Trừ phi là mèo xấu nhưng cực cá tính, thì người hay khoe mèo cũng sẽ không đăng loại mèo này ngoài xấu xí mà hai bàn tay còn trắng.
Ảnh chụp mèo con vừa đăng, cư dân mạng đã đem nó thành đủ loại biểu cảm, cũng có bình luận "cay mắt", không ai hoài nghi bức ảnh này là ai phát, đều nhận định là do Kỷ Dao Quang.
- ----------để bổn Holmes đến phân tích, mọi người nhìn góc chụp, chính là bức này, không chụp xấu nữ thần của tôi, thiên sinh lệ chất là một chuyện, dụng tâm hiểm ác là chuyện khác! Mọi người nhìn con mèo trong lòng mỗ Kỷ, mèo con chính là bao trùm các khái niệm về "xấu".
Ai, sống thật mệt mỏi, để cho tôi đến làm mèo của nhà nữ thần được không?
- -----------lầu trên thật sự là nằm mơ! Tôi mới là mèo nhà nữ thần, meo meo meo!
Nhanh chóng lướt bình luận, Kỷ Dao Quang dùng điện thoại chuyển phát một Weibo, lười nằm trên sô pha, không khỏi cười thành tiếng.
Tiếng mèo kêu tán loạn khắp nơi, sau khi lăn vài vòng trên thảm, đột nhiên phát hiện thú vui trong đó, mèo con chơi vô cùng vui vẻ, đối với hoàn cảnh xa lạ này, nó không chút sợ hãi.
Thường Du đứng cạnh sô pha, tay đặt trên đầu vai Kỷ Dao Quang, nhẹ nhàng gõ vài cái.
Ánh mắt nhìn con mèo trắng đen kia, nàng rũ mi, hỏi: "Sao em lại muốn nuôi mèo?" Kỷ Dao Quang không thích nuôi động vật, ngay cả chó là động vật cô thích nhất cũng không nuôi.
Cô nói vì chó mình nuôi mười năm xảy ra tai nạn xe cộ, cô không chịu nổi thống khổ sinh ly tử biệt, cho nên cự tuyệt động vật.
"Nghe chị, thông qua thân thể mèo, nghiên cứu cách thả lỏng thân thể thỏa đáng." Kỷ Dao Quang cầm tay Thường Du, hơi ngẩng đầu nhìn mặt nàng.
Chỉ cảm thấy mặt mày như họa, nhất tần nhất tiếu cũng đủ làm cô run sợ không thôi.
Lực chú ý của cô đặt trên người Thường Du, cô rút tay về hơi hụt hẫng nhưng chờ cô chính là người bên cạnh chợt ngồi xuống, trong lòng tràn đầy vui mừng.
Thường Du hỏi: "Em có thể nuôi nó sao? Em có thời gian nuôi nó?" Phải biết công tác của hai người không nhàn, đủ thông báo cùng phim trường phải chạy, có thể có bao nhiêu thời gian chăm sóc vật nhỏ? Cũng không thể đưa nó vào đoàn phim? Nếu làm vậy thật, khả năng giới giải trí sẽ có tiêu đề diễn viên nổi danh cùng mèo.
"Có Tô Từ ở đây." Kỷ Dao Quang híp mắt cười, ngay từ đầu cô đã nghĩ kỹ, cô thật sự không có nhiều thời gian chăm sóc vật nhỏ "xấu" này.
Sau khi về nhà, cô hận không thể dán trên người Thường Du, làm sao còn thời gian nuôi mèo? Nhưng khi Thường Du không ở đây, đem nó ra nghiên cứu để mình tiến bộ nghiệp diễn cũng được.
Tâm tư Kỷ Dao Quang đều viết rõ trên mặt, Thường Du nhìn cô cười nhạo một tiếng, đang định đứng dậy, tay áo bỗng bị kéo, vừa quay đầu đã bắt gặp đôi mắt đáng thương vô tội.
Gia hỏa này tuyệt đối đang giả vờ, Thường Du che dấu nội tâm dao động, trên mặt vẫn vân đạm phong kinh.
Nàng mím môi hỏi: "Sao vậy?"
"Quan tâm sự nghiệp của chị." Kỷ Dao Quang chớp mắt.
Cô ở trong một giới với Thường Du, nhưng trước kia rất ít giao thiệp.
Tựa như Thường Du nhắc về việc mở phòng làm việc của mình với cô, cô không phải cũng đã ném sau đầu sao, chờ người khác nhắc lại.
Tới cuối cùng còn trách cứ Thường Du không nói lời nào.
Thái độ này của cô, hẳn đã làm Thường Du đem những lời muốn nói nuốt vào.
"Phần lớn chuyện đã xong, Thịnh Đường đã phát thông báo, chị chỉ cần tổ kiến Weibo của phòng làm việc sau đó tuyên bố một ít tin tức.
Tổng thể mà nói, tương đối ổn định, không có chút phập phồng khó khăn nào." Thường Du cười đáp, "Em còn nhớ chuyện Lý Dao Dao không?"
"Em nhớ, sao vậy?" Kỷ Dao Quang không cho rằng mình là người rộng lượng, đối với những người có tâm ác ý cần phải nâng cao đề phòng, cô không muốn đem những thương tổn ném ra sau đầu, làm một thánh mẫu, sau đó lại giẫm vết xe đổ.
Ba chữ Lý Dao Dao này là cùng cấp với chữ "ác liệt" trong đầu cô, nàng dựa vào gì thượng vị cũng được, nhưng hất nước bẩn vào cô, việc này không thể nén giận.
"Thạch Khải Văn là người lái Hoa Hàn, Lý Dao Dao là tình nhân của anh ta." Câu này Thường Du có thể nói thẳng ra, khi đối mặt với Kỷ Dao Quang, rất nhiều chuyện nàng không cần cố kỵ.
"Lần trước có người hãm hại em, không phải Kỷ Khai Dương điều tra sao? Phát hiện là Hoa Hàn âm thầm phá rối.
Em cũng biết địa vị của Hoa Hàn trong giới, năm đó thật sự là dê đầu đàn không tệ, nhưng hiện tại dưới sự điều hành của Thạch Khải Văn, vẫn luôn không ngừng xuống dốc, thanh danh cũng ngày một kém đi, công ty không bồi dưỡng được minh tinh có năng lực, các cổ đông đã sớm tràn ngập oán hận."
Nói vậy là Hoa Hàn sắp xong rồi?" Kỷ Dao Quang nhướng mày, trên mặt có chút kinh ngạc, Con rết trăm chân chết cũng không ngã xuống, nếu không phải có người có ý định với Hoa Hàn, có lẽ nó vẫn đủ khả năng tồn tại thêm mấy năm.
Hoa Hàn, Thiên Quân, Thiên Châu là cùng một dạng công ty, cũng không ít người đào góc tường của cô, hứa hẹn trả thù lao cực cao, nhưng cuối cùng đều bị cô cự tuyệt.
Tiền tài sao có thể dụ cô? Thứ thúc đẩy cô ở Thịnh Đường là Thường Du mà thôi.
Thường Du cười cười, cuộn ngón tay nhẹ búng trán Kỷ Dao Quang, nói; "Sản nghiệp nhà mình em thật sự chưa bao giờ quan tâm, Kỷ Khai Dương còn ở đây, em không liên lạc với anh ấy sao? Anh ấy vốn muốn sáng lập một công ty giải trí, hộ tống em, nhưng hiện tại thì có lẽ nhẹ nhàng hơn.
Hoa Hàn rất nhanh sẽ sửa tên, trên mạng rất nhanh sẽ có một đám người ồn ào về "sự lợi hại của Kỷ ca ca"."
"Sao." Kỷ Dao Quang thở dài vờ mất mát, "Không có đối lập sẽ không có thương tổn, Kỷ ca ca thật sự rất lợi hợi, có đầu óc thương nghiệp cực tốt.
Nếu có người dùng việc này nói về em, em nên làm sao bây giờ?"
Thường Du nghĩ nửa ngày, chỉ có thể an ủi nói: "Lĩnh vực khác nhau đương nhiên không thể đối lập." Trong ấn tượng của nàng, mũi nhọn của Kỷ Dao Quang là không che dấu, về chuyên nghiệp thì cô có thể có rất nhiều đường để chọn trong âm nhạc, nhưng cố tình lại chọn cái này, cũng bởi vì lười nhác cùng khinh mạc mà đạt được danh hiệu "bình hoa", hay là vì không có hứng thú? Nghĩ đến đây sắc mặt Thường Du chậm rãi ngưng trọng, nàng nhìn Kỷ Dao Quang hỏi: "Em có thể nghĩ xem, em thật sự muốn tiếp tục đi con đường này sao?"
"Phải." Kỷ Dao Quang kiên định đánh, ánh mắt như sao trời lộng lẫy.
"Rất tốt." Thường Du gật đầu, "Vậy hãy tách tên em khỏi Kỷ gia, khỏi chị, những vinh dự của em là tự mình em đạt, mà không phải vì chị hay vì Kỷ gia mà nở rộ." Đối với Kỷ Dao Quang, Thường Du lại lần nữa dấy lên hy vọng, nàng không muốn lại rơi vào tuyệt cảnh.
Khi rũ mắt, nơi đáy mắt mãnh liệt sóng gió, đến khi ngẩng đầu, chỉ còn lại một khoảng yên lặng.
Tô Từ đưa kịch bản đến đặt trên bàn trà, tốt xấu nằm ở nhân tâm khác nhau cùng giới hạn khác nhau, Thường Du không can thiệp vào lựa chọn của Kỷ Dao Quang.
Ánh mắt dừng lại một chút, lập tức dời đi.
"Có một bộ phim về đề tài hiện thực, em không thích lắm, một bộ nữa là phim truyền hình." Kỷ Dao Quang lật sơ xem, cô thấy Thường Du hứng thú nên lên tiếng mở đề tài.
Từ ở giữa rút một quyển, bìa mặt ghi hai chữ to đậm nét "Truyền Kỳ".
Đưa cho Thường Du xem, cô nói, "Kịch bản này là từ một phần của tiểu thuyết được cải biên, tổng cộng có tám chương, mỗi chương đều là chuyện xưa truyền kỳ độc lập, nhìn sơ rất thú vị, nhưng đạo diễn là một tân nhân không nổi danh.
Còn có một quyển em cảm thấy không tệ tên "Hữu Tình Dao", là một chuyện xưa về những ái hận trong giang hồ, đạo diễn là Đào Văn."
Thường Du nhướng mày: "Em nói Đào Văn em gái Đào Úc."
"Đúng vậy." Kỷ Dao Quang gật đầu, hai anh em này đều xem như người Kỷ gia.
"Nói đến Đào Úc, chị nhớ đến một việc, em thấy gameshow thế nào?"
"Không có cảm giác." Kỷ Dao Quang lắc đầu, cô đã tham gia vài gameshow, nhưng cảm giác cứ bình đạm, không chút hương vị, mấy gameshow kia cũng dần bị người quên lãng.
Cô biết sau đó, tiết mục này sẽ nổi tiếng, nhưng cuối cùng lại lệch quỹ đạo, loại phong trào này không biết có thể tồn tại không.
Thường Du trầm từ đáp: "Có thể tham gia một ít gameshow, gia tăng tỷ lệ lộ diện."
"Tô Từ có đưa một tí đến, chẳng hạn như cầu sinh nơi hoang dã, thám hiểm bên ngoài em không dám, sợ vòng đầu đã bị loại, sau đó không ngừng bị phạt." Kỷ Dao Quang cười, nếu nói muốn tham gia gameshow, cô càng có khuynh hướng tham gia văn nghệ, hoặc có liên quan đến chức nghiệp diễn viên, những mạo hiểm kích thích này để lại cho nhóm tiểu thịt tươi là được.
Thường Du nhàn nhạt đáp: "Không thích thì không cần tiếp."
"Em cũng cho rằng như vậy." Kỷ Dao Quang cười híp mắt, kề sát Thường Du, tò mò hỏi, "Không lẽ chị muốn tham gia gameshow sao?"
"Phải." Thường Du gật đầu, Phòng làm việc vừa mở, tuyên truyền bên TV cùng điện ảnh không hiệu quả bằng gameshow.
Kỷ Khai Dương cũng bắt đầu đặt chân vào giới giải trí, có vài vấn đề đều được giải quyết dễ dàng.
Thường Du biết mình muốn gì, cũng biết làm thế nào để đạt được hiệu quả.
Người không thể thu mình trong thế giới nhỏ của mình, nàng cũng không kháng cự sự trợ giúp bên ngoài.
Đối với chuyện gì, dù nhỏ không đáng kể cũng không thể qua loa được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...