Một năm sau, giữa mùa hè.
Từ Triết Hằng cuối cùng cũng tìm thấy Triều Sở, cậu chuyển đến nhà của tổ tiên, nơi có một tiệm rượu do tổ tiên nhà cậu để lại.
Từ Triết Hàng dựa theo địa chỉ tìm được tìm rượu, hắn đi vào hẽm nhỏ, ngày đó không tính là quá nóng, hắn mặc bộ vest màu lục, cổ áo sơ mi mở ra, ngồi xuống một cái ghế trước tiệm, trong tiệm truyền ra mùi thơm của rượu.
"Nhìn cái gì vậy?" Thiếu niên nhìn thấy cậu, cũng không quá kinh ngạc, chỉ cúi đầu nhìn album ảnh trên tay.
"Mấy tấm ảnh hồi trước." Cậu đáp lại mỉm cười, nói: "Tôi đã từng theo đuổi cậu rất lâu."
Từ Triết Hằng, Triều Sở và Hạ Nghiên là bạn học cấp 1 và cấp 2.
Hạ Nghiên vào trường trung học nữ sinh học, cứ như vậy mà xa nhau, chỉ là bởi vì cha mẹ ba người họ làm ăn với nhau, cũng thường xuyên gặp mặt.
Từ Triết Hằng và Triều Sở vào cùng một trường, là trường trung học nam sinh.
"Bọn họ nói người tỏ tình trước cũng có thể là người rời đi trước." Triều Sở nói xong khép lại album ảnh.
"Em có biết anh tìm em bao lâu rồi không?"
"Đã một năm không gặp, cậu đã trưởng thành rồi.
Nếu như trước đây xảy ra chuyện này, nếu không xông vào mắng tôi thì cũng thật lạ." Triều Sở cười đứng dậy, hỏi Từ Triết Hằng: " Cậu có muốn uống chút rượu không? "
"Anh không yêu cô ấy, em biết mà, cho anh thêm chút thời gian, anh sẽ nói rõ với mẹ anh...".
"Có muốn uống rượu không?" Triều Sở giống như không nghe thấy lời của Từ Triết Hằng, cậu đứng trước quầy, trên tay cầm một chiếc thìa gỗ, bên trong đựng đầy rượu, cậu cúi đầu, dùng môi nhấp một miếng, nói: "Rượu ngon."
"Em sẽ đi với anh chứ?"
"Có muốn uống rượu không?"
"Không, không, anh không cần." Hắn giận dữ hét lên, chim sẻ đứng bên ngoài nhà bị gió thổi,sợ tới mức chạy tán loạn khắp nơi.
Nhìn thấy bộ dạng của hắn, Triệu Sở cười đáp lại: "Vậy tôi cũng không muốn đi theo cậu.
"
"Em muốn gì? Rốt cuộc em muốn thế nào, Triều Sở? Đã một năm rồi, em vẫn chưa hết giận sao? Rốt cuộc em định trốn anh đến khi nào? "
"Tôi không trốn cậu.
Tôi không muốn ở bên cậu nữa.
Không nhớ năm ngoái tôi đã làm gì sao?"
Triều Sở nói tiếp: "Nếu lúc đó tôi không nói rõ, thì bây giờ tôi...".
Hắn không cho cậu cơ hội này, chạy đến quầy cưỡng hôn cậu, nụ hôn say đắm, triền miên, suốt một năm hắn mang theo sợ hãi, bất an, nhớ nhung mỗi ngày mỗi đêm.
Hắn bắt cậu phải nhận nụ hôn, cậu bắt đầu phản kháng lại hắn, nhưng cơ thể lại dần dần đắm chìm vào nó.
Từ Triết Hằng hiểu cơ thể mình rất rõ, hắn biết cơ thể mình khao khát điều gì nhất, có thể đưa hắn xuống vực thẳm của địa ngục bất cứ lúc nào.
Triệu Sở biết điều này, cậu cũng không phản kháng, đã sớm nóng lòng thèm muốn đối phương.
"Đừng...!đừng ở đây...!cửa vẫn còn mở...".
"Vậy đi đâu?"
"Trên lầu...!có một phòng ở trên lầu."
"Ừ." Giọng điệu của hắn có chút kỳ lại, hắn bế Triều Sở lên, ném lên giường ở trên lầu.
Cửa sổ trên lầu hai mở ra, căn phòng cổ kính ở trấn nhỏ Giang Nam luôn để cửa sổ thấp, để người trong phòng có thể nhìn phong cảnh xa hơn.
Cậu bị hắn đè lại, thân thể vẫn như trước trắng nõn gầy gò, làn da như trước sạch sẽ láng mị
Hắn một bên dùng tay mãnh mẽ chà xát mái tóc nâu của cậu, một bên ở bên trong thân thể anh mạnh bạo thúc vào, hắn đem tất cả dục vọng phát tiết lên người cậu, giống như đang phát điên vậy.
"Nhanh quá, nhanh quá...!chậm lại...!Triết Hằng...".
Cậu cầu xin người đàn ông trên người mình, nhưng người kia vẫn không khoan nhượng.
"Một năm nay không có anh làm sao sống được? Phía sau ướt như vậy." Hắn lật người Triều Sở, áp lưng cậu, liếm lỗ tai cậu, hỏi: "Dùng ngón tay sao?"
"Không......".
"Nhỏ như vậy, nhét hết vào cũng chưa chắc thỏa mãn được em."Hắn kéo tóc cậu, Triệu Sở ngửa cổ lên, hai bộ phận tư mật dính chặt vào nhau, đau đớn nhưng cũng vô cùng kích thích.
Người đàn ông ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, nói: "Với bộ dạng này, không có đàn ông làm sao được?"
Cậu không khép chân lại được, sau khi làm xong phía trước, lật lại làm tiếp, trong lời nói của Triều Sở, cậu chẳng khác nào cá muối phơi ngoài đồng, bên này phơi xong liền phơi bên kia.
Nhưng điều kỳ lạ là cậu có cảm giác, người đàn ông vẫn đối xử với mình như vậy.
Hắn biết trêu chọc điểm nhạy cảm của cậu và làm thế nào để làm cho cậu cầu xin mình tha cho.
Sáng sớm, trời mới hừng đông.
"Đang xem gì vậy?" Từ Triết Hằng bị tiếng TV đánh thức, hắn tựa đầu vào vai Triều Sở.
"Xem video trước kia của chúng ta."
"Đoạn đó?"
"Chuyến đi tốt nghiệp."
"Quay lại từ đầu đi, cho anh xem nữa."
Triều Phàm tua lại video, bắt đầu lại.
Trên TV xuất hiện một thiếu niên mặc đồng phục học sinh màu trắng lam.
"Tôi tên là Triều Sở, năm nay 16 tuổi, người bên cạnh tôi tên là Từ Triết Hằng, cậu ấy cũng 16 tuổi, chúng tôi chuẩn bị bắt đầu một chuyến du lịch...".
"Tên này đúng là đồ ngốc...!Bất cứ điều gì cậu nói đều là vô nghĩa." Từ Triết Hằng một bên quấy rối.
"Đừng có phá."
"Bây giờ chúng tôi đang ở trên xe buýt, là xe buýt màu vàng, có thể nhìn một chút." Triều Sở nói xong, di chuyển ống kính qua.
"Hôm nay chúng tôi sẽ đi cắm trại, giáo viên nói lái xe phải mất đến 3 giờ, còn rất lâu, không biết có những gì trong rừng nữa, hy vọng không gặp phải sư tử, hổ..."
"Đồ ngốc, rừng rậm nào mà lại có sư tử với hổ, sư tử hổ đều ở trong sở thú hết rồi."
Khuôn mặt cau có của Từ Triết Hằng lại một lần nữa xuất hiện trong camera, hai người ở trong xe ngồi cạnh nhau, Từ Triết Hằng trực tiếp gối đầu lên vai Triều Sở, nhắm mắt ngủ.
"Này, cậu đừng đặt đầu lên vai tôi, nặng quá hà."
"Đồ ngốc, cậu cũng đặt trên vai tôi không phải là được rồi sao."
"Tôi không muốn ngủ."
"Nhắm mắt lại thôi, không nhất thiết phải ngủ." Vừa nói, hắn vừa vươn tay đặt đầu Triều Sở lên trên vai mình, cậu cũng hơi nghiêng đầu, hai người kề sát bên nhau.
"Đây là lều trại của hai người chúng tôi, là bạn học Từ Triết Hàng mạnh mẽ một tay dựng lên, bạn học Từ, cậu có cảm nghĩ gì không?"
"Tôi không muốn ngủ với tên ngốc này."
"Đúng, bởi vì lều trại chật, cho nên hôm nay hai chúng tôi sẽ ngủ cùng nhau." Triều Sở nói xong đặt tay lên vai thiếu niên, nở một nụ cười tươi.
Đối phương chế giễu nói: "Cũng không phải là lần đầu tiên, vui vẻ cái gì.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...