Đôi lời tác giả:
*cúi đầu* xin chào các độc giả thân yêu.
*cười ngoan* đã bắt mọi người đợi lâu rồi và cuối cùng Mun cũng hoàn thành tập đầu của truyện rồi đây.
Mun coi đây là món quà đầu năm mới tinh thần gửi đến các bạn, những người luôn ủng hộ Mun trong suốt thời gian qua với lời chúc:
Chúc mọi người có thêm một tuổi hồng và sẽ trải qua một tuổi hồng này một cách bình yên và tốt lành. Chúc gia đình bạn sẽ ấm êm hạnh phúc, chúc bạn sẽ có một năm mới tràn đầy may mắn.
Và cuối cùng Mun xin gửi lời chúc tốt lành nhất, may mắn nhất, hạnh phúc nhất đến tất cả các bạn.
*Bùm! Bùm! Bùm!*
_-Happy New Year-_!!!!!!!!!
“Năm mới vui vẻ, tràn đầy hạnh phúc!”
Moah……………..
Nàng Phải Là Của Ta: Tập 1
Hai mươi năm trước kí ức xưa hiện lên trong đôi mắt sâu thẳm của ai đó. Ánh mắt tiếc nuối mang theo chút gì như níu kéo, như đau thương, như mong chờ, như nhớ nhung mà nhìn vào khoảng không không có giới hạn.
Trang trại Lãnh Viên hôm nay rộn vang tiếng cười khác hẳn ngày thường. Ba cặp vợ chồng mỉm cười trò chuyện trên đồi cao, ở dưới đồi có đám cỏ xanh mướt và những đứa trẻ đang đùa nghịch.
Lãnh Vũ Thường cha của Lãnh Như Phong mỉm cười khen Băng Băng và Nguyệt Nhi. Hai cô bé mai sau chắc chắn sẽ là những viên ngọc sáng rực rỡ. Còn về riêng hắn thì lại thích Băng Băng hơn. Ở cô bé có cái gì đó thú vị và thu hút mọi người. Nhất là đôi mắt trong và khí chất lạnh nhạt thanh cao đạm mạc ấy.
Thấy con trai đang ngồi một phía, ánh mắt thỉnh thoảng dừng trên người ai đó. Hắn vui vẻ tươi cười, con trai hóa ra đã lớn rồi. Nhưng thời gian còn rất dài. Thử thách còn rất nhiều. Tương lai phía trước còn chưa biết trước được. Hắn hy vọng, con trai sẽ có được cô gái nhỏ nhắn này.
“Bà Xã! Anh muốn nói chuyện riêng, mình về phòng đi.”
Thiên Kim mắt liếc chồng. Mỉm cười như không hiểu hắn nói đến chuyện gì. Nhưng thật tâm cô làm sao mà không biết ý đồ của hắn. Chẳng là tối qua cô và hai bà bạn này ngủ cùng nhau tâm sự. Đã bỏ rơi người nào đó nên mới sáng sớm liền mặt giận mày hờn ấm ức. Bất quá thì sao nào? Cô không quan tâm a.
“Không cần! Có gì nói sau.”
“Em……”
Bảo Nghi thấy vậy cuời trêu trọc. Hai người này cứ như còn thủa thiếu niên không bằng. Lấy nhau 20 năm mà cứ như mới ngày hôm qua, đôi khi cô cũng phải ganh tị với vợ chồng họ. Trải qua nhiểu thử thách, tình cảm chỉ tăng chứ không giảm. Đôi khi tình yêu lại là một dấu chấm hỏi mà không ai giải mã được.
Phía dưới chân đồi. Hạo Nam ngồi xem Như Phong câu cá. Mắt ngơ ngác chán nản, hắn đứng lên chạy lại chổ Băng Băng đang ngồi đọc sách.
Chỉ vào chiếc xe đạp bên kia, hai tay níu váy trắng của chị nũng nịu đòi.
“Chị hai, Thiên muốn ngồi xe đạp.”
Mắt dời khỏi máy tính, Băng Băng nhìn em trai song sinh của mình. Nhẹ nhàng vuốt tóc rối của em, lau đi ít mồ hôi còn đọng lại trên trán. Cô dịu dàng mỉm cười nói.
“Chị hai mặc váy nên không chở Thiên được.”
Tay vỗ vỗ vào ngực, cậu nhỏ xem ra thích thú lắm.
“Thiên chở được, Băng chỉ cần ngồi sau thôi.”
Nhìn em trai vui ra mặt, cô khóe môi kẽ cong, đôi mắt như đang cười long lanh sáng ngời.
“Thiên chở được chị 2 sao? Chị hai nặng lắm đó.”
“Chở được, Thiên chở được mà.”
Nói xong cậu nhóc chạy lại dắt chiếc xe đạp màu hồng nhạt về phía Băng Băng. Tay vỗ vỗ ghế ngồi đằng sau, gương mặt rạng rỡ như nắng ban mai gọi chị mình.
“Chị hai! Nhanh! Thiên chở.”
Nguyệt Nhi bên cạnh Như Phong đang nghịch búp bê, thấy Hạo Thiên như thế. Cô nhóc đòi hỏi.
“Anh Phong! Nguyệt Nhi muốn đi xe đạp cùng Hạo Thiên.”
Dứt lời vứt con búp bê mình yêu thích nhất rồi chạy lại phía Hạo Thiên, hai tay chống hông chừng chừng nhìn thẳng cậu bé đầy khí thế.
“Hạo Thiên phải chở Nhi.”
Hạo Thiên mắt ngơ ngác nhìn Nguyệt Nhi rồi quay sang Băng Băng, không để ý đến yêu cầu của cô bé mà nói với chị.
“Thiên chở chị hai, Nguyệt Nhi Thiên không chở.”
Cô nhóc nghe vậy, chạy nhanh lên yên sau làu bàu như bà cụ non.
“Không thích, Hạo Thiên phải chở Nhi. Chị Băng Băng đã có anh Như Phong chở.”
Quay đầu nhìn Nguyệt Nhi ngồi phía sau, môi mím lại không vừa lòng. Cậu nhóc phản đối đến cùng.
“Nhi xuống xe, Thiên chở chị hai mà!”
Nguyệt Nhi quay mặt đi hướng khác, cô nhóc làm lơ như không liên quan đến mình. Hạo Thiên vứt xe để đó rồi ngồi xuống cỏ cũng quay mặt đi hướng khác. Cô nhóc nhìn Hạo Thiên, mắt ngân ngấn nước rồi oa oa khóc lớn ăn vạ.
Băng Băng lên tiếng dỗ dành em trai.
“Thiên ngoan! Thiên chở Nguyệt Nhi trước rồi chở chị hai sau nhé!”
Bĩu môi, cậu nhóc quay mặt đi giận dỗi. Nguyệt Nhi sau khi nghe Băng Băng nói vậy lập tức nín khóc, nhưng thấy Hạo Thiên không đồng ý liền khóc ngày một lớn hơn. Chỉ sợ đàn chim đang đậu trên cây cũng phải cất nhanh đôi cánh mà bay đi tìm nơi khác để đậu.
“Oa Oa…Oa…Oa…Hạo Thiên bắt nạt Nguyệt Nhi …Oa Oa…”
Cuối cùng mọi chuyện được giải quyết, Như Phong hứa cho Hạo Thiên con cá nhỏ màu tím thì hắn liền cười tít mắt mà hăng hái chở cô nhóc đáng sợ kia. Nguyệt Nhi luôn bắt nạt hắn nên hắn rất sợ nhỏ bà chằn này nha.
Hàng cây phong dài thẳng ven đường uốn lượn, nắng ấm lấp ló sau tán cây, gió hiu hiu khẽ thổi và lá cứ rơi lặng lẽ trên không trung một cách nhẹ nhàng. Cảnh thu chiều ấm áp bình yên ngọt ngào đầy thơ mộng.
Vòng quay những chiếc xe từ từ lăn. Tiếng cãi nhau ồn ào phía trước hoàn toàn đối lập với không gian im lặng theo sau.
Như Phong chầm chậm đạp, gió kẽ lướt qua da thịt, lòng như được xoa dịu. Cảm thấy người như có ai đó vỗ về hạnh phúc.
Ngồi đằng sau, có làn váy kẽ bay, có tóc ai đó thỉnh thoảng chạm vào, có hương thơm dịu nhẹ từ đâu thoang thoảng bao phủ xung quanh.
Không cần lời nói tiếng cười, không cần ánh mắt khẽ nhìn. Chỉ cần như vậy là đủ rồi. Niềm vui, đôi khi lại giản đơn đến khác thường.
Tiếng gõ cửa làm cảnh vật chợt tắt. Đôi mắt buồn nhắm lại, khi mở ra, chỉ thấy trong đôi mắt đấy tràn đầy lạnh lẽo.
“Vào đi”
Hai mươi năm. Hai mươi năm không gặp. Hai mươi năm chỉ có thể dõi theo. Hai mươi năm cảm thấy xung quanh tất cả chỉ là vô vị.
Hắn chẳng lẽ cứ để mặc như vậy? Để người ấy cứ vậy mà lãng quên. Để tình cảm của mình chỉ là một phía. Mà người ta thường gọi đó là Đơn Phương?
Không! Hắn không làm được… không muốn buông tay …và càng không muốn mất cô.
Băng Băng! Thượng Quan Băng Băng! Nàng phải là của ta!
Khách sạn Purg sáng lung linh giữa bầu trời đêm như tỏ rõ vị thế của mình với thế giới xung quanh.
Purg là một khách sạn 10 sao có tiếng nhất thế giới. Đỉnh của nó có thể cho phép 10 chiếc máy bay tư nhân đậu. Chứng minh điều đó là hiện nay, trên nóc tòa nhà có một chiếc máy bay tư nhân đang hạ cánh. Nó từ từ đáp xuống giữa bóng đêm khiến người ta cảm nhận như là một con diều hâu đang tiếp cận con mồi của mình một cách thần bí.
Hai hàng người thẳng tắp đứng nghiêm, cánh cửa máy bay mở ra. Đôi chân thon dài chạm đất. Tất cả cung kính cúi đầu. Áo choàng đen dài như màn đêm sâu thẳm phủ xuống. Không khí lạnh đến đáng sợ gây ra sức ép kinh người. Người đàn ông cao lớn sang trọng cuốn hút bước xuống đầy kiêu ngạo. Có hâm mộ, có kính nể, có sợ sệt. Nhưng tất cả đều không hề tồn tại trong mắt hắn.
Trong đại sảnh, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía hình ảnh nhỏ nhắn đang đứng một mình. Nàng mái tóc thả dài, nàng mắt hạnh như trong, nàng khóe môi kiêu gợi. Nàng khí chất thanh cao. Nàng lạnh nhạt hờ hững. Nàng là đóa hoa mai được ủ trong băng tuyết. Là viên kim cương tỏa ra sức nóng cháy người.
Nguyệt Nhi nhìn Băng Băng, mắt ngập nước sụ sị kể nể. Nàng hôm nay chủ ý đến đây là vì muốn gặp tên Hạo Thiên đáng ghét kia. Nào ngờ chẳng thấy tăm hơi hắn đâu. Thật đáng giận mà.
Sau khi uống ly rượi của Nguyệt Nhi, Băng Băng cảm thấy hơi nhức đầu liền nghĩ không ổn. Cô chân bước vội ra ngoài.
Không biết mình đang ở nơi nào. Toàn thân ngày một nóng hơn, hơi thở bắt đầu rối loạn, mái tóc âm ẩm mồ hôi nóng. Nàng dựa vào cánh cửa, tay nắm chặt, ánh mắt chứa đựng sự cảnh giác. Thật không ngờ nàng lại rơi vào hoàn cảnh này.
Ngồi trong phòng năm số 11111, phòng mà mọi người thường gọi là tử phòng. Người đàn ông ngón tay gõ nhẹ ly rượi màu đỏ phách, đôi mắt sâu đen không biết đang suy nghĩ điều gì. Chỉ thấy một người cúi mình đứng phía sau. Tiếng kêu la của ai đó còn văng vẳng trên hành lang như oan hồn than vãn.
Đầu óc không tỉnh táo nên có người lại gần lúc nào cũng không hay. Giọng nói háo sắc và hơi thở như rác rưởi đang thải ra làm cô nhíu mày khó chịu.
“Cô em ngoan ngoãn hầu hạ đại gia một đêm. Đại gia sẽ không bạc đãi ngươi.”
“Rác rưởi, bỏ bàn tay bẩn thỉu kia ra.”
Tiếng cười ha hả dâm đãng cùng những cái lôi kéo. Cô vùng ra nhưng toàn thân lại không có chút sức lực nào.
Gần như là tuyệt vọng, nàng nhìn thấy một đám người đang bước nhanh về phía mình.
Người thanh niên đứng trước mặt Băng Băng. Hắn nhìn người đàn ông đang cầm tay cô, giọng nói tràn đầy cảnh cáo.
“Mong ngài bỏ tay ra khỏi vị tiểu thư này.”
Gã đàn ông nhìn thấy đám người này tuy hơi bị nhụt trí nhưng một phần vì sĩ diện, một phần vì món mồi ngon trước mắt. Gã hùng hổ lên mặt nói ra thân phận của mình.
Lời nói còn chưa dứt đã bị hai tên vệ sĩ kênh đi. Nghe trên hành lang chỉ là tiếng càu nhàu tức tối. Nhưng chỉ sợ vài phút sau lại chuyển thành những lời van xin tha thứ.
Hai tiếng cảm ơn còn chưa nói thành, nàng đôi mắt nhắm lịm, chân sắp khụy xuống sàn gạch lạnh lẽo nhưng chợt rơi vào vòng tay của người cứu mình. Thoáng nghe được lời căn dặn và những bước chân vội vã xung quanh. Băng Băng cứ như vậy mà chìm vào giấc ngủ của riêng mình.
Lôi Vũ, một trong 4 người thân cận bên cạnh Lãnh Như Phong đầu đang đổ đầy mồ hôi hột. Hắn tuy là người ngoài cuộc nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng khủng bố trước mắt không khỏi rùng mình.
Được chỉ thị của Lãnh Phong, Lôi Thành dẫn người đi đón tiểu thư Băng Băng. Nào ngờ khi đi hăng hái bao nhiêu thì về lại run sợ bấy nhiêu. Nhìn Lôi Thành toàn thân như tắm đang run run đứng trước mặt mình, hắn không khỏi thương thay người bạn đồng hành.
Giọng nói trầm thấp chứa đựng nguy hiểm và một cơn thịnh nộ như gió xoáy mạnh cứa vào da thịt những người bên cạnh. Cảm giác như không khí chỉ toàn là băng tuyết nhọn hoắc.
“Còn muốn bế đến khi nào. Không muốn sống nữa?”
“Thuộc hạ sai sót, xin chủ nhân tha thứ.”
Vừa nói dứt câu, hắn đặt nhanh cô gái đang ngủ xuống giường như sợ đụng phải một lần nữa. Thật đáng sợ, tổng tài hắn thật đáng sợ.
Ở cùng chủ nhân hai mươi năm. Lần đầu tiên hắn thấy ngài ấy quan tâm và để ý đến một người con gái như vậy. Chủ nhân, một người trầm lạnh, một người kiêu ngạo, một người đầy đáng sợ. Trong mắt tất cả mọi người, đó chính là Lãnh Như Phong. Nhưng bây giờ, trong mắt hắn, chỉ có ngọn lửa ghen tuông và sự không kiềm chế được chính mình.
Hóa ra người đàn ông này cũng như bao người khác khi yêu. Đôi khi còn bá đạo và độc đoán hơn nữa chứ.
Được sự ban ơn, hai người đóng cửa rồi thở dài cúi đầu bước đi. Bọn hắn muốn được như Lôi Trung và Lôi Long cơ. Thà đi xa chịu cực còn hơn ở bên cạnh vị tổng tài khó đoán này.
Nhìn người con gái đang chìm vào giấc ngủ say, hắn đôi mắt dịu đi, hắn miệng không còn mím lại, hắn toàn thân say mê ngắm nhìn. Người con gái này, từ trước đến sau này, có lẽ hắn không thể nào buông tay được.
Phải chăng hắn quá yêu? Yêu từ cái nhìn đầu tiên, yêu trong những khi xa cách, yêu cái khoảng cách dù có xa nhưng cuối cũng vẫn là yêu.
Người con gái ấy đang ở trước mặt, chỉ cần dơ tay là có thể chạm vào. Chỉ cần bước đến là có thể ôm trọn trong vòng tay. Nhưng sao lại xa như vậy, khoảng cách tưởng như gần mà lại hóa ra quá xa vời.
Hắn muốn có cô, cả trái tim lẫn linh hồn. Sẽ rất khó, hắn biết. Cô như là một tảng băng trắng trong sáng mà lạnh giá, là một ngọn lửa thu hút lòng người, nhưng lại sợ rằng đến gần sẽ bị ngọn lửa ấy đốt cháy.
Hắn chờ, chính là giây phút này. Có được cô, một cách tự nhiên và bất ngờ nhất.
Băng Băng đôi mắt đột ngột mở, nhận ra mình đang ở trong một căn phòng lạ. Có thể cảm nhận được hơi thở nồng đậm của một người đàn ông. Nhưng chẳng thể nào suy nghĩ được gì vì toàn thân như có ngọn lửa đang bốc cháy. Nó như thôi thúc chính mình đi tìm nguồn nước để giải tỏa.
Tiếng nói thì thào hơi khàn khàn mà chính cô cũng không nhận ra đó là của mình.
“Nước…nước…”
Cảm thấy bàn tay to nóng chạm vào và đang nâng người mình lên, ly nước mát lạnh nhưng không thể thỏa cơn khát.
Cô có thể cảm nhận được mình có bao nhiêu thất thố khi hơi thở nam tính đang phả trên mặt mình một cách đầy kiêu gợi.
Không được, phải tỉnh táo. Hiện nay còn chưa biết đang ở nơi nào, cô không thể buông lỏng người. Cô không cho phép mình yếu đuối như vậy.
Băng Băng hai cánh môi bị răng cắn chặt, khuôn mặt không hề tái nhợt mà phủ một tầng da màu hồng nhuận, đôi mắt như có một tầng sương mỏng, mười ngón tay nắm chặt ga giường. Hàng lông mi run run và mái tóc đen dài xõa rối.
Tất cả những điều này hắn hoàn toàn khắc sâu vào tim.
Nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống như mặt hồ yên tĩnh bị khuấy động.
Lần đầu hôn môi, lần đầu khoảng cách với đàn ông gần như vậy, Băng Băng nhịp tim đập loạn nhịp. Cô cảm thấy hơi thở mình bị người đàn ông này nuốt trọn.
Nhân cơ hội cô hé môi lấy không khí, lưỡi hắn nhanh trườn vào trong khoang miệng ngọt ngào thơm mát mà cướp đoạt với những cái mút sâu đầy tham lam.
Hai tay vô thức vòng qua cổ hắn, người vô tình ép sát hơn. Nàng hoàn toàn chủ động. (Mun: S0ry pà kOn vì làm mất hứng, xì tốp tí. Đừng chọi dép. Nữ nhân chúng ta đôi khi phải chủ động. Sao cứ bị nép vế hoài được. Băng Băng sẽ không nhu nhược yếu đuối như Thiên Kim, đảm bảo sẽ có nhiều cảnh đặc sắc chờ mọi người khám phá. Hô hô… Mời mọi người tiếp tục thưởng thức. )
Như Phong trong đôi mắt không còn sự vô tình khó dò của ngày thường. Ẩn chứa trong đó là khát vọng đang tuôn trào. Hắn vòng tay ôm siết hơn. Đôi môi cũng cuồng nhiệt lên nhiều.
Khi nàng kẽ rên thì nhịp tim hắn cũng đập thật mạnh. Trong mắt phủ một màu đen sâu tràn đầy dục vọng.
Bàn tay lạnh chạm vào da thịt với những cái vuốt ve trên thân thể nóng rực. Băng Băng đôi mắt mở to hơn. Vòng tay cứng đờ. Cô đang làm gì?
“Không…”
Đánh gãy tia lí trí cuối cùng bằng nụ hôn đầy ma lực. Như Phong nhanh thoát y phục của hai người. Cảm nhận da thịt hai người tiếp xúc. Da nàng mềm mại, da nàng thơm mát. Da nàng đầy kiêu kính dính lấy hắn.
Hắn hơi thở càng nặng thêm. Hắn mồ hôi bên thái dương tích lại ngày một nhiều thêm. Hắn lồng ngực đập mạnh. Hắn đôi mắt sâu đen đặc. Hắn mùi vị nam tính đầy hoang dại. Hắn với những cái hôn sâu dài như không bao giờ dứt. Hắn mỗi phút, mỗi giây muốn được nhiều thêm.
Nàng đôi môi hé mở. Nàng hai mắt phủ một tầng sương. Nàng khuôn mặt mê hoặc. Nàng mái tóc hỗn độn. Nàng toàn thân ửng hồng.
Nụ hôn không còn cố định tại một chỗ nữa mà trải dài khắp toàn thân, theo sau đó là những cái vuốt ve đầy cướp đoạt.
Môi mỏng dừng lại, hơi thở nóng rực phả vào vùng nhũ hoa trắng như tuyết. Cổ họng khàn đặc. Hắn tham lam chiếm lấy mà liếm mút. Nàng toàn thân run nhẹ, nàng môi hôn khe khẽ rên.
“Đừng….a…ư….”
Tay nhẹ nhàng chạm vào vùng đùi gợi cảm, nụ hôn còn trải dài đến sau nữa. Hắn dừng lại nhìn nàng.
Thấy nàng mơ màng, thấy nàng môi mở. Thấy nàng đắm chìm. Hắn thì thào gọi tên nàng đầy thâm tình.
“Băng….Băng…”
Mặc nàng kháng cự, hắn mở hai chân thon dài. Tay vuốt ve vùng bí mật của nàng. Nụ hôn theo đó cũng tốc hành đặt xuống.
Băng Băng đang mơ màng, đột nhiên cái đau như gáo nước lạnh đổ vào đầu.
“A……”
Một vệt hồng dài in vào tấm lưng to rộng. Một vệt máu càng kích thích tính điên loạn. Nhưng Như Phong biết nàng đang đau nên tất cả ham muốn đều dừng lại.
Cảm nhận có nàng làm trái tim hắn điên cuồng gào thét. Nhớ nhung, đau khổ, yêu thương, xa cách hoàn toàn được thỏa mãn.
Nhẹ giọng dỗ dành, hắn môi mỏng liếm nhẹ môi nàng. Tay xoa nắn vùng ngực đã đầy dấu hôn ngân.
Thấy nàng thả lỏng, thấy nàng kẽ rên, thấy nàng đôi mắt mờ sương. Nàng đã đánh mất đi sự nhẫn lại cuối cùng của hắn.
Hắn gầm nhẹ, hắn điên cuồng, hắn trao đi trái tim. Hắn mãi mãi không bao giờ thấy đủ với nàng.
Hắn bị nàng mê hoặc. Nàng bị hắn xâm lấn. Hai người nhịp tim đập mạnh. Hai người mồ hôi hòa quyện. Hai người hơi thở đầy mị hoặc. Hai người hoàn toàn chìm đắm trong vòng xoáy mê tình.
Băng Băng khẽ mở hàng mi dài, cô cảm thấy toàn thân như bị bàn là ủi phẳng. Và dĩ nhiên, cô biết mình đã xảy ra chuyện gì.
Không ngờ lần đầu xảy ra trong hoàn cảnh này, cho một người đàn ông không yêu, lại càng là không quen biết.
Tất cả những bối rối ấy rất nhanh được che lấp toàn bộ. Nhẹ nhàng ngồi dậy, lông mày hơi nhíu lại. Làm nữ nhân thật thiệt thòi.
Rồi lại nhẹ như bông, hai chân thon dài chạm đất. Cứ thế, như cô không hề thức dậy mà lặng lẽ rời phòng.
Cánh cửa vừa đóng lại, Như Phong mi mắt kẽ động. Bàn tay chạm vào ga đệm rất nhanh liền bật người dậy. Cô đâu rồi?
Tiếng gầm trong cổ họng phát ra như một con sư tử đang rú giận. Ngỡ rằng sáng nay sẽ có được, ngỡ rằng tất cả sẽ bắt đầu. Không ngờ lại vụt mất nhanh đến bất ngờ như vậy.
Khuôn mặt sắc lạnh, hắn cảm nhận chăn đệm vẫn còn hơi ấm, điều đó chứng tỏ cô vẫn chưa đi được bao lâu.
Loa phát thanh truyền đến tất cả nhân viên của Purg, tai nghe của vệ sĩ vừa nhận được tín hiệu liền lập tức chia nhau bốn phương tám hướng. Cửa ra vào hoàn toàn khép lại.
Một lúc sau, nhân viên tập trung dưới đại sảnh xếp hàng, trong đó có Băng Băng.
Vì bộ váy tối hôm qua bị rách nên cô đã mượn được bộ đồ này. Tưởng đó là may mắn. Nào ngờ lại gặp rắc rối như vậy. Mượn bộ váy lại chính là của nhân viên nghỉ làm ngày hôm nay, bạn của chủ nhân bộ váy muốn cô thế thân hộ cô ấy. Dĩ nhiên đã mượn của người ta thì không thể nào từ chối.
“Có lệnh của tổng tài, tất cả nhân viên đều phải tập hợp tại đây. Trong số mọi người, tối qua ai vào phòng 11111 thì bước ra đây.”
Tiếng thì thào bàn tán nổi lên. Có người nói đấy là căn phòng cấm, là căn phòng ma, là căn phòng dành cho quỷ. Và cô không hề biết, tối qua mình đã ngủ yên tại đó.
Không khí im lặng đột ngột. Băng Băng vẫn như không phải chuyện của mình mà thờ ơ lãnh đạm. Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông đang bước xuồng. Lòng đột ngột chấn động. Người đàn ông này….không phải là….
Theo phản xạ, cô nấp đằng sau người phía trước. Cô không hề muốn gặp lại hắn.
Đôi mắt lạnh lướt nhanh, môi hắn khẽ cong khi nhìn thấy thân ảnh ấy. Cuối cùng hắn cũng bắt được nàng.
Cảm nhận được người đàn ông đang có ý định bước lại phía mình, Băng Băng gương mặt khẽ biến.
Bước chân thon dài chuẩn bị chuyển động thì….
“A…ai vậy…”
Một người phụ nữ la toáng lên. Gương mặt đỏ au nhìn những người nam nhân bên cạnh mà tra khảo. Khoang cảnh bỗng trở lên rối loạn. Tiếng ồn ào, tiếng cãi vã, tiếng bước chân nhộn nhịp. Chỉ thấy một bóng hình nhỏ xinh với khóe môi khẽ cong đang bình tĩnh bước ra khỏi nơi ấy như không liên quan đến mình.
Lãnh Như Phong sau khi bước xuống dưới, gương mặt đanh lại tràn đầy nguy hiểm. Nơi cô vừa đứng, nay đã trống không. Trong không khí này, hắn có thể ngửi thấy hương thơm của cô còn đọng lại.
Đôi mắt nhìn ra ngoài tấm cửa kính to dài. Ngoài kia, bầu trời trong xanh trải dài vô tận và con thiên nga nhỏ ấy lại một lần nữa vụt bay khỏi chiếc lồng son của mình.
Hắn sẽ từ từ, từng chút từng chút một mà lấy đi những cánh lông vũ ấy, để nó…chỉ có thể ở trong chiếc tổ của mình.
Thượng Quan Gia.
Hạo Thiên vửa bước xuống cầu thang, nhìn thấy cảnh sắc trước mắt không khỏi ngại ngùng. Hắn hắng họng một cái cho hai người đang ngồi trên sofa biết đến sự có mặt của mình.
“Khụ…”
Thiên Kim đẩy vai Gia Hoàng ra. Mắt trừng lên ra ý cảnh cáo. Sau đó rất nhanh liền cười tươi hớn hở quay sang nhìn cậu con trai đang đi đến.
“Hạo Thiên đấy hả, xuống đây ngồi.”
Nhìn gương mặt 100% không đồng ý của ai đấy. Hắn cười ngượng rồi sau đó cáo lui đi thẳng một nước ra hoa viên, tránh làm mất không gian riêng tư ngọt ngào của hai người. Bỏ lại phía sau là những tiếng la mắng nhỏ nhẹ rồi tan biến trong không gian.
Trong hoa viên cửa kính, người con gái mặc chiếc váy trắng đang chăm chú đọc quyển sách nhỏ, mái tóc buông dài tự nhiên, ánh nắng tràn qua khe cửa, gió khẽ lùa làm tóc nhẹ bay. Hình ảnh phía trước khiến hắn nghĩ đến mình đang nhìn thấy không phải người thường, mà là tiên nữ.
“Băng…!”
Băng Băng ngước mắt lên. Gương mặt mỉm cười nhìn nam nhân đang bước tới. Không biết từ khi nào, cậu thiếu niên nhỏ nhắn gầy yếu đã trở thành nam nhân anh tuấn cao lớn thế này. Bây giờ, cô cảm thấy mình thật nhỏ bé trước hắn.
“Ngồi đi Thiên.”
“Nghe nói tối nay Băng đi công việc.”
“Ùm…Mà Nguyệt Nhi cũng đi đấy. Thiên
đi chứ?”
Cười nhẹ, Hạo Thiên lắc đầu không nói gì. Hắn vốn dĩ chỉ kém cô 1 canh giờ, nào ngờ 1 canh giờ cũng đủ để hắn trở thành người em trai nhỏ bé yếu đuối ngày nào. Đến bây giờ, hắn đã là người em trai cô suốt 23 năm. Trong đó hắn có mười năm quý giá. Mười năm thầm thương, mười năm thầm ngưỡng mộ. Mười năm nụ cười cô chỉ tỏa sáng với riêng mình. Mười năm nhìn cô trưởng thành. Mười năm cảm thấy như chỉ mới hôm qua. Mười năm sau, hay hai mươi năm sau nữa, hắn vẫn muốn được mãi nhìn cô như vậy. Nhưng hắn biết, sẽ có một người nhìn cô, nhìn cô đến suốt đời. Và nếu như có kiếp sau thì hắn xin…xin được làm người đàn ông của cô đến cuối đời.
Tình cảm này đã vượt qua hết hẳn tình bạn, tình thương hay tình yêu. Đó là trân trọng, là nâng niu là quý mến. Hắn muốn ngôi sao trong lòng sẽ mãi phát sáng như vậy. Chị hai ạ!
Purg.
Phải nói là cô cảm thấy cực kì mẫn cảm khi đến đây. Nếu như đây không phải đối tác quan trọng, nếu như không có lời dặn dò, nếu như vậy thì cô nhất định sẽ thoái thác. Nhưng lần này lại khác, là người quen mà 15 năm cô chưa gặp, là người mà ba mẹ muốn cô mời đến nhà chơi. Có lẽ 15 năm cô du học xa nhà, ba gia đình vẫn thường xuyên liên với nhau.
“Chị Băng Băng!”
Tiếng lanh lảnh dễ thương vang lên, nhìn theo hướng đó. Có hai cánh ray nhỏ đang vẫy chào mình. Băng Băng bước lại phía Nguyệt Nhi.
Phàn nàn Hạo Thiên không đến, phàn nàn cô sao không khuyên hắn đi cùng. Phàn nàn mọi chuyện liên quan đến hắn. Băng Băng thở dài trong bụng, cô nhóc vẫn như ngày nào. Mỗi khi gặp ai lại lôi Thượng Quan Hạo Thiên ra phàn nàn. Nhưng trong câu phàn nàn ấy, lại là niềm vui, là tiếng cười, là thương nhớ, là cả một tình yêu to lớn.
Phàn nàn chấm dứt, cô nhóc liền vui vẻ kể chuyện thường ngày.
“A… phải rồi. Bữa nay anh Như Phong cũng đến đây! Chị Băng Băng cũng lâu lắm rồi không gặp anh ấy phải không. Anh ấy bây giờ là tâm điểm của đám con gái đó nha.”
Dứt câu đầu nghểnh lên tìm kiếm rồi mặt nhăn nhó như tôm cong mà phàn nàn.
“Đó, em nói không sai mà, đám con gái đang bu xung quanh anh ấy như ruồi dính mật kia kìa. Chị đợi em nha.”
Nguyệt Nhi nói xong, gót dày nện thật kêu đi lại phía đám đông. Băng Băng môi hơi cong, kẽ lắc đầu.
Cô đầu hơi nghiêng về một phía làm những lọn tóc mai buông lỏng nhẹ bay trong không khí. Bộ váy màu đen tuyền càng làm tăng thêm khí chất lãnh đạm bình dị trên khuôn mặt vốn hờ hững ấy.
Sau đó tiếng gọi háo hức vui vẻ của Nguyệt Nhi đánh thức không gian vốn trầm mặc.
“Chị Băng Băng. Đây là anh Như Phong. Hai người chào nhau đi.”
Ngước mắt nhìn lên, khuôn mặt vốn không biểu cảm chợt biến. Người đàn ông cao lớn tuấn dật, người đàn ông khóe môi cười tà mị, người đàn ông đôi mắt sáng rực đầy nguy hiểm nhìn về phía mình. Người đàn ông này không ai khác chính là người đàn ông đầu tiên của cô. Nhưng sao lại là hắn_ Lãnh Như Phong?
Lãnh Như Phong thu lại hết tất cả biểu cảm của cô. Người con gái này sau đêm đó đã xa hắn một tuần. Một tuần xa cô, một tuần nhớ cô, một tuần cô luôn ở trong những giấc mơ của chính mình, một tuần mà không đêm nào hắn ngủ đủ giấc, một tuần trong tâm trí hắn luôn lấp đầy hình bóng cô.
Hắn biết, cô có bao nhiêu bất ngờ, có bao nhiêu rối loạn. Nhìn gương mặt cố làm ra không có gì kia, khóe môi càng cong hơn, mắt càng ngày càng đen lại. Tất cả, chỉ mới bắt đầu thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...