Giữa hè, gió đêm khô nóng.
Cảm giác mềm mại và ẩm ướt đọng lại trên đầu ngón tay.
Hai tai Giản Thanh đỏ ửng, cô rút tay về, đảo mắt nhìn ráng chiều hoàng hôn trên bầu trời, không dám nhìn Lộc Ẩm Khê.
Lộc Ẩm Khê nuốt quả nho xuống, mỉm cười, nhìn Giản Thanh rồi ghé vào tai cô, đắc thắng: "Giản lão sư, chị thua rồi."
Hơi thở nóng rực phả bên tai, hòa cùng làn gió đêm oi bức, dung nhập vào cơ thể cô.
Giản Thanh liếc nhìn Lộc Ẩm Khê, tuy dao động nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, nhỏ giọng phủ nhận:"Tôi không thua."
Lộc Ẩm Khê véo một quả nho, bóc vỏ rồi đưa đến bên miệng Giản Thanh, nàng vẫn giữ ý cười trên môi:"Bác sĩ Giản, sao chị lại không biết xấu hổ như thế? Thật sự rất bại hoại."
Rõ ràng là cô không dám nhìn nàng.
Mặt Giản Thanh không đổi sắc, cô nhìn về phía Lộc Ẩm Khê, dùng hành động phủ nhận lời nói của nàng.
Lộc Ẩm Khê nhăn mũi nhìn Giản Thanh.
Chị nhìn em, em nhìn chị, ánh mắt cả hai đan xen vào nhau.
Ba giây sau, các nàng không thể không từ từ tiến đến gần nhau.
Lộc Ẩm Khê nhìn đôi môi đỏ mọng của Giản Thanh, nhẹ nhàng nói:"Em muốn tạm dừng trò chơi nhập vai này lại."
Nói xong, nàng nhanh chóng tiến lại gần, hôn lên má Giản Thanh, rồi lại hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Trước khi Giản Thanh kịp chạm vào nàng, nàng đã mỉm cười và tuyên bố:"Được rồi, tiếp tục trò chơi thôi.
Giản lão sư, mời chị tiếp tục tuân thủ quy tắc trò chơi."
Bị Lộc Ẩm Khê trêu chọc, Giản Thanh đưa tay lên sờ sờ khóe môi mình, sau đó lại nhìn Lộc Ẩm Khê, muốn nói chính nàng mới là người bại hoại, nhưng lại nhịn xuống.
Cô là người rộng lượng nên sẽ không so đo với đứa nhóc này.
Buổi tối trước khi đi ngủ, nàng đưa sữa dưỡng thể cho Giản Thanh: "Chị thoa giúp em đi."
Giản Thanh từ chối:"Em đang phạm quy."
Nếu nàng trực tiếp thoát y cho cô xem, cô thật sự không có khả năng kìm chế lại được.
Cô không phải là Liễu Hạ Huệ.
"Được rồi." Lộc Ẩm Khê từ bỏ ý định câu dẫn, nhìn về phía bàn trang điểm rồi lấy một bộ son môi ra: "Vậy chúng ta hãy thử xem màu son nào đẹp đi, gần đây em đã mua rất nhiều son môi."
Ánh mắt Giản Thanh lộ ra tia ghét bỏ:"Thử thì phải tẩy trang, rất phiền phức."
"Chị mới là phiền phức lớn nhất đấy." Lộc Ẩm Khê hừ nhẹ một tiếng, sau đó kéo Giản Thanh đến bên giường:"Em không chơi với chị nữa, ngủ thôi."
Khi cả hai nằm trên giường, Giản Thanh đặt tay lên eo Lộc Ẩm Khê, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào eo nàng:"Trò chơi kết thúc rồi đúng không?"
"Vẫn chưa, ngày mai lại tiếp tục." Lộc Ẩm Khê nhận thức được ý đồ của Giản Thanh, nàng đè tay cô lại, thấp giọng cười nói:"Nếu chị không muốn tiếp tục trò chơi này thì chị phải nhận thua với em."
Trong bóng đêm, Giản Thanh cân nhắc một lúc, sau đó ừ một tiếng, thừa nhận:"Tôi thua rồi."
"Nếu thua thì chị phải chịu phạt." Lộc Ẩm Khê được voi đòi tiên.
"Phạt cái gì?"
Lộc Ẩm Khê xoay người đè lên người cô, vui đầu vào cổ cô, nhẹ nhàng hôn lên đó, giọng nói có chút ái muội:"Phạt chị không được cử động, chỉ có em mới có thể di chuyển......."
*
Giữa mùa hè, thời tiết khô nóng.
Dù trong phòng có bật điều hòa nhưng sau khi kết thúc ân ái vẫn dính rất nhiều mồ hôi.
Cơ thể ướt át thành một mảnh, Giản Thanh chịu đựng mệt mỏi, bước vào phòng tắm để tắm cùng Lộc Ẩm Khê.
Lộc Ẩm Khê xoa xoa cánh tay đau nhức của mình rồi lẩm bẩm rất nhiều chuyện:Chị là loại người vịt chết cứng mỏ, Khi nhìn thấy em, ý chí của chị tương đối yếu kém,Ở thế giới kia, chị đã thèm muốn em trong một khoảng thời gian rất dài rồi.........
Giản Thanh hất nước vào mặt nàng, muốn nàng ngậm miệng lại.
Bị hất nước vào mặt, Lộc Ẩm Khê vươn tay ra lau mặt, sau đó tiếp tục nói không ngừng nghỉ: Chị đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên khi chị nhìn thấy bảng của em có đúng không?, Xem ra em là hình mẫu lý tưởng của chị rồi.....
Giản Thanh nói không lại nàng, vì vậy cô trực tiếp hôn xuống, chặn lời nói của nàng lại.
Vào đêm thứ hai của kỳ nghỉ, Giản Thanh tìm thấy địa điểm thích hợp, sau đó nhốt Lộc Ẩm Khê vào thư phòng.
Giấy tờ ngổn ngang rơi đầy xuống đất.
Lộc Ẩm Khê nằm trên bàn làm việc, cúc áo sơ mi bị cô chậm rãi cắn ra.
Mây gió cuồn cuộn khiến nàng buồn ngủ đến cực điểm, trước khi thiếp đi, nàng buông lời cảnh cáo tàn nhẫn:"Chị cứ chờ đấy!"
Giản Thanh đứng bên cạnh nàng, chờ nàng tỉnh lại.
Sau đó, lại mang nàng lăn lộn hết lần này đến lần khác.
*
Sáng hôm sau, cả hai túm tụm trong phòng tắm, sóng vai đứng trước gương để đánh răng.
Bàn chải đánh răng bằng điện kêu vo vo, Giản Thanh nhìn Lộc Ẩm Khê trong gương, Lộc Ẩm Khê cũng nhìn Giản Thanh trong gương.
Giản Thanh giật giật tai trái, rồi lại đến tai phải, sau đó giật giật cả hai tai để chọc cười Lộc Ẩm Khê.
Lộc Ẩm Khê nhìn người trong gương, hai mắt long lanh, nhoẻn miệng cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
Nàng phun bọt trong miệng ra, súc miệng rồi xông tới, cắn vào tai trái của Giản Thanh, giống như một con thú nhỏ, nhẹ nhàng gặm nhấm.
Giản Thanh choáng váng, tai phải của cô ngừng cử động.
Cô ngậm bàn chải đánh răng trong miệng, lí nhí nói:"Em là chó à?"
Lộc Ẩm Khê nhả tai Giản Thanh ra, vỗ nhẹ vào trán cô:"Bởi vì tối hôm qua chị làm em hận đến ngứa răng đấy!"
Cô nhóm lửa khắp nơi, nhưng lại từ chối cho nàng.
Chờ đến khi nàng mất hết lý trí, thẹn thùng, không thể kìm chế được nữa, hốt hoảng cầu xin bên tai cô thì cô mới chịu cho tay vào trong.
Giản Thanh lại giật giật hai tai, tự biết mình đuối lý nên không nói gì nữa.
Đã từng trải qua mây mưa trong thư phòng, nhưng buổi tối, cả hai vẫn ở cùng nhau tại đây, người này xem luận vận, người kia mang tai nghe xem phim.
Giản Thanh – người đang xem luận văn, đột nhiên thốt lên:"Em tránh xa tôi một chút đi."
Nàng mới vừa tắm xong, trên người vẫn còn hơi nóng.
Lộc Ẩm Khê tháo tai nghe xuống, hung hăng mắng cô: "Chị có giỏi thì nói lại lần nữa xem!"
Giản Thanh hạ giọng:"Có em ở bên cạnh, tôi không thể tập trung được."
Lộc Ẩm Khê sửng sốt một giây, sau đó vâng một tiếng, dịch xa hơn một chút, nhìn Giản Thanh từ xa, mỉm cười rồi nhìn xuống máy tính bảng.
Nàng đang xem một bộ phim điện ảnh đầy bi kịch trên máy tính bảng, nhưng trên môi lại nở nụ cười không tài nào kìm chế được.
Thật sự thì nàng cũng không tập trung được.
Lộc Ẩm Khê ôm lấy máy tính bảng, chủ động cách ly, bước đến ban công chơi đùa.
Nàng cảm thấy rằng hai người có thể nuôi hai con mèo để phân tán sự chú ý của nhau.
Giản Thanh có sở thích chạm khắc gỗ, điều này có thể khiến cô phân tán lực chú ý.
Hiện nay, cô có kỹ năng điêu khắc động vật và chân dung rất thành thạo.
Sau khi lấy lại trí nhớ, cô đã từng muốn xóa story đã chia sẻ với Lộc Ẩm Khê, nhưng Lộc Ẩm Khê không cho cô làm như thế.
Người này luôn sắc sảo và lạnh lùng, hiếm khi thấy cô ngốc nghếch và đáng yêu như thế này.
*
Khi Giản Thanh giảng dạy khóa học tự chọn, Lộc Ẩm Khê sẽ lẻn vào lớp của cô khi có nhiều người, ngồi ở hàng cuối cùng để nghe cô giảng.
Giảng dạy là điểm yếu của cô, cũng như nhiều giảng viên là bác sĩ kiêm nhiệm trong trường y, lớp học của cô không thú vị lắm, phần lớn là đọc PPT, rất nhàm chán.
Nhưng Lộc Ẩm Khê lại có thể nghe một cách thích thú, ngay cả công thức hóa học trong PPT cũng trở nên đáng yêu hơn.
Bạn học nữ ngồi cạnh bắt chuyện: "Trông cậu giống như diễn viên vậy."
Lộc Ẩm Khê hạ giọng, thản nhiên đáp lại: "Tôi mang khẩu trang thì cậu có thể nhìn tôi thành ai được?"
Những năm gần đây, các vai diễn trên màn ảnh mà nàng tạo dựng thường rất khác với khí chất thật sự của nàng.
Khi bước ra khỏi màn ảnh, nàng dường như thay đổi hoàn toàn.
Ngoài ra, nàng luôn ăn mặc kín đáo khi đi ra ngoài, cũng không trang điểm, quần áo cũng rất tùy tiện, chỉ đơn giản là áo phông và quần bó, không có gu thời trang bắt mắt.
Khi đi siêu thị hay đến các trung tâm thương mại thường sẽ không ai nhận ra nàng, người qua đường cũng chỉ xem nàng như một người phụ nữ ưa nhìn như bao người bình thường khác.
Thỉnh thoảng mới có người nhận ra, muốn chụp ảnh lưu niệm cùng nàng.
Bạn học nữ nói: "Trông cậu giống như nữ minh tinh nổi tiếng nào đó.
Đúng rồi, cậu học chuyên ngành nào thế?"
Lộc Ẩm Khê trợn mắt nói dối:" "Sinh viên năm hai của trường Cao đẳng Văn học bên cạnh, tôi nghe mọi người bảo giảng viên này dạy rất hay nên muốn đến nghe một chút."
"Đừng nghe bọn họ nói bậy bạ, giảng viên này dạy như đọc PPT ấy, nhưng cô ấy lại là giảng viên đẹp nhất trường y chúng tôi, cho dù cô ấy có tụng kinh thì mọi người cũng rất thích nghe." Bạn học nữ háo hức muốn thử:" Sinh viên trường Cao đẳng Văn học của cậu thật sự rất lợi hại.
Học muội, tôi học chuyên khoa lâm sàng, cậu có muốn thêm tài khoản WeChat của tôi để làm quen không?"
Lộc Ẩm Khê chưa kịp mở miệng thì Giản Thanh trên bục giảng đã dừng lại, nhấp một ngụm nước ấm trong phích rồi gọi: "Hàng cuối cùng, nữ sinh mặc áo phông đen, đứng dậy và trả lời câu hỏi của tôi."
Lộc Ẩm Khê nhìn nữ sinh, trong mắt hiện lên sự hả hê khi thấy người gặp họa: "Giảng viên yêu cầu cậu trả lời câu hỏi kìa."
Bạn học nữ đứng dậy, bất lực siết chặt góc quần, im lặng một lúc, yếu ớt nói:"Lão sư...!thực xin lỗi, lúc nãy em không tập trung nên không nghe được câu hỏi, cô hỏi lại một lần nữa có được không ạ?"
Giản Thanh phớt lờ cô ấy, mặt không biểu cảm gọi Lộc Ẩm Khê ở bên cạnh:" Bạn học nữ mặc áo phông trắng bên cạnh giúp em ấy trả lời đi."
Câu hỏi mà Giản Thanh vừa đề cập là về mặt lâm sàng: Tại sao bệnh nhân hạ kali máu lại phải chú ý đến việc bổ sung kali trong nước tiểu?
Lộc Ẩm Khê vẫn luôn nghe giảng, đương nhiên cũng nghe thấy câu hỏi này, nàng đứng lên trả lời:" Do kali chủ yếu được đào thải qua nước tiểu nên đối với những bệnh nhân có lượng nước tiểu quá ít, việc bổ sung kali có thể khiến cơ thể chứa quá nhiều kali, do đó dẫn đến tăng kali máu.
Vì vậy khi bổ sung kali, nhớ phải đảm bảo rằng bệnh nhân đi tiểu bình thường, rồi xem lượng nước tiểu để bổ sung kali phù hợp."
Giản Thanh lắng nghe rồi ra hiệu cho nàng ngồi xuống.
Lộc Ẩm Khê nói:"Lão sư, cô nhớ phải cho em điểm cộng."
Trong các lớp học ở trường đại học, một số giáo viên sẽ khuyến khích sinh viên trả lời các câu hỏi bằng cách cho điểm cộng.
Giản Thanh phối hợp với vở kịch của nàng: "Sau giờ học em nhớ đến đây để nói mã số sinh viên cho tôi biết."
Sau đó cô cũng cho phép bạn học nữ ngồi xuống, tiếp tục giải thích kiến thức về kali huyết thanh cho học sinh.
Bạn nữ cùng lớp nhìn Lộc Ẩm Khê, ánh mắt lộ ra vẻ ngưỡng mộ:" Cậu giỏi thật đấy, cậu thậm chí còn hiểu được kiến thức trong sách của bọn tôi.
Cậu học rất giỏi môn sinh học ở cao trung đúng không?"
Lộc Ẩm Khê làm cử chỉ im lặng: "Nếu cậu lại phá vỡ kỷ luật lớp học, cô ấy sẽ liên tục gọi cậu trả lời câu hỏi khi đến tiết học tự chọn vào mỗi tuần đấy."
Bạn học nữ im lặng quay đi.
Sau một lúc, cô ấy nhét cho Lộc Ẩm Khê một mảnh giấy, trong đó có ghi sở thích và thông tin liên lạc của cô ấy.
Sau khi tan học, sinh viên đều rời khỏi trường.
Lộc Ẩm Khê và Giản Thanh yên tĩnh dạo bước bên bờ hồ.
Lộc Ẩm Khê cười nói:"Bạn nhỏ kia thật sự xem em là học muội đấy."
Giản Thanh không nói chuyện.
Lộc Ẩm Khê chọc chọc vai Giản Thanh, cười hỏi:"Giản lão sư, tại sao chị không nói gì thế? Chị đang ghen à?"
Nụ cười có phần tự mãn.
Giản Thanh nhìn hồ nước, phủ nhận: "Em làm xáo trộn trật tự lớp học và ảnh hưởng đến việc nghe giảng của sinh viên."
"Em không ồn ào, không nghịch điện thoại, từ đầu đến cuối em đều nhìn về phía Giản lão sư trên bục giảng, em chỉ nhìn Giản lão sư, chăm chú nghe Giản lão sư giảng bài, sao lại làm xáo trộn trật tự lớp học của chị được?"
Giản Thanh bình tĩnh nói:"Câu tam đáp tứ, liếc mắt đưa tình, lòng dạ khôn lường."
Cô sử dụng ba câu thành ngữ liên tiếp.
Bốn bề vắng lặng, Lộc Ẩm Khê nắm lấy tay Giản Thanh, nghiêng người về phía trước, hôn lên má cô rồi mỉm cười:"Em liếc mắt đưa tình với chị, chị có nhận thấy không?"
Giản Thanh dừng lại, rũ mắt nhìn Lộc Ẩm Khê "Không." Cô chỉ chỉ khóe môi mình: "Tôi muốn ở đây."
Lộc Ẩm Khê nhoẻn miệng cười, hôn lên khóe môi cô.
Cái chạm đầy mềm mại và ấm áp.
Cô dùng một tay ôm lấy eo Lộc Ẩm Khê rồi kéo sát vào người mình, nghiêng mặt sang một bên, di chuyển khóe môi cọ nhẹ lên môi nàng rồi hôn lên vành tai nóng bỏng của Lộc Ẩm Khê.
Chỉ là một nụ hôn nhẹ, không có thêm động tác gì khác thường.
Sau nụ hôn, các nàng đứng trong bóng đêm, lặng lẽ ôm nhau, cảm nhận nhịp tim của nhau.
Gió đêm hiu hiu, mặt hồ vắng lặng không một tiếng người, chỉ có tiếng côn trùng và chim chóc vô tận.
Vị ngọt của tình yêu khiến Lộc Ẩm Khê ngà ngà say, nàng muốn biến thành dây nho mềm mại không xương, quấn lấy Giản Thanh không bao giờ tách rời.
Sự say mê này hoàn toàn biến mất khi cô đưa nàng đến nhà hàng món kho.
Giản Thanh dừng lại trước cửa hàng đồ kho và mua nửa cân tai heo kho.
Lộc Ẩm Khê đánh hơi thấy mùi không ổn, ngây ngốc hỏi Giản Thanh:" Chị mua lỗ tai heo để làm gì vậy? Làm đồ nhắm à? Ai lại uống rượu vang rồi ăn tai heo bao giờ?"
Giản Thanh quay đầu lại nhìn Lộc Ẩm Khê: "Không phải em nói là ngứa răng nên muốn gặm tai à? Bây giờ tôi cho em gặm đủ."
Lộc Ẩm Khê:!!!
- ---
*Mẩu kịch ngắn:
Lộc (gặm tai Giản Thanh):....
Giản (mua lỗ tai heo): Cho em mài răng.
Lộc (chạy): Tại sao người như chị ta lại có bạn gái được thế!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...