An Mộ Ngọc bị bệnh, mọi người bắt đầu gánh vác trách nhiệm, cả ngày đều ăn cơm hộp, vừa lãng phí lại không tiện, sờ lấy cái túi nhỏ không có bao nhiêu của mình, chỉ có thể từ bỏ.
An Mộ Ngọc về phòng nghỉ ngơi, không biết bệnh tình thế nào, mấy đại nam nhân không thể tùy tiện xông vào phòng nàng, nên tất cả chỉ có thể nhìn Kỷ Dao Quang như muốn cô vào hỏi thăm đồng bạn.
Kỷ Dao Quang xem An Mộ Ngọc là tình địch, đương nhiên cô không muốn đi, thậm chí cũng không vui khi thấy Thường Du tiếp xúc với nàng, ai biết người phụ nữ kia có tâm nhãn khác không? Cô trầm mặc không nói, duỗi tay nắm chặt lấy tay Thường Du, nói rõ mình không vui.
Lúc này Thường Du chậm rãi nói, nàng đã chuyện gì xảy ra, có thể vì mắc mưa mà bị cảm, nhưng nàng không hiểu, mình đã không thèm để ý vậy vì sao An Mộ Ngọc vẫn ân cần như vậy thậm chí không màng tất cả.
"An lão bản không khỏe, chúng ta không thể không quan tâm."
Kỷ Dao Quang vừa nghe lời này có chút không vui, thầm ra sức kéo tay Thường Du.
Cô vô cùng chán ghét An Mộ Ngọc, ngay cả gương mặt tiều tụy vì bệnh kia cũng thấy ghét, cảm giác không ổn mãnh liệt trong mơ, cùng vẻ mặt vui mừng của nàng không thể nghi ngờ là khiêu khích trắng trợn.
Cô có thể chịu đựng rất nhiều chuyện, nhưng trong chuyện tình cảm, cô kiên quyết không nhượng bộ.
Thường Du nhìn Khương Ngọc Sanh, ôn hòa nói: "Tiểu Sanh, ở đây em là người cẩn thận nhất, em đi xem An lão bản đi?"
"Dạ." Khương Ngọc Sanh gật đầu, sắc mặt nghiêm trọng như nhận được nhiệm vụ lớn.
"Nếu cô ấy phát sốt hay sao đó, nhớ cho bọn mình biết, để còn mượn xe, bọn mình sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện." Lời vừa thốt lên, lại có chút kỳ quái, giống như trù người ta, Bạc Vũ vội sửa lại: "Chỉ mong cô ấy không sao, chỉ là cơn mưa nhỏ, không nghĩ đến thân thể An lão bản nhược như vậy, chúng ta vẫn không nên để cô ấy quá vất vả." Ngữ khí Bạc Vũ xem như thân thiện nhưng bên trong mang theo chút lãnh đạm, xa cách.
Tuy sống chung một nhà, nhưng ban ngày bọn hắn bôn ba bên ngoài để có kinh phí, mà An Mộ Ngọc một mình ở khách sạn, thời gian tiếp xúc không nhiều.
Buổi tối diễn kịch, An Mộ Ngọc không phải người trong giới, thường xuyên diễn lỗi, cũng làm người đối diễn với nàng lâm vào tình huống xấu hổ.
Bạc Vũ nói thêm: "Cơm trưa hôm nay mọi người cùng ăn đi? Gà rừng hai hôm trước săn vẫn còn trong sân."
Tôn Thiếu Cung híp mắt nhìn hắn, trêu nói: "Bạc đại thiếu gia thật là biết cách chơi bời!"
"Nói gì vậy?" Bạc Vũ gác tay sau đầu, hừ một tiếng nói: "Dân dĩ thực vi thiên*."
*dân dĩ thực vi thiên: xem việc ăn uống quan trọng nhất.
Việc đơn giản như nấu cơm được giao cho người hầu như chưa có cơ hội xuống bếp Biên Vu Đình.
Thôn Mạnh gia sau cơn mưa, vùng núi xanh nhạt được bao phủ bởi sương khói mờ nhạt.
Cỏ cây trong sân đang đâm chồi.
Mùi đất truyền vào mũi, mang đến cảm giác ôn nhu hơn những ngày lạnh lẽo trước.
"Tiết mục này quay cuộc sống chân thật, cảm giác ngăn cách náo nhiệt cùng ồn ào bên ngoài cũng không tệ lắm." Thường Du nhận thức ăn, đi vào nhà bếp chỉ vừa hai người, nhỏ giọng nói.
"Mỗi năm có thể dành một ít thời gian đến để trải nghiệm." Thường Du chớp mắt nói, tiếng vòi nước rất nhanh đã che đi giọng nàng.
Đôi tay thái rau nghiêm túc, nhanh nhẹn, chỉ để lại từng tiếng vang xen kẽ tiếng nước.
Thường Du xoay đầu nhìn sườn mặt của Kỷ Dao Quang, chỉ cảm thấy tim mình mềm nhũn.....sau khi khắc khẩu cuồng loạn, tim nàng lại được xoa dịu mềm mại, Kỷ Dao Quang hiện tại đã trưởng thành, dáng vẻ đại tiểu thư tùy hứng dần thay đổi, dù vậy tính tình chân thành vẫn còn.
Nhẹ nhàng thở phào, khói mù lúc trước đã hết.
Tầm mắt nóng rực kia, Kỷ Dao Quang có thể cảm giác được, đôi tay run lên suýt cắt vào ngón tay mình.
Cô xoay đầu nhìn Thường Du, duỗi tay vén tóc sau tai, dỗi: "Chị nhìn em làm gì? Nhìn em còn thở dài, hại em phân tâm thì làm sao bây giờ?"
"Vậy chị ra ngoài." Thường Du vâng lời nói.
"Không cần." Kỷ Dao Quang lập tức cự tuyệt nói, "Chị ở đây đi, để em cảm giác được sự tồn tại của chị, nhưng chị đừng nhìn em." Trong phòng lan tỏa bầu không khí ái muội như có như không, sau khi bình tâm, Kỷ Dao Quang bỗng nghĩ đến một cảnh tượng khác.
Nếu Thường Du đứng ở chỗ của mình, vậy mình sẽ làm gì? Tiến đến ôm lấy eo chị? Hay là liếm nhẹ vành tai chị......càng nghĩ mặt cô càng hồng.
Không thể nghĩ nữa, Kỷ Dao Quang dùng sắc lắc đầu, muốn đem bầu không khí kiều diễm này đuổi ra khỏi đầu.
Nhưng trên thực tế, đến tận khi bưng thức ăn ra ngoài, sắc mặt cô đều đỏ ửng, cho nên mọi người đều dùng ánh mắt ái muội "tôi hiểu" nhìn cô, không nghĩ đến Kỷ lão sư lại chiếu cố cẩu độc thân như vậy, tránh mọi người, hai người ở phòng bếp khanh khanh ta ta.
Hết đường chối cãi, hơn nữa cô cùng Thường Du cũng là vợ vợ danh chính ngôn thuận, thân thiết như vậy thì có sao đâu? Nghĩ vậy, Kỷ Dao Quang bình tĩnh, trừng lại mọi người, gõ bàn, ra vẻ uy nghiêm của gia trưởng, nói: "Ăn cơm!"
Khi An Mộ Ngọc bước ra, trong tay cầm một ly nước ấm, sắc mặt đã khá hơn, nhưng đôi mắt vẫn không thể nào che đi sự tiều tụy.
Dáng người gầy yếu đi lại trong sân phảng phất như sẽ bị gió thổi đến chân trời góc bể.
"An lão bản mau vào ngồi." Bạc Vũ ồn ào nói, trong miệng còn cắn đũa.
"Đến nếm thử tay nghề của Kỷ lão sư.
Tôi cảm thấy tiết mục kỳ này không có đến nhầm, không chỉ mở rộng tầm mắt, mà còn có lộc ăn."
"Xem ra về sau không cần tôi rồi." Tầm mắt An Mộ Ngọc dừng trên dĩa rau cải, gợi lên tươi cười nhợt nhạt, nàng múc một muỗng canh, uống một ngụm, vờ nhiệt tình nói với Kỷ Dao Quang: "Kỷ lão sư, xem ra sau này cô mở quán cũng dư dả, không biết khi nào chúng tôi mới có thể nếm thử."
Với danh vọng của Kỷ gia, Kỷ Dao Quang sẽ ra ngoài mở quán? Dù cô hứng thú với lĩnh vực này, cũng không cần đại tiểu thư như cô tự mình động thủ, làm chủ ở phía sau, ngẫu nhiên đến tiệm tuần tra xem như hoàn thành nhiệm vụ.
Cùng một lời đổi thành người khác nói, Kỷ Dao Quang sẽ cảm thấy là trêu chọc, nhưng từ miệng An Mộ Ngọc nói, hiển nhiên là mang theo ý khác.
Nhìn nàng ăn cơm trắng, trong mắt ngẫu nhiên hiện lên kinh thường cùng khinh miệt.
Kỷ Dao Quang thong thả ung dung nói: "Món canh cô vừa nếm là Thường lão sư làm."
"Sao?" An Mộ Ngọc sửng sốt, không tiếp tục nói.
Kỷ Dao Quang hứng thú nhìn hành động của nàng, thầm nghĩ "thật thú vị", còn tưởng rằng An lão bản hạ quyết tâm chỉ ăn cơm trắng lấp bụng, nào biết rằng từng muỗng từng muỗng ăn canh.
Nói nàng không mơ ước Thường Du, Kỷ Dao Quang tuyệt đối không tin.
Thổ lộ tâm ý trong tối ngoài sáng như vậy, thật sự chỉ là thái độ của một fan nên có? "Tiểu đào hoa" của cô cũng không quá mức giống An Mộ Ngọc.
Khách Sạn Thời Gian đăng lên mấy ngày, phần bình luận đạt được 9.1, trước kia gameshow như vậy rất ít, đừng nói là đạt được trạng thái như vậy.
Chẳng qua có người khen cũng có người chê, tiết mục vừa ra vĩnh viễn làm mọi người không vui.
Nói các khách mời đã có cầm sẵn kịch bản chỉ cần diễn thôi, các antifans cũng tóm một ít trường hợp để mắng, đặc biệt là cảnh Siren quấy rối khi An Mộ Ngọc mắc mưa.
"Thật là mèo nào chủ nấy, làm người chán ghét như Kỷ mỗ mỗ, cô nói xem Thường lão sư sao lại có thể đóa hoa tươi cắm bãi phân trâu như vậy?" Bình luận này vừa đăng, lập tức bị đỉnh lên trên, không ngừng có người phản hồi, hoặc là like, hoặc ôn nhu giảng đạo lý, có vài người nóng tính, nhịn không được mắng.
Thử Tâm An An Mộ Ngọc V: Từ nhỏ thân thể đã nhược, trúng gió gặp mưa sẽ bị cảm, uống chút trà gừng sẽ ổn.
May mắn vật liệu gỗ của Thường lão sư @ Thường Du không hư hại.
Fans An Mộ Ngọc cũng không thuần túy, một ít là đến từ phòng phát sóng trực tiếp, mỗi ngày ồn ào đòi nàng đăng mỹ thực, một bộ phận khác là từ Lục Dư Thanh, vì quan hệ với Lục Dư Thanh, nên cũng chú ý nàng.
Khi Thường Du dưới tình huống không rõ, cũng thay Thử Tâm An quảng cáo, cho nên có vài fans cho rằng các nàng là bạn tốt.
"An lão bản khi nào thì đăng mỹ thực? Đừng quên tiểu đáng thương chúng tôi đều gào khóc đòi ăn!"
"An lão bản, cô biết khi nào Lục thiên hậu là xuất đạo không? Vì sao cô ấy lại không hát cho gameshow này?"
"An lão bản có tâm hơn, tri kỷ hơn Kỷ mỗ mỗ nhiều."
................!
Nhìn bình luận, chốc lát An Mộ Ngọc like bình luận nói mình tri kỷ hơn Kỷ Dao Quang.
Sau đó nàng lại hủy like, đăng Weibo nói: "Trượt tay.
Xin lỗi, đầu hơi choáng, không nhìn rõ."
"Thân thể không tốt còn lướt Weibo? An lão bản cũng thật có tâm." Phía dưới có người ngay thẳng bình luận, lập tức bị đám fans không phân phải trái của An Mộ Ngọc mắng một trận "Không thể trêu vào, không thể trêu vào." Cuối cùng trận chiến với kết cục người qua đường chịu thua.
Như một vở hài kịch náo nhiệt, khi cả người thả lỏng lười biếng nhìn nó, ngón tay lướt trên màn hình, hận không thể chọc thủng nó.
Kỷ Dao Quang cười khẽ, lười biếng như mèo, thầm nói: "Chị nói xem An lão bản vì sao lại ân cần như vậy? Ở trong sân dọn vật liệu gỗ.
Mà quan trọng nhất là cô ta biết thân thể mình nhược, vì sao còn không che dù?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...