[ Biệt thự họ Trương,..]
Chỉ vài phút sau khi anh Nam Phong về, mẹ kế và Mai Linh cũng tới đây. Mẹ kế đặt lên bàn kính một bản hợp đồng gì đó rồi tươi cười, nói:
– Cậu xem hợp đồng đi. Tôi nghĩ không có thiệt cho cậu đây đâu.
Nam Phong nhìn bà ta, cầm tờ hợp đồng lên đọc lướt qua. Mai Linh ngồi bên cạnh mẹ mà nó cứ rít lên trong họng. Tôi ngồi gần chỗ Nam Phong nên cố nhìn với vào tờ giấy đó. Anh Nam Phong đột nhiên quay ra nhìn tôi khiến tôi suýt ngã bổ chửng:
– Bà có chắc cô ta biết làm mọi thứ?
“Làm mọi thứ”? Tôi tròn mắt nhìn bà mẹ kế nhiều kế lắm mưu tiến về phía tôi, bà ta đặt tay lên vai tôi rồi khẳng định:
– Nhìn con bé nhỏ con thế nhưng làm được hết mọi việc đó ^^.
Mai Linh nhân lúc mẹ kế và Nam Phong kí kết ‘hợp đồng’, nó kéo tôi ra ngoài:
– Công ty nhà chúng ta đang có chút rắc rối về tiền bạc nên cô phải sang đây ở một thời gian.
“Uỵch” tôi ngã ngồi, đầu óc bắt đầu quay mòng mòng rồi xung quanh mọi thứ cũng dần nhòe đi..
[Biệt thự họ Trương..]
Sau khi tĩnh tâm, tôi cũng bình tĩnh chấp nhận “xa nhà” theo lệnh của mẹ kế. Dù sao cái lí do vì tập đoàn cũng khiến tôi muốn “hi sinh”. Tôi ngồi thừ trước mặt Nam Phong, sau hơn 30′ đồ đạc của tôi đã được chuyển tới đầy đủ..
[Biệt thự họ Trương, room3..]
“Đây sẽ là phòng của tiểu thư..” – ngài quản gia mở cửa căn phòng, tôi kéo theo vali.. hợ hợ.. phòng này chắc lâu rồi chưa được lau chùi. Căn phòng rộng gấp đôi phòng cũ của tôi, tường sơn màu hồng nhạt rất công chúa, có một bàn học cạnh sát cửa sổ, một giá sách, một tủ quần áo và một chiếc giường đơn.. Ngài quản gia nhìn tôi có vẻ hài lòng nên nói tiếp: “Tiểu thư có cần gọi dọn phòng không?”
Trời ơi.. bác này cứ một câu tiểu thư, hai câu tiểu thư khiến tôi phát ngại lên được nên tôi cười xòa:
– Hầy.. bác cứ gọi cháu là Bảo Nhi, dù sao bây giờ cháu cũng là người làm công ăn lương giống bác rồi mà ^^
Ngài quản gia nhìn tôi cười một cách khó hiểu rồi rảo bước đi..
Sau chừng 30phút dọn dẹp, căn phòng sáng sủa và sạch sẽ hẳn..
Phù @@ tôi nằm ngửa ra trên giường, cái cơ thể nhỏ bé này sao mà chịu được nhiều điều khổ sở tới thế @@
Tít..Tít.. :tin nhắn của Tiên Tiên:
Tiên Tiên: Xong việc chưa? Sang nhà tao nấu đồ ăn cho taooo..
Bảo Nhi: Thôi.. t chưa xong việc T.T Mày gọi Bảo Minh hoặc gọi đồ ăn nhanh tới nhaa..
Vừa gửi cho con bạn thân tin nhắn thì tôi nghe thấy tiếng gõ cửa, giọng ngài quản gia nói vọng vào:
– Thiếu gia bảo tiểu thư chuẩn bị bữa ăn tối!
Tôi mặt nhăn lại, cố ngồi dậy và đi ra khỏi phòng.
– Aishh.. bác đừng gọi cháu là tiểu thư nữa!
[Phòng bếp, biệt thự họ Trương..]
Xào.. xào.. nấu..nấu..
Xong! Tôi bày các món ăn ra đĩa, cũng không dám nói là siêu ngon nhưng tôi khá tự tin vào tay nghề đứng bếp của bản thân.. Mà cái anh Nam Phong này cũng lạ, tôi vừa mới vào nhà, còn chưa thuộc rõ phòng nào phòng nào mà đã bắt tôi đi nấu ăn?! Lạ thật lạ thật..
Tôi ngồi ở bàn ăn mãi mà không thấy anh ấy ra, đang tính đi gọi thì anh ấy đã ra tới nơi rồi..
– Em mời anh ra ăn tối ạ! *mặt hớn hở*
Mặt anh ấy vẫn giữ nguyên một sắc độ, kéo ghế ra, anh ấy ngồi xuống bàn ăn. Anh ấy cầm đôi đũa lên, gẩy gẩy đĩa này, gẩy gẩy đĩa kia, sau chừng 5phút, anh ấy đặt đũa xuống..
Choangg.. choangg
Nam Phong đứng dậy, tay hất ngược bàn ăn, tất cả mọi thứ rơi xuống đất, tiếng bát đĩa vỡ loảng xoảng khiến tôi đứng hình vì sợ hãi..
– Cô gọi đây là đồ ăn sao?
Cái giọng đầy hách dịch của hotboy Nam Phong khiến tôi hơi rớm nước mắt.
-Anh.. anh có nhất thiết phải quá đáng vậy không T.T tôi còn chả biết anh tên là gì *hơi điêu* mà anh bắt tôi đi nấu ăn cho anh.. tôi nấu xong anh lại hất tất cả xuống đất! Anh là loại thiếu gia gì vậy huhu..
Sau khi phun loạn một tràng, tôi ôm mặt khóc chạy về phòng..
[Bảo Nhi’s room,..]
Huhhhuhuhu.. tôi khóc òa lên. Thật sự ban sáng tôi có xao xuyến trước anh ta nhưng tôi thề đó là lần đầu cũng là lần cuối.. tôi hận anh ta huhu.. tại sao lại đổ hết công sức của người khác đi một cách dễ dàng như vậy chứ >< #cốc #cốc Tôi đoán là Nam Phong đang ở ngoài cửa nên nhanh tay lau hết nước mắt nước mũi đang tèm lem..
– Anh cần gì? _cái giọng mới dứt khóc của tôi khiến Nam Phong nhếch mép cười một cái. Trời ạ.. tức chết lên được hừ hừ. -Tôi nghĩ tôi cần ăn tôi và hỏi chuyện cô. 5phút nữa có mặt trước cổng! Nói dứt câu, Nam Phong quay bước đi luôn, để tôi lại với vô vàn dấu chấm hỏi.. sao vừa nãy y hệt “con sư tử thèm mồi” mà giờ đã như vậy. Tôi chợt nhớ tới câu nói ban nãy, tay với nhanh chiếc áo khoác mỏng, nhanh chân chạy ra ngoài. [Cổng biệt thự họ Trương..] #Brừn.. tiếng ga oto nổ Trước mặt tôi là một chiếc Lamborghini LP570-4 SuperLeggera đen tuyền.. Nam Phong hạ kính xe xuống. Anh ấy đeo một chiếc kính đen che đi đôi mắt xám khói của mình, tôi đang đờ đẫn nhìn chiếc xe đẹp tuyệt.
– Cô không định lên xe? Cái giọng khinh khỉnh thấy ghét khiến tôi mặt hơi nặng, đi vòng qua đầu xe rồi mở cửa xe ghế trước..
– Đây đâu phải ghế của cô? Cái giọng đó lại làm tôi thấy bực bội. Tôi xì một tiếng rồi đóng cửa xe mà tưởng muốn làm vỡ kính. Tôi mở cửa xe ghế sau và yên vị trong xe. [Trên đường,..] Đã cách khá xa biệt thự rồi nhưng Nam Phong vẫn chưa có ý định dừng xe ở một quán ăn nào cả. Tôi cũng có ý muốn bắt chuyện nhưng cứ nhìn vào cái điệu bộ lạnh như băng là y như rằng người hơi ớn lạnh rồi..
-Anh.. tại sao trời không nắng mà anh lại đeo kính thee? Tôi đã phải uốn lưỡi chục lần để mở miệng. Nam Phong đang tập trung lái xe, anh nhìn vào gương chiếu hậu “để” nhìn khuôn mặt đang hớn hở ngóng đợi câu trả lời. Nam Phong nhếch mép rồi đạp phanh.. ..Két.. tiếng bánh xe oto mài trên mặt đường.. @#*'(#*&%*@%.. tôi mất đà lao thẳng về đằng trước, mặt đập vào lưng ghế Nam Phong.
-Aishhhhhh.. anh bị khùng à? Phanh xe kiểu gì thế huhu cái đầu của mình..
-Tại cô đấy! Tôi hỏi thật cô bị thiểu năng hay là giả ngu? Nam Phong cười hả hê rồi bước xuống xe, tôi xoa xoa đầu rồi mở cửa xe.. cạch cạch.. cửa khóa sao T.T tôi đập đập cửa “kêu cứu”, tay liên tục dật lên dật xuống cái cần mở cửa.. Nam Phong đi từng bước rất từ tốn, dưới ánh nắng mặt trời anh thật nổi bật với chiếc quần short đen phối với áo sơmi trắng thả ngoài, ..tít..tít.. Nam Phong bấm chìa khóa xe khiến tôi gần như hôn đất.. [Asahi Sushi, nhà hàng Triều Nhật..] “Cho tôi sushi cá hồi, trứng cá tuyết nướng, sashimi hải sản và.. nước lọc có ga!” Tôi còn chưa kịp nhìn thực đơn thì Nam Phong đã gọi đủ thứ món và những món đó khiến tôi lạnh sống lưng.
– Cô không ăn? Nam Phong vừa đưa menu cho chị phục vụ bàn vừa hỏi tôi. “Ít ra anh cũng là một người lịch sự!”
-Dạ thôi.. em không đói. Nói ra thì sợ bị bêu rếu nhưng tôi bị dị ứng với đồ ăn Nhật, hồi học cấp II có lần đi ăn với con Tiên Tiên mà tôi suýt vào bệnh viện T.T tôi nhớ hôm đó chỉ ăn có một miếng sushi thôi mà chưa tới 5′ sau, mặt tôi sưng phù lên, người thì mẩn đỏ.. chỉ nhớ lại thôi cũng hãi @@
-Hừm.. vừa nãy ở nhà tôi hơi.. mà cô gọi đó là món ăn à?
-Anh.. em mới vào nhà anh được nửa ngày mà anh đã bắt em nấu ăn thì làm sao mà..
-Thôi. Tôi đưa cô ra đây để hỏi một số chuyện! Cô hãy tự nói về mình đi.. – Em là Vũ Bảo Nhi, con gái của cố chủ tịch tập đoàn thời trang Vanga.. Tôi vừa nói tới đó thì Nam Phong đẩy kính xuống sống mũi, ra hiệu cho tôi đứng lên, sau đó xoay xoay ngón tay ý bảo tôi xoay một vòng..
-Hahaha.. cô không đừa chứ? Cô mà là tiểu thư thừa kế duy nhất của tập đoàn Vanga nổi tiếng nhất nhì ngành thời trang ư? Cái câu nói đầy sự ngạc nhiên của Nam Phong khiến tôi hơ đỏ mặt.. nói thật thì tôi cũng là một tiểu thư của tập đoàn có danh tiếng chứ bộ ^^ nhưng nhìn tôi lúc này là thảm họa thời trang thật T.T
Chiếc áo phông in hình quả chuối, khoác ngoài chiếc áo mỏng , chiếc quần lửng ngang đầu gối cũng họa tiết chuối cùng đôi giầy con thỏ. Đầu tóc thì bù rù hơn một con điên T.T – Ừ.. em.. em.. Tôi ấp úng rồi nhanh chóng ngồi xuống trước khi cả cái nhà hàng này chụp ảnh tôi và đưa lên mạng. -Cô cho tôi số điện thoại của cô! Khi có việc còn dễ sai bảo. “Anh vui tính quá nhỉ ^3^”
-Dạ.. 01667651245 ạ.
-Thiểu..năng.. xong! Nam Phong lưu số tôi là thiểu năng khiến tôi chạnh lòng, tôi ngay lập tức có ý muốn đáp trả nên..
-Anh nháy máy đi ^^ em cũng nên biết số của anh để sai bảo.. à nhầm để liên lạc chứ ^^
-Cô mà tiết lộ ra là tôi giết cô đấy..
-Hotboy..dễ dãi.. xong! Tôi hớn hở dơ màn hình điện thoại ra trước mặt Nam Phong. Anh ấy bỗng đứng bật dậy và chiếc kính mất lực rơi xuống bàn ăn, khuôn mặt ăn hình, đôi mắt xám khói mê hoặc mọi anh nhìn trong nhà hàng này về phía anh ấy.. 1người.. 2người.. 10người.. 20người.. Tất cả các cô gái bắt đầu làm rộ lên những tiếng hét, la lớn tên “Nam Phong”, những người đi ngang qua nhà hàng này cũng xông vào để kêu cùng.
Tôi nhanh chân chạy về phía phòng vệ sinh, bỏ lại Nam Phong giữa trận đấu.. [WC,..] Tôi ngồi trên toa-lét mà thấy mình sao ngơ quá, bây giờ mới hiểu tại sao anh ấy lại phải đeo kính dù không có mặt trời trong nhà hàng. Tôi ra ngoài rửa tay, ngắm nghía lại cái bộ dạng của mình thì cũng có hai chị trông xinh xắn đang tô son, chỉnh sửa khuôn mặt của mình.. -Ôi nhanh lên, tao phải có được kiểu ảnh với anh Nam Phong, lên facebook chỉ nghìn like trở lên thôi.. Chị đang tô son nói khiến tôi phì cười, chị ấy cùng bạn quay sang nhìn tôi với ánh mắt không mấy thiện cảm, tôi nhanh chân chuồn :”) [Bãi đỗ xe..] Ôimáơi.. may sao anh ấy không khóa cửa xe, tôi phải làm một giấc để chuẩn bị tư tưởng chiến đấu. [Trong nhà hàng,..] Dù bị “đánh úp” nhưng độ chuyên nghiệp của Nam Phong đã quá điêu luyện, khóe miệng anh đôi lúc hơi nhếch lên ra điệu bộ cười ấy chị hú hét điên rồ, chụp ảnh tanh tách.. anh từ tốn nhắn một mẩu tin: :người nhận Thiểu năng: Cô sắp chết rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...