Rốt cuộc ngày hôm sau vẫn chưa thể ăn được bữa cơm này.
Hơn bốn giờ chiều, Đường Chu đang giặt quần áo trên ban công phòng ngủ, điện thoại di động để trên bàn đột nhiên vang lên. Hà Tử Vi lớn giọng gọi Đường Chu, trên màn hình điện thoại hiển thị mười một con số xa lạ, nhưng lúc Đường Chu tiếp nhận cuộc gọi, âm thanh đầu dây bên kia có chút rò rỉ ra ngoài, là Tống Thi Nhạc. Hà Tử Vi nghe không rõ rốt cuộc bên kia nói cái gì, âm lượng đã bị giảm nhỏ từ trước, cậu chỉ loáng thoáng nghe được ba chữ “Rạp chiếu phim”.
“Tôi không đi.” Vẻ mặt của Đường Chu hơi mất kiên nhẫn, chẳng biết đối diện lại nói thứ gì, khiến hắn thay đổi quyết định trong chốc lát, nhíu mày quăng thêm câu cuối “Chờ ở đấy.”
“Tớ đi ra ngoài một chuyến.” Đường Chu vội vã thay quần áo tốc hành, trước khi ra cửa rất chi là tự nhiên dặn dò, “Nếu năm giờ rưỡi tớ còn chưa trở về thì nhớ tự mình ăn cơm.”
“Mắc mớ gì tới cậu, nói nhiều ghê.” Hà Tử Vi cà khịa hắn một chút, bản thân cũng muốn tự do mà cứ thích quản này quản nọ suốt.
Đường Chu xoa xoa tóc Hà Tử Vi, giống như đang nhìn cún cưng nhà mình cáu kỉnh: “Đi, nghe lời.”
“Phắn nhanh giùm!” Hà Tử Vi tức đến nỗi muốn mắng người, cậu tính hất cái tay trên đỉnh đầu ra, động tác lại chậm một nhịp so với đối phương, bàn tay trượt xuống kéo theo không khí mềm mại, mang theo cơn gió nhỏ lướt qua bên cạnh.
Sau khi Đường Chu rời khỏi thì chỉ còn lại một mình Hà Tử Vi ở trong phòng ngủ, bầu không khí yên tĩnh tràn ngập hương vị tự do, Hà Tử Vi tựa vào đầu giường hưởng thụ an nhàn hiếm có, càng nghỉ ngơi càng cảm giác khó chịu, cả người cứ thấy sai sai.
Đi đổ rác, lau sạch bàn, liên tục chà nhà vệ sinh, cảm xúc vô duyên vô cớ kia vẫn không giảm bớt chút nào, Hà Tử Vi chuẩn bị dẹp nốt thau nước, Đường Chu chưa giặt xong quần áo đã lo đi ngay, vài cái áo phông hai cái quần, ngâm chung một chỗ, đen trắng lẫn lộn thành mớ bừa bộn, Hà Tử Vi ghét bỏ nhìn thoáng qua, rốt cuộc quá chướng tai gai mắt, bắt đầu vươn tay cầm cái áo vò vò.
Giặt quần áo hộ tình địch cũ là loại trải nghiệm gì? Nếu để ngày xưa bắt gặp vấn đề này, Hà Tử Vi sẽ cảm thấy đầu óc người kia 100% nhét đầy shit, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lập tức hóa thân thành anh hùng bàn phím, nóng lòng muốn chui qua mạng lưới bên kia chửi người cho tỉnh. Hiện tại cậu có thể nắm chắc lương tâm trả lời, có chút ê ẩm chua chát, có chút trống rỗng, lại có chút an tâm bất ngờ. Cậu cảm thấy mình sắp bị Đường Chu tra tấn thành M run lẩy bẩy rồi, cậu vừa vò đồ vừa nghĩ, đậu má đáng khinh thiệt!
Lúc Đường Chu chạy đến rạp chiếu phim thì đã qua bốn mươi phút, Tống Thi Nhạc ngồi đối mặt với Viên Kiêu ở dưới tầng trệt quán cà phê, bầu không khí trầm mặc kỳ dị. Vừa trông thấy Đường Chu xuất hiện, vẻ mặt Tống Thi Nhạc chợt rạng rỡ, đứng lên vẫy tay với hắn.
Tống Thi Nhạc tình cờ đụng trúng Viên Kiêu, bị bám riết không tha, bèn nói dối mình đã có bạn trai mới. Viên Kiêu không tin, buộc cô gọi điện thoại để bạn trai đến đón cô, Tống Thi Nhạc bất đắc dĩ, đành gọi điện cho Đường Chu xin giúp đỡ.
Đường Chu ghét nhất loại dây dưa đùa giỡn mập mờ này, lúc đầu chẳng hề muốn tới đây chút nào, nhưng hắn càng không muốn về sau lại bị người khác liên tục quấy rối vì những chuyện giống vầy, bèn dứt khoát giải quyết sòng phẳng luôn một lần.
Viên Kiêu thấy Đường Chu tới thật, sắc mặt lập tức u ám, Đường Chu không cho hắn cơ hội gây sự, tự mình mở miệng: “Chia tay thì chia tay, chưa chia tay thì nhanh quay lại, đều thẳng thắn một chút. Tôi không dư thời gian rảnh xen vào trò cười của hai người.” Dứt lời quay sang Tống Thi Nhạc: “Lần trước vì nể mặt mũi bạn học mới giúp cô. Tôi đã có đối tượng, sau này làm ơn đừng gọi điện cho tôi thêm lần nào nữa.”
Người thuận gió đến cũng cưỡi gió bay, Đường Chu phất ống tay áo, chẳng đem theo chút mây nào, toàn bộ quá trình đều nhanh đến mức giống hệt cơn ảo giác. Biểu cảm mừng rỡ vẫn còn đọng lại trên mặt Tống Thi Nhạc, Đường Chu đã lặn mất tăm hơi, ánh mắt Viên Kiêu u ám nhìn cô, cố gằn một nụ cười lạnh: “Em gạt tôi.”
Đáy lòng Tống Thi Nhạc còn sót lại chút ít lưu luyến và ảo tưởng với Đường Chu, rốt cuộc tiêu tan toàn bộ vào ngày hôm nay.
Đường Chu cũng chả có lòng dạ nào chú ý đến hoàn cảnh của Tống Thi Nhạc, cũng không định đi sâu vào chuyện tình cảm hiện tại của người khác, sau khi chia tay thì đối phương đã hoàn toàn trở thành người xa lạ với mình rồi.
Lúc trở về đoạn đường phía trước xảy ra tai nạn giao thông, dọc đường kẹt xe khá nghiêm trọng, chờ Đường Chu xuống được xe đã hơn bảy giờ. Hắn tìm đại một quán cơm nhỏ ăn qua loa, lấy kẹo cao su mua bằng tiền lẻ đã thối trước đó ra nhai. Trùng hợp khi vừa tạt ngang đường tắt chạy về kí túc, mới quẹo sang một góc đã nhìn thấy Hà Tử Vi đi trước mặt hắn.
Hà Tử Vi là đang tản bộ tiêu cơm. Cậu quét dọn vệ sinh, giúp người giặt giũ quần áo xong đã sắp sáu giờ rồi, phòng ngủ vẫn chỉ có mỗi mình cậu. Nghỉ ngơi chốc lát, cảm giác buồn phiền bị cố ý phớt lờ lại bắt đầu bay tán loạn. Một người cũng có thể ăn tiệc mà! Hà Tử Vi mở phần mềm ship đồ ăn đặt ngay phần thịt cua, bữa tối gần năm mươi tệ rất chi là sang chảnh, chờ cậu ôm tâm tình mù mịt nhét toàn bộ đồ ăn vào bụng rồi đứng lên, suýt chút nữa đã no đến mức hết chấc chân nổi. Tự tạo nghiệt thì không thể sống, cậu đành phải thay quần áo đi tản bộ trong sân trường, thuận tiện mua vài vỉ thuốc tiêu hóa nốc hơn phân nửa.
Có vô số cặp đôi vai kề vai tay trong tay lướt qua tuyến đường chính, Hà Tử Vi lẻ loi một mình dần dần bắt đầu chui vào con đường nhỏ xa xôi, chưa đi được hai bước đã bị người kìm chặt cánh tay bịt miệng kéo sang bên cạnh.
Con đường này sát ngay phía ngoài trường học, hai bên đều là bụi cây, chẳng lắp đặt nổi cột đèn đường nào đàng hoàng, lẻ tẻ vài cột giấu sau cành lá sum xuê nom càng u ám hơn, cơ bản là sau buổi tối sẽ chẳng có mấy ai qua lại. Trong đầu Hà Tử Vi thoáng vun vút hiện lên vài tin tức về những nam sinh đại học bị giết hại trong khu rừng nhỏ hẻo lánh, không khỏi sợ hãi luống cuống, chẳng lẽ ngày này năm sau chính là ngày giỗ của cậu?
Hà Tử Vi lập tức phản kháng kịch liệt, cùi chỏ dồn sức thụi về phía sau, lại bị người bắt lấy giữa chừng. Sức lực người đứng phía sau lớn đến kinh người, kiềm chặt cậu tiến thêm vài bước đè lên thân cây, thân thể bị dính vào, không cho cậu có cơ hội nhúc nhích. Trời đã tối đen, ánh sáng trong rừng cây lại quá mờ, Hà Tử Vi cố gắng ngoảnh đầu về phía sau quan sát, lại chỉ loáng thoáng nhìn thấy thân hình người kia cao hơn cậu cả khúc.
“Anh đại, có chuyện gì từ từ thương lượng, trên người em còn lại hai mươi bảy tệ ba hào, đưa cho anh hết được không?” Hà Tử Vi thử đàm phán cùng đối phương. Người đứng phía sau cực kì im lặng, tiếng hít thở trong lúc im lặng bình tĩnh đến không tưởng tượng nổi, xem ra là tội phạm chuyên nghiệp có tốt chất tâm lý tốt. Hà Tử Vi hơi tuyệt vọng mở miệng, dùng tình để động lòng người, dùng lý để giác ngộ người: “Nếu vẫn chưa đủ, chúng ta có thể ra ngân hàng lấy thêm, em cam đoan không báo cảnh sát, anh làm ơn thả em đi mà.”
Tâm lý khẩn trương đang gào thét ở trong mạch máu, Hà Tử Vi cảm thấy chân mình ngày càng mềm nhũn. Vào thời điểm cậu bắt đầu cân nhắc sau khi chết sẽ có bao nhiêu người tới tiễn đưa cậu, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng cười trầm thấp, sau đó tiếng cười kia càng ngày càng lớn, lồng ngực đang kề sát của hắn rung động dữ dội. Hà Tử Vi nổi giận: “Đường Chu! Con mẹ nó cậu có bị bệnh không!”
Giọng nói của Hà Tử Vi vẫn còn run lẩy bẩy, mắng chửi người cũng yếu ớt ỉu xìu, hoàn toàn chưa đạt tới hiệu quả tiếng gào phẫn nộ như mong muốn. Đường Chu lật bả vai cậu lại, mỉm cười hôn lên khóe miệng người kia một cái: “Không cướp tiền, tớ cướp sắc.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...