Biên tập: Jane
Lúc ra khỏi nhà vệ sinh đã hơn năm rưỡi, mắt thấy sắp đến giờ cơm, cộng thêm sự kiện vừa rồi dễ khiến người ta chả còn lòng dạ nào học tập, hai người bèn thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi thư viện.
Vào cung điện sách vở thiêng liêng thực hiện hành vi dâm ô, trong lòng Hà Tử Vi xấu hổ muốn chết, màu sắc trên thính tai còn chưa lui xuống. Cậu luôn cảm giác chuyện mới nãy của mình với Đường Chu chắc chắn đã bị phát hiện, chỉ cần dọc đường có ai nhìn cậu lâu chút thôi cậu cũng thấy căng thẳng, rất sợ người khác quan sát quá kỹ lưỡng, sẽ nhận ra vết tích mờ ám trên quần áo cậu.
Trái ngược với cậu, đại thiếu Đường – Đường Chu bình tĩnh đến kỳ lạ, sải bước đi trong sân trường, nhàn rỗi hóng gió, cứ như đang đi dạo vườn hoa sau nhà. Không chỉ như vậy, đại thiếu Đường giữa chừng còn lên tiếng: “Hay là ăn cơm chung?”
Đương nhiên Hà Tử Vi không muốn đi: “Thôi, quần áo tớ bẩn cả rồi, tớ phải về thay đồ.”
Xưa giờ Hà Tử Vi luôn khá ưa sạch sẽ, vệ sinh cơ thể rất kỹ, thậm chí năm nhất đại học còn cưỡng chế làm cái bảng phân công dọn dẹp cho phòng, nếu không vì lý do đó thì lúc trước Hà Tử Vi đã chẳng hở tí lại nổi khùng khi quét râu Đường Chu. Mặc dù từng có quãng thời gian cậu làm một “trai thẳng lôi thôi” gương mẫu, nhưng Đường Chu có thể thông cảm và ngầm hiểu nguyên nhân: “Vậy chúng ta trở về phòng thay đồ trước rồi đi sau.”
“Đừng…” Lời từ chối của Hà Tử Vi còn chưa dứt, đã cảm giác sắc mặt Đường Chu lạnh xuống, sao mấy hôm nay thằng cha này hay nổi khùng thế! Hà Tử Vi chả hiểu nổi, nhưng chỉ cần Đường Chu vừa giận, hơn phân nửa xui xẻo sẽ đổ lên đầu cậu, cậu khẽ cắn răng, vì sự an toàn cho tính mạng của mình mà cố nặn ra một nụ cười: “Thế tùy cậu.”
Vẻ mặt đại thiếu Đường hơi nguôi giận, hài lòng gật đầu, xung phong bước vào trước. Hà Tử Vi đi phía sau, đáy lòng đau khổ tới mức muốn hát lên “Gió thổi từ phương Bắc, đóa bông tuyết phiêu phiêu“, bây giờ không chỉ hầu giường mà còn kiêm nốt hầu ăn hầu uống luôn rồi, trọn gói hết dịch vụ “ba hầu”. Ngộ nhỡ lần sau đại thiếu Đường nổi hứng muốn để cậu lên sàn thâu đêm thì sao? Cuộc sống này còn sót chút hi vọng nào không hả?
Ca khúc Tương Phùng là nhạc đệm của bộ phim《 Bạch Mao Nữ 》chiếu vào thập niên 50. Do Hạ Kính Chi, Đinh Nghị viết lời; Mã Khả Tác soạn nhạc; Quách Lan Anh, Chu Phùng Bác trình bày.
Mặc kệ Hà Tử Vi đang bận ảo tưởng điều gì, hai người vẫn thuận lợi đến quán ăn trên đường. Thời tiết hôm nay rất tốt, có nắng ấm gió mát, đại thiếu Đường chợt phấn chấn hẳn lên, ngỏ lời muốn mời khách. Hà Tử Vi suy nghĩ một chút, chỉ điểm nhà hàng Nhật Bản nọ, cùng chung tuyến đường với quán có phòng ăn riêng lần trước.
Hai thằng sinh viên to xác ngồi ăn đồ Nhật với nhau nghe thì có chút kỳ quái, nhưng làm sao sánh bằng thực đơn tinh tế của nhà hàng kia, quan trọng nhất là đồ thì ít mà lại đắt kinh khủng. Hà Tử Vi quyết định hôm nay phải nhét thật đầy bao tử, quyết chí khoắng sạch kho bạc nhỏ của đại thiếu Đường.
Người được mời mãnh liệt bày tỏ “Muốn ăn món Nhật tới phát rồ rồi”, nên hiển nhiên người mời đành phải chiều lòng thôi. Hai người cùng nhau tìm chỗ, vì để tránh tình trạng lúng túng vì yên lặng suốt quãng đường, hai người vẫn duy trì một trước một sau mà đi, biểu hiện tự giác lại ngầm hiểu ý.
Thế nhưng hôm nay rõ ràng là “Thứ sáu đen đủi” của Hà Tử Vi, vì muốn đập tan ảo tưởng đào mỏ khiến đại thiếu Đường phá sản. Lúc vừa đi được nửa chặng đường, Đường Chu ở phía trước bỗng nhiên dừng bước. Hà Tử Vi ngẩng đầu nhìn lướt qua Đường Chu, cách chỗ này hơn 20m, cạnh đường cái trước mặt, có đôi nam nữ đang lôi lôi kéo kéo, mà cô gái đó chẳng phải là Tống Thi Nhạc sao!
Vãi! Mặc dù chút ái mộ của Hà Tử Vi dành cho Tống Thi Nhạc đã sớm tan biến sau khi nhận ra hiện thực tàn khốc, hiện tại chỉ còn rũ lòng thương tiếc và đơn thuần tán thưởng dành cho một thiếu nữ xinh đẹp theo bản năng thôi. Nhưng nữ thần ngày xưa đang bị ức hiếp ngay trước mắt, ai mà nhịn nổi chứ? Nhìn mặt Tống Thi Nhạc tràn đầy lo lắng và uất ức muốn hất cánh tay nam sinh, nói thế nào thì nói, trước tiên cũng phải kéo người ra đã!
Hà Tử Vi mới xắn tay áo lên một nửa, Tống Thi Nhạc đã nhanh mắt nhìn thấy bên này, hét to: “Đường Chu!” Đường Chu nhíu mày không đáp, chạy đến nắm cánh tay nam sinh buộc hắn thả cô ra, Tống Thi Nhạc tranh thủ nhanh chóng trốn tới sau lưng Đường Chu.
Đôi bên vừa đối mặt hẳn đã biết nhau từ trước rồi, Hà Tử Vi đi theo được vài bước, đang do dự có nên tiếp tục tiến lên hay không, lại nghe nam sinh kia mở miệng cười lạnh một tiếng, có lẽ là cực kỳ tức giận, nói chuyện hết sức khó nghe: “Chẳng trách em muốn đá tôi. Sao nào? Quay về với tình cũ rồi à?”
Đường Chu bình tĩnh nhìn đối phương, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Mặt Tống Thi Nhạc tức đến trắng bệch, lại chẳng dám nói lời nào, chỉ có thể thấp giọng nói: “Đường Chu!” Ngữ khí gấp gáp, giống như muốn khóc ngay lập tức.
Lúc này Đường Chu mới lạnh nhạt mở miệng: “Viên Kiêu, đủ rồi, sớm hợp sớm tan.”
Sắc mặt Viên Kiêu càng âm trầm: “Sớm hợp sớm tan? Ông đây đổ bao nhiêu tiền của lên người cô ta, cô ta lại chỉ gởi một cái tin nhắn, nói chia tay thì có thể chia tay sao?!”
“Là cậu tự nguyện.” Đường Chu thờ ơ liếc một cái, “Đàn ông phải phóng khoáng một chút, đừng keo kiệt như vậy.”
Viên Kiêu nghe xong tái xanh mặt, trước khi đi còn không quên cảnh cáo: “Chờ!” Vì vậy Đường Chu đành đứng tại chỗ nhìn người dần chạy mất.
Sau khi màn hài kịch kết thúc, cả hai mới nhớ tới còn có kẻ tên Hà Tử Vi. Ánh mắt Tống Thi Nhạc chứa đầy cảm kích cùng e lệ lén nhìn Đường Chu, lại quay đầu ngượng ngùng cười cười với Hà Tử Vi: ” Vừa nãy cảm ơn các cậu nhiều, để các cậu chê cười rồi, hay tớ mời mọi người ăn bữa cơm nhé?”
Hà Tử Vi còn chưa kịp mở miệng, Đường Chu đã lạnh lùng từ chối: “Khỏi cần, tôi với bạn cùng phòng tự đi.”
Khóe miệng tươi cười của Tống Thi Nhạc cứng một chút, giọng có chút do dự: “Tớ… Tớ sợ lát nữa hắn trở lại…”
Vốn dĩ Hà Tử Vi cũng rất lúng túng vì bị cuốn vào, nghe được lời này, bèn cảm thấy mình hơi dư thừa ở đây, vội vàng nói: “Tớ về trường trước.”
Đường Chu quay đầu, vẻ mặt không hề do dự nhìn cậu chốc lát, mới nhíu mày nói: “Xin lỗi, để lần sau mời cậu vậy.”
“Có gì đâu có gì đâu.” Hà Tử Vi xua tay một chút rồi xoay người rời đi. Chẳng mấy chốc lại không nhịn được ngoái đầu nhìn, Đường Chu sóng vai cùng Tống Thi Nhạc đi trên đường, khoảng cách giữa hai người tuy xa, nhưng hình ảnh vẫn rất hài hòa. Cậu nhớ tới trước kia mình cũng nhìn thấy cảnh tượng hai người này dính với nhau vô số lần, rõ ràng đã sớm thành thói quen, chẳng hiểu sao hôm nay lại đặc biệt khó tiếp thu.
Cậu không lý giải được tâm tư của mình, cũng dứt khoác muốn quên đi. Hà Tử Vi cảm thấy cả ngày hôm nay cực kì mệt mỏi, tay chân bủn rũn như bọt biển, hụt mất bữa tiệc lớn sang trọng, ngay cả tâm trạng ăn cơm cũng chả còn, trở về phòng liền nằm phịch trên giường.
Trước khi nhắm mắt lại cậu nghĩ, nếu lần sau Đường Chu mời cậu ăn cơm, cậu nhất định phải đòi đến nhà hàng Nhật, đem toàn bộ phần còn thiếu hôm nay ăn bù hết mới được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...