỏ nhắn nắm lấy tay cô, ánh mắt quan tâm nhìn cô đầy yêu thương và tiếng gọi như chim hoàng oanh vang lên trong căn phòng vắng.
“Chị hai…! Em đã trở về.”
Không sao, tất cả sẽ không sao. Chỉ cần có gia đình, cô cho dù mất tất cả cũng không sao.
Mỉm cười dịu dàng, cô ôm lấy, cô kẽ gọi vỗ về.
“Uyển Nhi, chị đã rất nhớ em.”
Hai chị em ngồi trong nhà kính nói chuyện, bên ngoài cửa kính là hình ảnh hai người đàn ông duy nhất trong nhà đang đánh cờ. Còn người mẹ thì vui vẻ nói chuyện điện thoại bên cạnh hai người. Mái ấm gia đình hạnh phúc ngập tràn.
Thượng Quan Uyển Nhi vui vẻ kể chuyện du học xa nhà, còn Thượng Quan Băng Băng chỉ mỉm cười lắng nghe. Một lúc sau, cô nhỏ nhìn Băng Băng đầy thăm dò thú vị.
“Chị hai! Người đàn ông sáng nay…”
Tim giật thót, cảm xúc không yên lo lắng nhìn em gái.
“Không có gì, em đừng nghĩ bậy.”
Hai tay chống cằm, Uyển Nhi nhíu mi suy nghĩ, miệng mấp máy.
“Em thấy quen quen, hình như đã gặp rồi…”
Ánh mắt ngạc nhiên như không thể tin được nhìn em gái, trong lòng là một mảnh hỗn loạn.
“Em không nhận ra hắn?”
Ngơ ngác nhìn Băng Băng, cô hết sức ngớ ngẩn lên tiếng.
“Em phải biết sao?”
Con bé bị sao vậy? Ngày xưa nó luôn miệng nói thích nhất Như Phong, còn đòi làm cô dâu của hắn bằng được. Lúc nói chuyện điện thoại hay qua mạng cũng đều nói tốt cho hắn. Nay lại nói không biết là sao?
“Hắn là Lãnh Như Phong, em không nhớ à?”
Vỗ hai tay vào nhau, Uyển Nhi tươi cười thích thú sáng ngời.
“A, phải. Là anh Như Phong. Thảo nào em thấy quen mắt.”
Nhìn Băng Băng, Uyển Nhi khó hiểu hỏi.
“Nhưng sao anh ấy hôn chị? Mà sao chị lại tát anh ấy? Hai người quen nhau và đang giận nhau hở? Chị hai mau khai báo để được hưởng khoan hồng.”
Vội vàng lời nói, vội vàng từ chối. Cô vội vàng không hề giống bình thường.
“Không phải, em đừng hiểu lầm.”
“Em hiểu lầm thì sao? Có chuyện gì vậy chị hai?”
Quay mặt đi, cô giọng nhỏ dần nhìn về một hướng.
“Không phải em thích Lãnh Như Phong sao? Chị chỉ không muốn em hiểu lầm thôi.”
Hai bàn tay bị bao phủ, giọng nói hết sức khó tin nhìn cô.
“Chị hai, là thích không phải yêu. Em thích anh Như Phong như thích anh Hạo Thiên. Ngược lại, em luôn muốn anh ấy và chị thành đôi nên mới nói hay nói tốt anh ấy trước mặt chị như vậy. Chị hai, chị hiểu lầm gì vậy?” (Mun: ha ha ha, gút mắt mở đầu hóa giải. Tình hình là Băng nhà mềnh tưởng cô em gái Uyển Nhi thích ông Phong nên lừa mình dối người =.=’’. Pà Kon đừng ném đá Mun T_T, vọt lẹ…)
Đoàng, tâm trấn động. Nhìn thẳng vào em gái, cô mắt đã mờ đi. Tất cả không hề bình yên như cô đã nghĩ. Lòng chót trao, tâm chót gửi. Hóa ra, đau đến nhường này.
Cái ôm ấm áp, lời nói quan tâm không làm cô đỡ buồn. Bỗng dưng xung quanh, toàn tâm như có hắn.
7 tuổi gặp mặt, 7 tuổi được che trở, 7 tuổi cô ngồi sau lưng hắn.
15 tuổi xa cách, 15 tuổi chỉ được nghe đến, 15 tuổi đã biết nhớ đến một người không có trong gia đình.
Thì ra cô đã có hắn lâu như vậy. Thì ra cô đã bỏ rơi hắn lâu như thế. Thì ra cô đã làm tổn thương hắn quá nhiều. Thì ra cô bây giờ đã yêu hắn sâu đậm đến như vậy.
Nằm trên giường, mắt vẫn mở, tim vẫn đau. Trong đầu, còn vang mãi những câu nói vọng về.
[Trong cuộc đời này, thứ tôi muốn rất lâu rồi luôn chỉ có một. Đó là em. Thượng Quan Băng Băng.]
[Chị hai! Em tin chị sẽ làm được.]
Ngồi dậy, mắt thôi không buồn, tim thôi hết đau.
Mở cửa, bước đi lặng lẽ.
Cô muốn gặp, muốn nói hết tất cả.
(Mun: Tính STOP tại đây nhưng thôi vì để bù đắp thời gian mọi người chờ đợi. Mun tặng mọi người cảnh cao trào này. Hô hô. Từ đây, Băng nhà mềnh sẽ khác. Mọi người đọc xong cho Mun ý kiến nhé! Moah…. Chụt!)
Ngôi nhà vẫn vắng lặng như vậy, không khí vẫn tiêu điều như thế. Chỉ khác là, cô bây giờ đang đi tìm hạnh phúc cho riêng mình.
Bước chân dừng lại, tay nhẹ đẩy cửa.
Đôi mắt bỗng mở to ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt.
Người đàn bà chỉ mặc duy nhất bộ nội y màu đỏ đang như con rắn di chuyển gợi tình trên người đàn ông phía dưới. Người đàn ông vùng vai to lớn, người đàn ông màu da quyến rũ. Người đàn ông ấy không ai khác lại chính là hắn, Lãnh Như Phong.
Chân muốn lùi, người muốn quay đi. Nhưng cô lại không như thế.
Bước chân tự tin, bước chân kiêu hãnh, cô bước vào mà không ngần ngại. Gương mặt không hề trốn tránh mà nhìn thẳng vào đôi nam nữ đang nằm trên giường.
Ngồi bên mép giường, cô mắt lạnh nhìn người con gái đang ngạc nhiên nhìn mình.
“Cô là ai?”
Khóe môi khẽ nhếch, mắt hạnh kinh thường. Toàn thân cao ngạo như bậc nữ vương quyền quý.
“Cô không có tư cách biết. Tiếp tục công việc của cô đi.”
Cô gái mặt đỏ như gấc rồi chuyển sang xanh mét. Mắt ngạc nhiên chuyển thành phẫn nộ đầy căm tức.
“Cô nói gì?”
Không trả lời, tay nâng lên đụng vào cằm nhọn sau đó khẽ di chuyển lên vùng má trắng đầy son phấn. Ánh mắt nguy hiểm, toàn thân như đóng băng, lời nói nhẹ nhàng nhưng không phù hợp.
“Nếu trên khuôn mặt mĩ miều này có dấu vết, tin chắc sẽ đau lòng lắm đây”
“Cô dọa tôi đấy à?”
Tay vung lên, người con gái đang ở trên giường không biết vì sao lại rơi xuống sàn. Mắt hoảng sợ, toàn thân run nhẹ mà ngước lên nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mĩ nhưng đầy đáng sợ không nói được gì.
“Hắn, là của tôi. Nếu cô giám đụng vào thì đừng trách tôi vì sao ác độc!” (Mun: hoan hô, bá đạo không kém a Phong. Cho chàng vỗ tay mọi người!)
“Tôi…”
“Đi!”
Nhìn cô ta hoảng loạn run rẩy đang bước đi đến nỗi quên cả lấy đồ, Băng Băng môi cong kinh thường chán ghét gọi.
“Mang quần áo của cô đi, thật chướng mắt”
Cánh cửa đóng lại, căn phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Băng Băng nhìn người đàn ông đang ngủ. Mắt có tức giận có yêu thương ngắm nhìn. Nếu như cô không nhận ra, nếu như cô không đến. Mọi chuyện sẽ như thế nào, cô biết rõ. Nhưng rất may, cô đã nhận ra và rất may là cô đã đến.
Yêu thương cúi xuống, môi hồng chạm nhẹ. Lưỡi đinh hương kiêu khích liếm lấy môi hắn, tay vuốt lên da thịt, miệng thì thầm phả hơi nóng bên tai.
“Như Phong.”
Tay đột nhiên bị nắm lại, người chuyển xuống dưới thân hắn từ bao giờ. Nụ hôn đầy khao khát mãnh liệt cùng tiếng gọi thâm tình trong cơn say.
“Băng Băng”
Hai đôi môi quấn chặt lấy nhau đến lúc dời ra vẫn đầy tham luyến. Cô vòng tay qua đầu hắn, cô yêu mị nâng người liếm nhẹ vành tai hắn.
“Phải, là ta.”
Lời nói vừa dứt thì môi đã bị chiếm lấy. Cảm nhận bàn tay hắn xâm nhập da thịt, cảm nhận hắn hơi thở nóng rực. Cảm nhận rõ quần áo đã hoàn toàn gỡ bỏ.
Cô môi hồng khẽ cong đầy thâm thúy. Người đàn ông đáng chết này giám cướp đi trái tim cô thì cô sẽ bắt hắn phải trả nợ cô, trả nợ cô cả đời.
P/S tập 3: Băng Băng sẽ làm gì? Như Phong sẽ có biểu hiện như thế nào khi sáng mai thức dậy?
Hạo Thiên sau khi biết truyện của hai người sẽ có phản ứng gì?
Nhân vật thứ 3 đột nhiên xen ngang hai người?
*cúi đầu* *ngẩng đầu cười vẫy tay* Hẹn gặp lại mọi người tập 3! Pi Po…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...