Lộc Ẩm Khê theo bản năng ngả người về phía sau.
Giản Thanh đứng thẳng dậy, gõ hai đầu ngón tay xuống bàn, mặt bàn phát ra tiếng "cộc cộc" giòn tan.
Cô nhìn Lộc Ẩm Khê, khoe môi khẽ câu, hiếm thấy mỉm cười.
Không phải là dương dương tự đắc cười nhạo, mà là nụ cười khí định thần nhàn của một học giả trẻ tuổi.
Giống như tiểu hài tử làm ra hành vi khiêu khích ấu trĩ, mà nhân gia lại khoan dung vô điều kiện.
Lộc Ẩm Khê bỗng nhiên đỏ mặt.
Nàng thực sự cảm thấy đạo đức cá nhân của người này có chút bại hại, nàng chỉ muốn tra luận văn một chút, nhìn xem có hành vi sai trái trong học thuật hay không.
Bị cười như vậy, có vẻ như nàng đang lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử vậy.
Giản Thanh cúi đầu, kéo cổ tay áo blouse trắng: "Tôi đi hội chẩn, em từ từ tra, lát nữa tôi quay lại in một phần đề thi cho em làm."
Ngượng ngùng cùng xấu hổ lập tức bị sợ hãi kỳ thi bao phủ, Lộc Ẩm Khê nắm lấy cổ tay Giản Thanh: "Vừa rồi chị không nói muốn khảo thí..."
Nàng đang nghi ngờ người này đang cố ý trả thù.
Giản Thanh chậm rãi đáp lại: "Bây giờ nói cũng không muộn." Ngừng một giây, cô đẩy móng vuốt của Lộc Ẩm Khê ra, lạnh lùng nói: "Trong bệnh viện không rửa tay, không được chạm vào tôi."
Lộc Ẩm Khê hậm hực thu tay lại, cất điện thoại đi, không dám tra luận văn của Giản Thanh nữa.
Nàng đã nhìn ra, người này chính là trả thù.
Chết thói ở sạch, lòng dạ hẹp hòi.
*
Sau khi hội chẩn xong, Giản Thanh không quay lại phòng, xoay người bước ra khỏi tòa nhà, cởi áo blouse trắng, bước vào một cửa hàng giải khát ở lối vào phía nam của bệnh viện.
Vào cuối kỳ, hầu như tất cả khách trong cửa hàng đều là sinh viên trường y, trước mặt đặt cuốn sách dày cộp màu xanh, trang giấy trắng trước mặt, tất cả đều là một khung cảnh ảm đạm, vùi đầu bận rộn.
Khung cảnh này làm Giản Thanh nghĩ tới Lộc Ẩm Khê ủy ủy khuất khuất vùi đầu vào tư liệu ở trong văn phòng.
Nữ nhân viên trẻ tuổi mỉm cười chào hỏi: "Xin chào, chị cần gì?"
Giản Thanh cúi đầu xem thực đơn.
Những danh từ trong thực đơn rất xa lạ, cô hỏi nhân viên bán hàng: "Ba loại nào đứng đầu tiêu thụ?"
"Dạ, những loại này, Four Seasons Milk Green, Boba Milk Tea và Boba Milk Green, đều là những thức uống yêu thích của học sinh."
"Lấy bốn ly, ít đường, nóng, thành phần tùy tiện thêm."
"Được a." Thanh toán, nhân viên bán hàng mỉm cười nhìn Giản Thanh, hàn huyên hỏi, "Chị có phải là bác sĩ không?"
Giản Thanh gật đầu.
Nhân viên bán hàng tiếp tục suy đoán: "Chị mời thực tập sinh uống trà sữa sao?"
Giản Thanh do dự một giây, sau đó tiếp tục gật đầu.
Tâm tình của tiểu hài tử kia có chút không đúng, giống như một con mèo bị bắt về nhà, hoảng sợ, vô cùng không thích ứng với môi trường xa lạ.
Cô muốn trấn an một chút.
Nhân viên bán hàng lộ ra biểu hiện như bất đắc dĩ.
Vị bác sĩ trước mặt mặc một chiếc áo len màu trắng, trên tay khoác chiếc áo louse trắng, khẩu trang màu xanh nhạt che miệng mũi, chỉ để lộ một đôi mắt thâm thúy, có chút không hợp với không khí tràn đầy thanh xuân của cửa hàng giải khát.
Giống như một học giả trầm ổn, đột nhiên đi vào cửa hàng bán đồ ăn vặt, mua đồ ngọt mà tiểu hài tử yêu thích nhất.
Khi đóng gói, nhân viên tặng thêm một ít đồ ngọt.
Giản Thanh cảm ơn nhận lấy, mang theo đồ ngọt cùng trà sữa trở lại văn phòng, không thấy Lộc Ẩm Khê và nghiên cứu sinh Ngụy Minh Minh đâu.
Văn phòng to như vậy chỉ có Trương Dược, là bác sĩ nội trú chính và một sinh viên khác là Triệu Văn Thiến.
Cô đặt đồ ngọt cùng trà sữa xuống, hỏi Triệu Văn Thiến đang ngồi trước máy tính: "Hai người kia đâu?"
Ngữ khí dò hỏi rất bình tĩnh.
Bởi vì văn phòng chỉ còn lại hai người - Trương Dược nhân thời gian rảnh rỗi trò chuyện video với bạn gái, Triệu Văn Thiến lặng lẽ gõ hồ sơ bệnh án.
Không phải là không khí giương cung bạt kiếm, cho thấy trong thời gian cô rời đi, không có trường hợp cấp cứu đặc biệt nào trong khu.
"Hai em ấy đi lớp học biểu hiện chứng thực rồi." Triệu Văn Thiến đang vùi đầu gõ chữ, ngẩng đầu nhìn thấy trà sữa và đồ ngọt, vui vẻ nhảy cao ba thước, nhanh chóng chạy đi rửa tay, "Lãnh đạo, tôi yêu ngài a!"
Mục của tuyến thứ hai trực ban sẽ thay phiên nhau mua đồ ăn sáng cho nhân viên trực, nhưng hiếm khi mua trà sữa cùng đồ ngọt.
Giản Thanh mặt không biến sắc gật đầu, tỏ vẻ tiếp thu tình yêu.
Sợ trà sữa sau một thời gian sẽ nguội, cô lấy mấy ly cho vào tủ giữ ấm.
Lúc đi ra còn nhìn thấy Triệu Văn Thiến vẫn đang viết hồ sơ bệnh án, cô nói: "Về sớm một chút, ngày mai lại viết."
"Được, viết xong cái này tôi sẽ về."
Các khoa khác nhau có không khí bất đồng.
Khoa ung bướu là một khoa tương đối áp lực, hầu hết các nhân viên y tế tiếp xúc với bệnh nhân ung thư quanh năm, có thể ở lại khoa này lâu dài phần lớn là những người lạc quan cởi mở, hoặc những người đạm mạc không dễ cảm thông người.
Mặc dù trong công việc cũng có nhiều vấn đề, luận tư bài bối, hệ thống phân cấp nghiêm ngặt hình thành bè phái, nhưng hầu hết thời gian ở chung bọn họ đều khá hòa thuận.
Sau khi Triệu Văn Thiến rời đi, Lộc Ẩm Khê từ lớp học trở lại văn phòng.
"Bác sĩ Giản, tôi chuẩn bị xong rồi, có thể kiểm tra."
Giản Thanh đóng dấu bài thi đưa cho Lộc Ẩm Khê: "45 phút."
Nội dung bài thi giới thiệu cơ bản Giang Châu gắn liền với một bệnh viện, trung tâm điều trị ung thư toàn diện trong phạm vi nghiệp vụ, còn có một số kiến thức cơ bản về khối u.
Giống như một bài thi đầu vào.
Nửa giờ sau, Lộc Ẩm Khê nộp trước giấy tờ cho cô, Trương Dược đưa ly trà sữa cho nàng, cười nói: "Đây, là sư tỷ của tôi mời mọi người uống, vẫn còn nóng."
Trương Dược và Giản Thanh là đồng môn, hiện tại đang trải qua giai đoạn khó khăn nhất của bác sĩ nội trú chính, sau khi vượt qua được liền tốt nghiệp tiến sĩ, có thể đi khám trực tiếp.
Bác sĩ nội trú chính, thường được gọi là lão tổng, một năm 365 ngày, mỗi ngày 24h đều trụ ở bệnh viện, thường phụ trách hội chẩn cùng thực tập sinh, còn có công việc hành chính trong bộ phận khác.
Câu đầu tiên của nhân viên kiểm tra thuộc bộ phận y tế của phòng quản lý chất lượng là: Lão tổng của các người đâu?
Ban đầu bộ phận giáo dục y tế đã sắp xếp Lộc Ẩm Khê đi theo học hỏi Trương Dược, nhưng mặt sau lại bị Giản Thanh lấy danh nghĩa người quen tiếp nhận.
Lộc Ẩm Khê cầm lấy trà sữa: "Cảm ơn Trương ca."
Giản Thanh căng tai chờ một hồi, nhưng không có nghe thấy Lộc Ẩm Khê cảm ơn mình, tay đang sửa bài thi dừng một chút, đổi 98 điểm thành 89 điểm.
Lộc Ẩm Khê cầm bài thi, nhìn thấy liền nổi giận phồng lên như con cá nóc.
Chỉ sai một câu trắc nghiệm, làm sao lại 89 điểm?
Giản Thanh không thèm để ý tới ánh mắt u oán của nàng, cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, vẻ mặt nhàn nhạt: "Không còn sớm, đi nghỉ ngơi đi."
Lộc Ẩm Khê uống xong trà sữa, tiêu hóa một hồi, liền bị đuổi về phòng trực nghỉ ngơi.
Phòng trực của bệnh viện vừa tối vừa chật, không có cửa sổ, giường nằm là loại giường tầng khung sắt.
Lộc Ẩm Khê nhớ khi nàng còn rất nhỏ, cha của nàng vẫn chưa qua đời, khi đi trực ban ông sẽ không an tâm để nàng ở nhà một mình, cho nên sẽ đưa nàng đến bệnh viện.
Đến tối, để nàng ngủ trong phòng trực.
Đó cũng là một căn phòng tối như vậy, một chiếc giường có màn trang trí cũ kỹ như vậy.
Vào mùa đông, cha của nàng sẽ trải một chiếc áo khoác dày trên giường để đắp cho nàng làm chăn bông.
Nàng không thích chăn bông trong bệnh viện, luôn mang theo mùi thuốc khử trùng.
Hiện tại chiếc giường này không có mùi lạ, chỉ có mùi hương lạnh lẽo thấm vào tim.
Mùi hương giống ở trên người của Giản Thanh.
Người kia có thói sạch sẽ khi trực ban sẽ luôn mang theo ga chăn gối từ nhà, rất đặc biệt chú ý tới điểm này.
Lộc Ẩm Khê nămd trên giường lạ, ngủ không được, gối lên cánh tay, trong lòng âm thầm tính toán thời gian.
Dương lịch mới là đầu tháng 1, đạo diễn đã yêu cầu các diễn viên thực tập trong bệnh viện 2 tháng, việc quay phim sẽ kéo dài khoảng 3 tháng.
Diễn viên nhỏ trong nước quen trả theo kỳ, không tính toán liền một lúc, sau 5 tháng mới trả đủ lương, có thể khoảng 10 - 20 vạn.
Xem ra kém hơn đại minh tinh hàng ngàn vạn, nhưng cũng đủ để nàng sống ở nước ngoài trong một khoảng thời gian.
Nàng không có ý định tham dự vào ân ân oán oán của người trong sách, chứ đừng nói là can thiệp vào hướng đi của câu chuyện, kế hoạch ban đầu là trốn ra nước ngoài, tránh xa những nhân vật trong cốt truyện này, lặng lẽ chờ đợi kết thúc câu chuyện.
Như vậy, nói không chừng nàng có thể quay trở lại thế giới thực.
Lộc Ẩm Khê trở mình, lại âm thầm suy nghĩ - năm tháng này, có cách nào không ở bên người của Giản Thanh không?
Sau này, bộ phim y khoa này sẽ được quay, thuê một bác sĩ chuyên gia kiểm tra, nàng đóng vai là một bác sĩ khoa ung bướu, khi nào đề cập đến khối u, nàng sẽ không thể trốn khỏi Giản Thanh.
Trừ khi nàng không diễn bộ này nữa.
Nhưng trong thế giới xa lạ này, không có một xú dính tuối, không có người thân, thậm chí là không có một người bạn đáng tin, vậy làm sao nàng có thể tồn tại?
Không phải là nàng không thể làm công việc bán thời gian.
Trong những năm đầu tiên, nàng đã làm tất cả các loại công việc bán thời gian, chẳng hạn như phát tờ rơi, làm diễn viên quần chúng, làm xác chết, làm người mẫu, cái dạng gì nàng cũng đã làm.
Chỉ là hiệu suất tương đối thấp.
Ngoài việc nhận phim làm sẵn, những công việc làm thêm nào có thể kiếm được 10 - 20 vạn trong năm tháng đây?
Dù sao, mục đích cuối cùng vẫn là sống sót, đi đến cuối câu chuyện, trở về thế giới thực.
Sau khi tự khai thông, Lộc Ẩm Khê lại gối lên cánh tay, liếc nhìn về hướng cửa phòng.
Một ánh sáng yếu ớt xuyên qua khe hở dưới cánh cửa, đó là ánh sáng từ văn phòng rọi vào.
Giản Thanh bảo nàng vào phòng ngủ nhưng cô ở lại bên ngoài.
Không buồn ngủ sao?
Lộc Ẩm Khê nhìn chằm chằm chùm sáng, trầm ngâm hồi lâu mới chậm rãi đứng dậy, rón rén mở cửa đi ra ngoài.
Trong văn phòng, Giản Thanh mặc một chiếc áo blouse màu trắng, nằm trên bàn, gối lên cánh tay phải, hai mắt nhắm nghiền, lông mi dài dày phủ bóng, che đi quầng thâm mờ ảo dưới mắt.
Người này không phải không buồn ngủ, xem ra chỉ là không muốn ngủ trong phòng trực tối như mực kia.
Cô tựa hồ đã quen ngủ dưới ánh đèn.
Ánh trăng sáng, phòng ngủ cũng sáng ngời dưới ánh đèn...!
Lộc Ẩm Khê đứng ở nơi đó nhìn một hồi, nhưng không có đánh thức Giản Thanh.
Nàng vào phòng thay đồ gỡ áo khoác của Giản Thanh, nhẹ nhàng đắp lên người của Giản Thanh, sau đó trở về phòng trực nghỉ ngơi.
*
Hừng đông hôm sau.
Lộc Ẩm Khê dậy sớm.
Nàng nghĩ tới hôm qua lòng bàn tay trái của Giản Thanh đã được khâu lại, không thể dính nước, rửa mặt sẽ có chút bất tiện.
Nhưng nàng lại có chút xấu hổ đi chủ động ra tay giúp đỡ, có vẻ giống như vô sự hiến ân cần, nàng đứng ở cửa toilet, nhìn Giản Thanh đánh răng, chờ Giản Thanh mở miệng nhờ nàng hỗ trợ.
Giản Thanh từ đầu đến cuối không liếc nhìn nàng, tay trái quấn băng gạc để ở sau lưng, một tay đánh răng.
Giản Thanh nghĩ rằng có thể đánh răng bằng một tay, vậy rửa mặt cần phải dùng hai tay vắt khăn lông đi?
Giản Thanh không thèm để ý đến sự tồn tại của Lộc Ẩm Khê, dùng tay phải hất nước lên, làm ướt mặt mình, bôi sữa rửa mặt, vỗ nhẹ rửa sạch rồi rút khăn mặt dùng một lần trên giá ra lau nước.
Thao tác toàn bộ quá trình đều là một tay.
Sau khi rửa sạch, gương mặt trắng nõn, cô bước đến chỗ Lộc Ẩm Khê, từ trên cao nhìn nàng: "Đứng trơ ra như vậy, chờ tôi giúp em rửa mặt sao?"
Bị khối băng tinh trào phúng, Lộc Ẩm Khê hừ lạnh một tiếng, đi vào rửa mặt, nghĩ thầm đánh răng rửa mặt ngươi có thể dùng một tay, chờ đến khi ngươi tắm xem ai giúp ai!
Nàng vừa đánh răng vừa mơ tưởng trong đầu bác sĩ cao cao tại thượng Giản Thanh đến tối ăn nói khép nép cầu xin nàng giúp cô tắm rửa, lau tóc, lau người, dùng tinh thần chiến thắng tự an ủi mình.
*
Trực ban qua đêm, sáng phải thức ở bệnh viện, chiều mới có thể nghỉ ngơi.
Khoa ung bướu thuộc hệ thống nội khoa, hệ thống ngoại khoa không có ca phẫu thuật gì lớn, sau khi bàn giao sớm sẽ bắt đầu tổ chức các đợt giảng dạy, kiểm tra một hai tiếng, thời gian còn lại sẽ cho lời dặn của bác sĩ, thăm khám bệnh nhân, viết hồ sơ bệnh án.
Sau khi tan tầm, Lộc Ẩm Khê và Giản Thanh trở về nhà, ở chung một phòng mà không có bất kỳ sự giao tiếp dư thừa nào.
Lộc Ẩm Khê đoán có lẽ bản thân Giản Thanh là một người tính khí lầm lì ít nói, nguyên nhân công việc phải giao tiếp nhiều với bệnh nhân, người nhà và đồng nghiệp trong bệnh viện, sau khi về nhà, cô đương nhiên không muốn nói thêm nữa.
Nhiều nhân viên y tế đều có tật xấu.
- ---- Lâm sàng, họ đã quen với sinh tử cùng giãy giụa, cảm xúc bị kích thích nhiều lần, ngưỡng cảm xúc trở nên rất cao.
Miễn là không đề cấp đến sinh tử, bọn họ sẽ càng lãnh đạm với bệnh tật, bọn họ đều sẽ để lại sự an ủi cùng làm bạn cho những người xa lạ.
Cũng giống như mẹ của nàng là Cố Minh Ngọc.
Lạnh nhạt liền lạnh nhạt.
Lộc Ẩm Khê căn bản không quan tâm đến thái độ của Giản Thanh, cũng không nhấc lên một điểm hứng thú với Giản Thanh.
Thậm chí nàng còn không coi Giản Thanh là người thật, mà là người trong thế giới ảo, giống như NPC trong thế giới trò chơi, con người có thể sử dụng nó làm công cụ để thông quan trò chơi.
Có cần phải quan tâm đến thái độ của NPC không?
Đương nhiên là không.
Đêm qua không ngủ được mấy tiếng, Lộc Ẩm Khê buồn ngủ đến mức mí mắt sắp đánh nhau, buổi trưa ăn mấy miếng xong liền trở về phòng đi ngủ.
Khi nàng thức dậy đã là sau giờ nghỉ trưa, mí mắt mông lung đi ra khỏi phòng ngủ, không có ai trong phòng khách.
Căn biệt thự này nằm trên tầng 27, có 4 phòng ngủ và 1 phòng khách, có cấu trúc 2 tầng, trang trí đơn giản, sạch sẽ đến mức không giống như nơi có người ở.
Không có mùi pháo hoa, giống như Cung điện Quảng Sơn nơi Thường Nga sống, thật đúng với nghĩa đen "Cao xứ bất thắng hàn*."
(*) Ở vị trí trên cao không thắng nổi phong hàn lạnh lẽo.
Cũng giống như chủ nhân của căn biệt thự này.
Lộc Ẩm Khê đi vài vòng, ra ban công bên ngoài phòng khách mà không tìm thấy người.
Ngoài ban công, nắng chói chang.
Lộc Ẩm Khê đi tới, nhìn thấy nữ ngân trên ghế tựa, quấn một chiếc áo choàng tắm màu trắng, dáng người yểu điệu, khuôn mặt hoàn mỹ.
Cô nhắm mắt nằm trên băng ghế, lộ ra cái cổ trắng nõn, bộ ngực mềm mại khẽ nhấp nhô theo nhịp thở của cô, mái tóc dài dày chưa khô như rong biển, cũng không hề nhỏ giọt mà thả tự nhiên thành một mảnh.
Ánh mặt trời màu vàng chiếu vào cô, phủ lên cô một lớp tầng mông lung, giống như đông phong tuyết tan, băng tuyết tan rã, để lộ ra cô phong tình vạn chủng.
Lộc Ẩm Khê đứng tại chỗ, thưởng thức một lúc, dời một cái ghế nhỏ ngồi xuống, vỗ vai Giản Thanh, nhẹ giọng nói: "Này, tôi giúp chị sấy khô tóc."
Người nằm trên ghế mở mắt, lãnh đạm nhìn qua..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...