"Các em quen biết nhau như thế nào?"
"Cậu ấy và em là hàng xóm với nhau." Hạ Nghiên cười nói.
"Sao em lại cười?"
"Nhắc đến cũng thật buồn cười, ba mẹ em cho rằng cậu ấy không tệ, nhà cậu ấy cũng coi như có tiền.
Ngay từ đầu họ đã cho em tiếp xúc với cậu ấy, hy vọng sau này em sẽ gả cho cậu ấy."
"Ồ."
"Anh chỉ ồ thôi à? Anh còn không hỏi em có phải em đã ở bên cậu ấy hay không?"
"Hai người đã ở bên nhau sao?"
"Không có." Hạ Nghiên ôm lấy cánh tay Quý Đông Lai nói: " Anh hài lòng với câu trả lời này chứ?"
"Hài lòng." Quý Đông Lai mỉm cười gật đầu.
Hạ Nghiên còn nói: "Em không thích kiểu người như cậu ấy.
Trông cứ như người gỗ vậy.
Ở cùng cậu ấy không vui vẻ chút nào.
Cũng không biết sau này có cô gái nào xui xẻo chịu lấy cậu ấy không, có lẽ trên giường cậu ấy cũng lạnh lùng như vậy, thật buồn cười.
Thật khó để tưởng tượng cậu ấy cùng một người phụ nữ...!như thể khuôn mặt cậu ấy làm tình cũng không thay đổi, có lẽ tốt nhất là cho cậu ấy làm một linh mục.
"
"Cậu ấy từng có bạn gái?"
"Không...!không có ấn tượng gì.
Anh nhắc đến chuyện này, cũng có chút lạ...!cậu ấy đến từng tuổi này cũng nên có bạn gái, anh thấy đúng không?"
"Cậu ấy có thể nổi tiếng."
"Anh nói thật?"
Quý Đông Lai chỉ cười cười, Hạ Nghiên lại tiếp tục nói: "Cậu ấy nhìn cũng được, nhưng tính tình cậu ấy như vậy, sao có thể nổi tiếng được? Nào có cô gái nào thích người đàn ông như vậy a."
"Thật không?" Quý Đông Lai nhàn nhạt đáp.
Hạ Nghiên nghe xong, nói: "Đừng khen cậu ấy, nếu không em sẽ cho rằng anh thích tên đầu gỗ kia."
Quý Đông Lai cười, không nói lời nào, chỉ lẳng lặng lái xe.
Hắn đôi khi cảm thấy anh rất xa cách với hắn, đôi khi lại cảm thấy anh gần trong tầm tay.
Cũng giống như con đường này, bạn nghĩ rằng bạn đã đến đích, nhưng khi bạn dừng lại, bạn nhận ra rằng còn cả một chặng đường dài phía trước.
"Này, sao cậu vẫn ở đây? Buổi tối ở đây rất nhiều muỗi." Khi Quý Đông Lai quay lại, phát hiện cậu bé vẫn đứng y nguyên trên sân thượng.
"Sao anh về sớm vậy?"
"Bởi vì tôi sợ anh đợi tôi." Quý Đông Lai vừa nói vừa đưa đồ uống cho thiếu niên, "Nước dưa hấu ở phiên chợ rất ngon."
"Cảm ơn." Thiếu niên nhận lấy đồ uống, sau đó trả lời: "Thực ra, tôi đã về phòng, nhưng...!tôi không có việc gì để làm, nên tôi muốn lên đây xem sao, nơi này ban đêm ngắm sao rất đẹp.
"
"Anh muốn đến phòng tôi không?"
"Hả?"
"Trong phòng tôi có thể nhìn thấy những ngôi sao."
Quý Đông Lai là người đến biệt thự cuối cùng nên chỉ còn lại căn phòng áp mái để hắn ở.
Trên gác mái có cửa sổ trần nên cũng không ngạc nhiên khi hắn có thể ngắm nhìn bầu trời bên ngoài khi nằm trên giường.
"Không, tôi muốn về phòng, cảm ơn đồ uống của anh."
"Anh không đi sẽ rất hối hận."
"Tôi nghĩ không đến mức đó."
"Tôi lên lầu, có đi ngang qua phòng Từ Triết Hằng.
Trong đó vẫn còn làm tình.
Phòng của anh ở bên cạnh cậu ta.
Anh có chắc mình không hối hận chứ?"
Quý Đông Lai mỉm cười, bước đến gần anh, nói, "Hay, anh tận hưởng tất cả, thần của anh đang dẫn anh ở đó."
Nhan Du Minh đứng sững ở đó, chân tay tê cứng dẫn đến tâm trí anh cũng cứng ngắt, tất cả những điều này khiến anh đi theo người đàn ông, dẫn anh đến phòng của người đàn ông đó.
Ngay khi cửa phòng vừa đóng lại, đối phương liền bắt đầu hôn anh nhiệt huyết, không một chút kiềm chế, Quý Đông Lai ôm lấy đầu anh, đầu lưỡi tùy ý quấn quít miệng anh, rồi đến tai, xương quai xanh, núm vú...!Hắn lột sạch quần áo, cởi quần lót của hắn ra.
Người đè tay lên khung cửa, lấy trong túi áo ra một sợi dây thừng ngắn, đem hai tay trói lên cao, không cho phép anh đặt xuống.
Rõ ràng, hắn đã âm mưu tất cả điều này từ lâu, anh hầu như không biết khi nào hắn bắt đầu lên kế hoạch cho những điều này.
Động tác của hắn rất nhanh, đầy mạnh bạo, nhưng thiếu niên lại cảm thấy hắn quá đỗi ôn nhu, từ trong đáy lòng anh cảm thấy động tác của đối phương dịu dàng, anh không sợ hắn.
Nhan Du Minh biết mình phản kháng, anh vừa mới lớn, sau khi ra ngoài liền có thể gọi cảnh sát, có thể kiện người đàn ông, cũng có thể đem chuyện này nói với Hạ Nghiên, có thể nói với cô gái: Người đàn ông cậu thích thực ra là một người đàn ông biến thái, là một người thích ** mông đàn ông.
Nhưng anh đã không, anh lặng lẽ đón nhận tất cả.
Lòng bàn tay của Quý Đông Lai nhẹ nhàng xoa lên da anh, môi hắn dính chặt vào cơ thể anh, nhiệt độ của cơ thể anh từ từ nóng lên, làn da trắng nõn của anh trở nên đỏ ửng.
Anh nhìn lên, cửa sổ ở ngay trên đầu anh, anh có thể nhìn thấy những vì sao lấp lánh.
Người đàn ông không làm gì anh, thậm chí còn không cởi một bộ quần áo của anh, chỉ dùng đôi môi quyến rũ hôn lên cúc huyệt cậu.
Cơ thể của Nhan Du Minh cho thấy phản ứng tự nhiên nhất, đồng thời chảy ra một thứ gì đó bẩn thỉu, kinh tởm.
Chất lỏng màu trắng chảy dọc xuống đùi, có chút đặc sệt, khí tức nồng nặc mùi tanh tưởi, lại có chút tanh tưởi khiến hắn buồn nôn, buồn nôn.
Quý Đông Lai không có biểu hiện như vậy, ngược lại rất thích thú.
Khi đối phương cởi bỏ quần áo của anh, anh nghĩ rằng sẽ thứ gì đó nguy hiểm hơn chờ đợi mình, rõ ràng là hắn đã không làm như vậy.
Quý Đông Lai không nói gì khi làm vậy, hắn giống như một tên trộm, như thể trộm được một thứ đồ mà mình yêu thích, nói ra sợ người khác cướp mất của mình.
Người đàn ông rất yên tĩnh, thiếu niên cũng thích sự yên tĩnh này.
Hắn cho nước vào bồn tắm, hắn để Nhan Du Minh vào, rồi hắn bước vào.
Người đàn ông nằm dưới bồn tắm, thiếu niên nằm trên người hắn, tựa đầu vào ngực trái, tư thế có chút mấp mờ, thiếu niên hoàn toàn dính vào hắn, có thể cảm giác được cơ thể người đàn ông thay đổi.
Người đàn ông không làm gì, hay nói bất cứ điều gì, chỉ để cho nước chảy qua cơ thể của hai người, rửa sạch sẽ.
Một cuốn sách được đặt cạnh bồn tắm, Nhan Du Minh nhìn thoáng qua tên cuốn sách, đó là《Trà Hoa Nữ 》, một tác phẩm của nhà văn Pháp Alexandre Dumas.
"Anh thích 'Hoa Trà nữ'?" Thiếu niên nghiêng đầu, với lấy cuốn sách, nhưng anh không lấy được vì tay ngắn.
Người đàn ông với tay cầm cuốn sách đưa cho thiếu niên, hỏi anh: "Em có thích không?"
Thiếu niên trả lời: "Em chưa đọc cuốn sách này bao giờ, anh đọc cho em nghe đi".
"Từ chỗ nào?"
"Anh lật đến chỗ nào thì đọc chỗ đó."
"Con gái càng tin vào lòng tốt thì càng dễ thất thân.
Nếu không phải vì người yêu thì ít nhất cũng là vì tình yêu.
Bởi vì một người mất đi cảnh giác chẳng khác nào là mất đi sức lực.
Để có được điều này đối với một cô gái như vậy mà nói là một chiến thắng, nhưng sự chiến thắng này là thứ mà bất kỳ người đàn ông 25 tuổi nào cũng có thể có được khi muốn.
Xung quanh những cô gái này quả thật được canh phòng cẩn mật.
Chim dễ thương trong tay không phải lo hoa, trong lồng ném vào bên trong, tường tu viện không đủ cao, mẫu thân giám sát không đủ nghiêm khắc, giới luật tu hành không đủ dài, những cô gái này nên khao khát thế giới bên ngoài đến mức nào mà người khác không cho họ biết! Tôi tin rằng thế giới này phải rất hấp dẫn.
Họ đã hạnh phúc biết bao khi nghe ai đó đến nói với họ bí mật của tình yêu qua hàng rào lần đầu tiên.
Với bàn tay mở góc đền tạm huyền diệu lần đầu tiên, họ Làm thế nào để ban phước cho nó! "
Khi Quý Đông Lai đọc câu này, hắn đã đưa tay xoa tóc thiếu niên, tay hắn ướt sũng hại tóc anh cũng ướt theo.
Hắn hỏi: "Em cảm thấy đoạn này thế nào? Em có muốn anh đọc tiếp không?"
Nhan Du Minh không trả lời, Quý Đông Lai không đợi câu trả lời của anh, chỉ nói với anh: "Đứng dậy đi, nước lạnh rồi."
Quý Đông Lai đầu tiên ra khỏi bồn tắm, hắn quấn phần dưới của mình bằng một chiếc khăn tắm màu trắng, sau đó nói với thiếu niên đang ngồi trong bồn tắm, "Đứng lên nào."
Nhan Du Minh cứ thế trần truồng đứng lên, nam nhân dùng khăn trắng lau sạch sẽ cho cậu từ đầu đến cuối, cuối cùng quấn lấy cậu trong một chiếc khăn tắm.
Đúng lúc đó, thiếu niên đột nhiên nói: "Thiếu niên có phải là càng tin tưởng thiện lương chính là dễ dàng thất thân?".
Người đàn ông ôm anh đến bên giường, nằm ở bên cạnh anh, quay đầu nhìn anh bằng ánh mắt u ám, đáp: "Vậy em muốn mất đi chính mình trước khi yêu hay là sau khi yêu?"
Chàng trai liếm đôi môi khô khốc của mình, trả lời: "Em không nghĩ rằng mình có thể đánh mất mình trước người yêu, cũng như không thể có được tình yêu."
Người đàn ông lấy ngón tay xoa mặt anh, đưa tay vuốt mắt anh.
Người đàn ông vỗ về thiếu niên: "Đừng nói vậy, em sẽ có được tất cả những gì em muốn"..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...