Buổi chiều nóng như đổ lửa, chị học tận tầng năm nóng muốn ngất, bây giờ là kế hoạch đã bàn, xong tiết này Vilath sẽ lên đây vì cô nhờ em ấy đưa hộ usb trả cho Mai Sương dùm chị.
Cậu chẳng nghi ngờ chị nên vui vẻ nhận lời.
Chị nhìn ra ngoài cửa sổ, trời quá nắng như vậy, leo cầu thang lên tầng năm thật sự rất mệt..
Chị đi học đã đành..
cậu lại chỉ vì một chiếc usb chị nhờ.
Chị loay hoay mãi điện thoại, muốn nhắn tin bảo cậu đừng lên, nhưng con người đó đang ngồi phía sau chị, chị không cam tâm để lỡ cơ hội này.
Chuông báo hết tiết vang lên, chị nhận được tin nhắn của Vilath báo đã đến ngoài cửa.
Chị đi ra, trông thấy cậu ấy mồ hôi đầy trên trán nhưng vẫn mỉm cười với chị, chị bước lại gần, đứng ngang tầm với bàn anh ngồi trong lớp, chỉ cách nhau một cánh cửa sổ.
Nhưng bây giờ đó không phải điều chị quan tâm nữa, chị bỗng thấy day dứt, cũng có chút động lòng:
- Em có mệt không?
- Không mệt! - nụ cười của cậu càng tươi thêm, chị nhìn cậu.
Giữa hai người như có một khoảnh khắc, chị biết mình có thể buông tay đoạn tình cũ, còn có thể bắt đầu lại.
Vilath đưa tay để cầm lấy chiếc USB từ chị, tối nay cậu sẽ giúp chị đưa lại cho chị Mai Sương.
Chị đưa usb cho cậu, cậu nắm nhẹ tay chị:
- Chuyện hôm trước em đã quá nóng giận, em xin lỗi.
Chị mỉm cười nhìn cậu, giật tay ra khỏi tay cậu.
Mấy đứa bạn trong phòng học mà thấy thì ngại lắm.
Dù sao hôm trước chị đã chủ động nhắn tin làm hòa, em ấy đã xin lỗi chị về thái độ không tốt tối đó, chị cũng không muốn nhắc lại chuyện đó nữa! Chị với anh Thế Tài cũng chỉ là bạn bè, chị cũng nói với Vilath là anh ấy thích bạn thân của chị cơ.
Vilath tuy không muốn nhưng tiết sau cậu cũng phải đi học nên đành tạm biệt chị, còn hẹn chị lát nữa rảnh rỗi liền nhắn tin cho chi.
Chị vẫy tay chào cậu rồi mới đi vào lớp.
Cậu lưu luyến quay lại nhìn nhưng chị cũng quay vào trong, chị bắt gặp ánh mắt anh nhìn chị đầy khó hiểu nhưng chị không nhìn lại.
Chị biết kế hoạch đã thành công, chị đã cho anh thấy màn tình cảm đó.
Suốt buổi học đó, chị bắt gặp thêm vài lần anh nhìn chị.
Đó chính là ánh mắt tiếc nuối, hối hận mà chị muốn thấy.
Chị chính là cảm thấy hả dạ.
Chấp niệm trong lòng chị cũng đã bỏ xuống được rồi.
* * *
Anh vừa ra khỏi lớp thì một cô gái chắn trước mặt anh:
- Anh là người yêu cũ của chị Mộc Miên đúng không?
Anh nhìn cô nghi ngờ.
Anh không biết cô gái trước mặt là ai, cũng chưa từng thấy cô ấy.
Mai Sương tự mình giới thiệu:
- Em rất thân với chị Miên, tên em là Mai Sương.
Anh chưa từng nghe chị nhắc đến cô gái này.
Có lẽ là không kể cho anh, hoặc là sau này mới quen.
Nhưng anh không nghĩ ra mình và cô gái này có việc gì mà phải gặp nhau.
Mai Sương nhìn anh và nói ra mục đích hôm nay cô tìm gặp anh:
- Là về chị ấy, em phát hiện tuần nào chị ấy cũng ngồi ở ghế đá cạnh sảnh nhà B này trốn một góc nhìn anh tan học.
Hôm nay cũng vậy, em nhờ anh xuống nói chuyện với chị ấy, đừng cố chấp nhớ về anh nữa.
Nếu anh còn một chút lương tâm thì hãy làm vậy.
Anh thật sự không biết Mộc Miên lại làm như vậy.
Mỗi lần chị gặp anh đều bộ dạng mạnh mẽ, sẵn sàng cãi nhau với anh.
Anh cứ nghĩ là chị đã quên đi anh rồi, hóa ra cô lại giấu mình như vậy.
Anh không hề biết chuyện này, bây giờ anh sẽ xuống nói chuyện với cô ấy.
Thấy anh cũng dễ dàng đồng ý giúp đỡ, Mai Sương cũng nhẹ trong người.
Tuy rằng anh có lịch sự mà cám ơn cô vì đã nói cho anh biết nhưng với cô thì anh không cần cám ơn, bởi vì cô làm chuyện này vì chị ấy, vì cô nghĩ.
Sau tất cả những gì anh làm, anh không xứng với tình yêu ấy.
Cô quay lưng nhanh chóng rời đi, anh cúi đầu rồi đi xuống sảnh tìm Mộc Miên.
Đúng như cô đã nói, anh tìm thấy chị đang ngồi khuất sau tán cây, đang nhìn về hướng sảnh.
Chị ngạc nhiên biết anh đã phát hiện ra mình, nhưng rồi nhanh chóng trầm tĩnh lại, chị xoay người tựa vào ghế đá, đợi anh tiến lại rồi ngồi xuống.
Anh ngồi xuống bên cạnh chị:
- Em thân thiết của em nói cho anh biết tuần nào em cũng ngồi đây.
Cô cũng đoán là do Mai Sương tìm đến anh nhờ cậy anh khuyên mình.
Con bé tốt bụng như vậy đó, nghĩ cho chị rất nhiều, nhưng giờ thì chị đã ổn rồi, cũng đã từ bỏ người con trai này rồi:
- Là trước đây thôi, em nghĩ sẽ chờ đợi anh bao lâu cũng được, chỉ cần thấy anh em dù có phải vất vả đi cả thành phố này cũng sẽ không sao cả..
Nhưng giờ anh không cần phải khuyên em điều gì cả, em đã buông tay ra rồi.
Hôm nay là lần cuối cùng em chờ đợi anh.
Đoạn tình cảm này, em cuối cùng đã bỏ xuống được.
Anh rất mừng vì chị đã nghĩ được như vậy.
Anh không xứng với chị đâu.
Người như chị sẽ tìm được một người xuất sắc hơn anh rất nhiều lần.
Có lẽ cô cũng hiểu ra điều đó, cũng đã buông bỏ chấp niệm trong lòng mà sống vui vẻ.
Dù sao thì từ trước đến nay, chị chưa từng cảm nhận anh thực sự vì chị mà cố gắng một điều gì đó.
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh Vilath trán đầy mồ hôi, giữa nắng nóng leo tận tầng năm vì lời nhờ vả nhỏ nhặt của cô:
- Mộc Miên, anh xin lỗi.
Anh nói nhỏ, nhưng chị vẫn nghe rõ:
- Không cần xin lỗi, đoạn thời gian của chúng ta em sẽ không nhớ.
Từ nay về sau, em..
và anh, chính là người xa lạ.
Chị nhìn anh lãnh đạm mà lạnh lẽo, nói xong liền đứng dậy bước đi thản nhiên, ngẩng cao đầu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...