"Em muốn hỏi khi nào chị về nhà."
Kỷ Dao Quang không biết nỗi lòng của Thường Du, sau khi bị lôi kéo cô dựa vào lòng nàng nhất thời xúc động nói ra lời này.
Về nhà, là nhà chung của hai người, mà không phải là căn nhà lạnh như băng của riêng cô.
Trong đầu Kỷ Dao Quang, viễn cảnh Thường Du trở về đã xuất hiện trăm lần nhưng cuối cùng sẽ thế nào? Lồng ngực đập dồn dập, tựa như muốn nhảy ra ngoài.
Thì ra vì chuyện này mà do dự? Dục vọng trong lòng Thường Du cũng vì lời này mà chậm rãi bình phục, nàng khẽ thở dài, nghĩ đến lúc mình nói ly hôn với Kỷ Dao Quang, tâm ý xác thật nguội lạnh, nếu lúc ấy Kỷ Dao Quang không chút do dự ký vào giấy ly hôn, nàng nhất định sẽ rời khỏi nơi này.
May mắn cô không có.
Tạm ở riêng hai nơi vì muốn dẹp đi những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, tuy thời gian ngắn hơn nàng nghĩ rất nhiều.
Đối với trạng thái này, nàng không chán ghét, có lẽ vì đóng phim đã như hình với bóng với Kỷ Dao Quang ảnh hưởng phán đoán của nàng.
Nếu cự tuyệt....Kỷ Dao Quang bắt đầu suy nghĩ miên man.
Thường Du trầm mặc đã làm Kỷ Dao Quang rất bất an, tay cô nắm chặt áo ngủ.
Chẳng lẽ vẫn không muốn sao? Là vì biểu hiện của mình chưa đủ tốt sao? Thân thể vặn vẹo, trước mắt tối tăm làm cô không đoán được suy nghĩ của Thường Du, chỉ có thể chậm rãi ngẩng đầu.
Nhìn thấy khóe môi tươi cười, Kỷ Dao Quang lập tức thất thần, ngay cả lời Thường Du nói cũng không nghe rõ.
Sau một lúc tinh thần phục hồi, cả kinh thốt lên: "Chị nói cùng em trở về?"
Thường Du hỏi lại: "Chẳng lẽ em muốn về một mình sao?"
Kỷ Dao Quang cúi đầu ngây ngô cười, cô biết Thường Du sẽ không buông mình mà! Những bất an tự oán đã sớm bay đến chín tầng mây, cô cũng sửa lại tư thái nhu nhược lúc trước, ra khỏi lòng ngực Thường Du.
Vấn đề đã không còn, cô bắt đầu tự hỏi tình cảnh lúc này, thậm chí những tình ý kiều diễm bị xua đi dần trở về.
Tóc dài nhu thuận xõa trên vai, con ngươi như sao trời điểm xuyến, bên môi cười nhạt làm gương mặt lạnh nhạt nhu hòa hơn.
Tầm mắt Kỷ Dao Quang chậm rãi đi xuống, theo cổ đi xuống vạt áo hơi rộng mở.
Vì động tác vừa rồi của cô, vài nút áo đã lỏng.
Hô hấp đột nhiên ngưng lại, cô ngước mắt nhìn Thường Du, ấp a ấp úng nói: "Chúng ta lâu rồi......"
"Ân." Không đợi Kỷ Dao Quang nói xong, Thường Du nhẹ đáp.
Ý cười trên môi càng tăng, đôi mắt lộ ra vài phần ý mị.
Kỷ Dao Quang cơ hồ ngây ngốc.
Thường Du khẽ hôn lên mắt cô, như ngọn lửa dần đốt chảy toàn thân cô.
Thân thể run rẩy, phục hồi tinh thần sau đợt kích động, Kỷ Dao Quang lập tức đảo khách thành chủ, đặt Thường Du dưới thân.
Máu toàn thân như bị khát vọng thiêu đốt.
Từ sau chuyện kia, khoảng cách của hai người chưa từng gần như vậy.
Tay Kỷ Dao Quang chống hai bên người Thường Du, ánh mắt đi xuống, thành kính hôn lên môi đỏ ngày đêm thương nhớ.
Động tác của hai người khi thì ôn nhu, khi thì mãnh liệt.
Thay vì nói là thân thể giao hoan, không bằng nói hai linh hồn chia lìa lần nữa hòa vào nhau, thân cùng tâm câu thông toàn diện.
Cuối cùng tươi cười thỏa mãn như gió xuân tháng ba, Kỷ Dao Quang ôm lấy Thường Du vào giấc, cảnh trong mơ không còn là cảnh ly biệt tuyệt vọng tịch mịch không nơi nương tựa.
- ---------------------------
"Nịnh Thần" đã quay xong, chỉ còn lại việc tuyên truyền.
Sau khi trở về, Kỷ Dao Quang nhớ rõ chuyện Thường Du đã đáp ứng mình, ghế ngồi còn chưa nóng, đã lôi kéo Thường Du đem đồ dọn về, bận trước bận sau nhưng vẫn thích thú.
Cô vẫn luôn biết sau khi rời đi Thường Du ở đâu, có khi vờ ngang qua rồi lại đứng từ xa thở dài, lần này xem như thở phào nhẹ nhõm.
So với Kỷ Dao Quan nhẹ nhàng, lượng công việc của Thường Du không ít.
Hợp đồng của nàng cùng Thịnh Đường đã không cần ký lại, công ty sẽ lên tiếng thanh minh, nàng cũng sẽ lên tiếng, không giải thích nhiều lời.
Fans nàng bắt đầu phỏng đoán đủ loại tình huống, cuối cùng không biết ai kết luận tin nữ thần muốn tránh bóng đứng hàng đầu.
Thứ lan truyền nhanh nhất trên đời này là tin đồn, mọi người nói thỏa thích như cho rằng không cần chịu bất kỳ trách nhiệm.
- -----nữ thần của tôi muốn tránh bóng? Mẹ nó, sao lại như vậy? Sét đánh giữa trời quang? Không có ăn được đường thì gặp phải một tin sét đánh này, mạnh mẽ khóc thút thít.
- ------cho nên những lời trên mạng nói là sự thật sao? Để tôi đoán một chút, nữ thần tránh bóng là vì Kỷ? Hai người vẫn chưa hòa hợp? Chẳng qua là vì phối hợp với đoàn phim mà tuyên truyền? Điện ảnh đã quay xong, hai người không thể giữ nổi dáng vẻ bình tĩnh mà xé mặt nhau? Cuối cùng dẫn đến kết quả này? Như vậy vấn đề không phải nằm ở Kỷ Dao Quang sao?
- ------lầu trên nói có sách mách có sách, làm người thán phục.
- ------nói hươu nói vượn tôi cũng phục vị lầu trên kia.
Đủ loại bình luận dưới Weibo Thường Du, thậm chí có người chạy đến Weibo Kỷ Dao Quang hỏi vì sao còn theo dõi Weibo của nhau, là muốn duy trì tình thê thê giả dối sao? Đây là thế nào! Sắc mặt Kỷ Dao Quang ngày càng đen, cuối cùng bấm vào trang cp của cô cùng Thường Du, nhìn những hình ảnh cùng bài viết của các tiểu thiên sứ ấm áp mới thoải mái hơn.
Rõ ràng cô cùng Thường Du vừa hòa hảo, mà miệng đám trên mạng lại nói hai người "không đội trời chung", thật đáng giận mà, sao mỗi người lên tiếng không thể quản tốt miệng của mình?
Chuông cửa vang lên, Kỷ Dao Quang vì những bình luận trên mạng mà u sầu, cô không tổn thương vì những lời này, mà nhớ đến cảnh tượng sau ly hôn của cô cùng Thường Du trước kia, phỏng đoán ác ý của đám người trên mạng, rõ ràng đã trở thành hiện thực lúc đó.
Mở cửa nhìn thấy trong tay Tô Từ đầy đồ vật, cảm xúc Kỷ Dao Quang rất nhanh tan đi, sau đó kinh ngạc.
"Nhiều đồ như vậy, chị dùng chân ấn chuông cửa sao?" Chợt thốt ra ý nghĩ ra đầu, ánh mắt cô rơi xuống lồng sắt, tràn đầy chán ghét hỏi: "Đây là gì vậy, xấu quá!"
Tô Từ liếc cô, cô sếp này quên việc cô phân phó mình sao? "Đây là Siren của em." Tô Từ đáp, đem mọi thứ đặt chỉnh tề qua một bên, nói thêm, "Chỗ ngủ cho mèo, cát mèo, thức ăn mèo, máy lọc nước tự động cho động vật.....!Em biết cách dùng mấy thứ này không?"
"Không biết." Kỷ Dao Quang lắc đầu, hỏi, "Đây là mèo gì?" Lông trắng điểm xuyết lấm tấm màu đen, đặc biệt là gương mặt, chỉ có thể nói là đủ cảm giác nghệ thuật.
Bị đôi mắt màu vàng nhìn chằm chằm, cô chỉ cảm thấy lông chân lông tay đều dựng lên.
Nếu là con mèo toàn thân thuần trắng, thì giá trị nhan sắc chắc chắn tăng cao, đáng tiếc lông đen quá nhiều.
Tô Từ đáp: "Mèo điền viên Trung Hoa." Chủ tiệm cửa hàng thú cưng nhìn thấy có người mua con mèo xấu này cảm động đến rơi nước mắt, đưa bọn họ như đưa đại Phật.
Nhìn Kỷ Dao Quang không chút nào che dấu ghét bỏ của mình, thân Tô Từ run lên, có chút khẩn trương hỏi: "Không phải em đổi ý chứ?"
"Không có." Kỷ Dao Quang lắc đầu, dùng mũi chân đá mèo con trên đất, nói: "Chị đặt nó ở đây đi."
"Đúng rồi." Tô Từ đặt đồ vặt xong, trở về thân phận người đại diện, lấy trong túi một chồng giấy, nói: "Đây là một ít kịch bản cùng gameshow, em xem trước, chọn vai nào diễn tốt chút, gia tăng tỉ lệ lộ diện của mình, nỗ lực thoát khỏi danh hiệu "bình hoa"."
Kỷ Dao Quang gật đầu nói: "Được."
Cô sảng khoái làm Tô Từ có chút giật mình, mở to hai mắt đánh giá Kỷ Dao Quang, cảm giác người trước mặt đã thay đổi.
Phải biết rằng lúc trước đưa kịch bản cho Kỷ Dao Quang, cô không nhìn đã trực tiếp ném qua một bên, còn lười biếng chọn một kịch bản không cần động não không cần kỹ thuật diễn.
"Đi theo Lý đạo lăn lộn một tháng, em đã thông suốt rồi?"
Kỷ Dao Quang liếc nhìn Tô Từ: "Chị đây là có ý gì?"
Tô Từ vờ gạt lệ nói: "Chị là đang cảm động."
"Được rồi được rồi." Kỷ Dao Quang trợn trắng nói, "Thường Du rất nhanh sẽ về, Tô tỷ, chị có thể về rồi."
Thường Du đã dọn về? Nàng không đi theo Kỷ Dao Quang ở đoàn phim, đối với những chuyện này cũng không rõ bằng Kiều Tây, sợ là đã giải quyết được vấn đề của mình, đây là chuyện vô cùng tốt.
Ra khỏi cửa không đến vài bước Tô Từ quay lại, nhìn mèo con đang sững sờ nhìn người nói: "Khi về chị gửi cách chăm mèo qua điện thoại em."
"Chậc, Siren." Kỷ Dao Quang ngồi xổm nhìn mèo trong lồng sắt, chụp một tấm, quả nhiên giá trị nhan sắc thấp, chụp một tấm cũng không ăn ảnh.
Dù mèo con không sợ, Kỷ Dao Quang vẫn thả nó ra khỏi lồng sắt, đang nghiên cứu một chút xem cách nó thả lỏng, nào biết gia hỏa này vừa được thả ra, đã từ trên sô pha nhảy xuống cong đuôi bỏ đi.
Thật vất vả bắt được nó thì tiếng mở cửa truyền vào tai, Thường Du về rồi.
Nhớ đến những lời đồn trên mạng, trong lòng Kỷ Dao Quang nảy ra một ý tưởng, cô ôm mèo đến trước mặt Thường Du, gấp gáp nói: "Mau, chụp chung với tụi em." Thường Du có chút không hiểu nhưng vẫn làm theo lời Kỷ Dao Quang.
Một lát sau, mỗi người phát một Weibo.
Thường Du V: Chúng tôi cùng Siren [hình ảnh]
- ------mẹ ơi, sao mà xấu dữ dội vậy!
- ------tôi đánh cược 5 mao, này là Kỷ Dao Quang phát!
- ------xấu như vậy cũng chụp đăng lên, tôi tin đây là chân ái..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...