Tấm rèm chắn ánh sáng lại khiến căn phòng trở nên mờ ảo, tối tăm.
Lộc Ẩm Khê nằm ở trên giường nhưng không tài nào nhắm mắt lại được, nàng dùng ánh mắt khắc họa từng đường nét trên khuôn mặt Giản Thanh.
Giản Thanh nằm nghiêng bên cạnh nàng, an tĩnh ngủ say, giống như viên ngọc lạnh lẽo nằm yên trong tuyết.
Nhưng viên ngọc bích lạnh lẽo này lại được nàng nhặt lên, ôm vào lòng, nâng niu như bảo vật.
Nhưng nàng lại cảm thấy mình giống như một tên trộm cướp đi viên ngọc, nàng đã đánh cắp một thứ không thực sự thuộc về mình.
Có lẽ một ngày nào đó, khối ngọc bích này sẽ rời xa nàng, biến mất không còn dấu vết.
Nàng không thể nói với bất kỳ ai về cảm giác lo được lo mất này, chỉ có thể âm thầm tự giải quyết.
Lộc Ẩm Khê cúi đầu, trân trọng hôn lên ngón tay út của Giản Thanh.
Bây giờ là tháng 7, chỉ còn lại vỏn vẹn 5 tháng là tháng 8, tháng 9, tháng 10, tháng 11 và tháng 12.
Dù cho tương lai có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì nàng vẫn sẽ luôn đồng hành cùng người phụ nữ này, không bao giờ rời bỏ cô.
Nàng sẽ ở bên cô cho đến thời khắc cuối cùng của cuộc đời mình.
Thời gian ngủ trưa hợp lý nhất là trong 30 phút đổ lại.
Vào phút thứ 25, Giản Thanh đã tỉnh dậy.
Bởi vì buổi sáng ngủ quá nhiều nên hiện tại Lộc Ẩm Khê không thể nào ngủ được, nàng chỉ có thể nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sau khi Giản Thanh thay quần áo xong, cô cúi xuống hôn lên trán Lộc Ẩm Khê: "Tôi phải đi rồi."
Lộc Ẩm Khê mở mắt ra, nắm chặt góc áo cô: "Chị vẫn chưa trả tiền bồi thường cho em."
Giản Thanh khẽ nhướng mày:"Bồi thường chuyện gì?"
"Em rất thích chiếc áo sơ mi dài sọc xanh trắng của mình đấy, nhưng khi vừa mặc vào liền bị chị dùng rượu làm hỏng rồi, chị còn nói sẽ trả cho em 520 tệ."
Giản Thanh nghi ngờ, hỏi: "Tôi thật sự nói ra lời này à?"
Lộc Ẩm Khê gật đầu:"Chị từng nói rồi."
Giản Thanh cố nhớ lại trong tiềm thức, hình như cô chưa bao giờ nói ra những lời này.
Lộc Ẩm Khê vỗ một cái lên trán cô: "Chị đừng chơi xấu như thế!"
Giản Thanh cúi đầu hôn lên cằm nàng "Tôi sẽ mua cho em một chiếc khác giống hệt như vậy."
Nói xong, cô cũng chuyển cho nàng 520* tệ.
( *Có thể bạn đã biết: 520 có cách đọc như Wo Ai Ni (chị yêu em).
Tiểu Lộc khá là mưu mô :
Lộc Ẩm Khê khẽ cười khi nhìn thấy dãy số trên màn hình điện thoại.
Khối băng này chưa bao giờ nói ra việc thích hay yêu nàng nên nàng chỉ có thể sử dụng một chút chiêu trò để khiến cô biểu đạt.
Lại xa cách nhau một tuần.
Buổi chiều, Lộc Ẩm Khê phải đi tổng duyệt, Giản Thanh lái xe trở về Giang Châu.
8h05 phút tối, vào giờ nghỉ giải lao giữa tiết.
Sau khi dạy liên tiếp hai khóa học tự chọn, Giản Thanh cảm thấy cổ họng hơi khô, vì vậy cô mở nắp phích ra, uống vài ngụm nước ấm.
Các sinh viên dưới giảng đường thường nói chuyện phiếm hoặc chơi điện thoại.
Cô vừa uống nước vừa mở máy tính trên bục giảng lên, bật webcast trực tiếp buổi biểu diễn từ thiện, trình chiếu lên màn hình lớn để sinh viên cùng xem.
Nhân tiện cũng để cho cô xem.
Trong kênh truyền hình trực tiếp, những thước phim tài liệu về cuộc giải cứu trận động đất đang được phát sóng.
Các sinh viên dưới bục giảng ngẩng đầu nhìn vào màn hình, bàn tán xôn xao.
Giản Thanh đã từng xem qua rất nhiều thước phim tài liệu về các cuộc cứu hộ nên cũng không có hứng xem, chỉ chuyển mắt nhìn ra thảm thực vật bên ngoài cửa sổ, xoa nhẹ ấn đường, thả lỏng tầm mắt.
"Bệnh viện trực thuộc số một! Ôi, là trường của chúng ta kìa!"
"Lão sư! Lão sư! Có cô trong đó kìa, chúng em vừa nhìn thấy cô!"
Giản Thanh nhìn xuống màn hình máy tính, nhìn thấy cảnh do camera hành trình trên xe mà cô dùng để vận chuyển bệnh nhân từ thành phố D đến bệnh viện trực thuộc số một Giang Châu để điều trị ghi lại; Ngoài ra còn có cảnh trên xe buýt của nhóm y tế đầu tiên ra tiền tuyến được các phóng viên CCTV chụp trên đường đến Quận B.
Lúc đó, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, máy ảnh cũng dừng trên mặt cô trong vài giây.
Trong những ngày đó, Lộc Ẩm Khê đã xem hết tất cả các bản tin thời sự, cuối cùng cũng nhìn thấy hình ảnh của cô trên kênh CCTV.
Không có nhiều chương trình cầu kỳ trong buổi biểu diễn cứu trợ thiên tai, hầu hết là các tiết mục đồng ca, các bài hát mang chủ đề yêu nước, đoàn kết, truyền cảm hứng và các giai điệu khác nối tiếp nhau.
Mọi người đều thống nhất việc mặc áo thun đen để biểu diễn.
Máy ảnh đảo qua đảo lại, Giản Thanh nhìn chằm chằm vào màn hình, tìm kiếm hình dáng của Lộc Ẩm Khê.
Cuối cùng, khi chuông vào học vang lên, cô đã có thể nhìn được nàng.
Giản Thanh chỉ nhìn nàng một cái rồi tắt buổi phát sóng trực tiếp đi, tiếp tục việc dạy học của mình.
*
Vào nửa dêm, các nàng cùng nằm lên giường sau một ngày dài bận rộn.
Lộc Ẩm Khê muốn trở thành người bị động, đợi Giản Thanh chủ động liên lạc với nàng.
Giản Thanh đang xem lại toàn bộ buổi biểu diễn từ thiện.
Cô không giỏi trong việc chủ động liên lạc với người khác nên vẫn đợi Lộc Ẩm Khê chủ động gọi điện hoặc gửi tin nhắn cho mình như thường lệ.
Lộc Ẩm Khê đợi suốt mười phút, nàng không thể nào đợi Giản Thanh chủ động được nữa, liền mở hộp thoại chat ra, bùm bùm gõ tin nhắn gửi đến cho cô:
【Giản lão sư, chị phải có tinh thần tự giác trong việc yêu đương.】
Giản Thanh nhìn tin nhắn rồi trả lời bằng biểu tượng cảm xúc nghi vấn có sẵn trong ứng dụng.img
Lộc Ẩm Khê nhìn vào icon đơn giản kia, liền chọn một vài hình ảnh từ thư viện biểu tượng cảm xúc của mình rồi gửi qua cho cô.
【Chị phải học cách nói lời chúc ngủ ngon với em.
Ngoài ra, chị cũng nên lưu gói biểu tượng cảm xúc này lại, sau này chị có thể sử dụng nó để chat với em.】
Những người đồng trang lứa với cô không bao giờ dùng biểu tượng cảm xúc.
Thậm chí khi các đồng nghiệp trong khoa nhắn tin cũng chỉ dùng biểu tượng hoa tươi, biểu tượng mỉm cười hoặc biểu cảm bắt tay có sẵn trong hệ thống, vừa đơn giản lại vừa lỗi thời.
Giản Thanh im lặng vài giây rồi trả lời: 【Bạn học Lộc, em đang chê tôi có khoảng cách thế hệ với em à ...!】
Lời nhắn có phần oán trách.
Lộc Ẩm Khê vội vàng giải thích: 【Không có không có! Em chỉ muốn chị làm chút chuyện gì đó dễ thương thôi.
】
Giản Thanh nói: 【 Tôi đã làm rồi mà.】
Vừa nhắn xong, cô đã đăng bức ảnh chụp màn hình buổi phát sóng trực tiếp trong buổi biểu diễn từ thiện của Lộc Ẩm Khê.
Mặc dù khuôn mặt trong ảnh chụp màn hình hơi mờ, nhưng Lộc Ẩm Khê vừa nhìn liền có thể đoán ra được đó là ai, nàng bọc mình trong chăn, vui vẻ lăn từ đầu giường đến cuối giường, suýt chút nữa đã té xuống đất.
Hai giờ đêm, Ngụy Minh Minh ngáp một cái, gửi bản thảo luận văn cho Giản Thanh.
【Lão bản, em đã chỉnh sửa suốt cả đêm rồi đó, chị không cần khen em đâu, nếu ngày mai chị có thời gian thì nhớ kiểm tra lại cho em nha [đáng yêu].
】
Buổi sáng thức dậy, Ngụy Minh Minh mới vừa ngủ được bốn tiếng, cô ấy cầm điện thoại di động lên, run rẩy kiểm tra tin nhắn trả lời của Giản Thanh.
Giản Thanh đã khoanh đỏ hơn chục vị trí trong bài luận văn của cô ấy, sau đó bắt đầu chế độ lạnh nhạt trào phúng.
【Nghi hoặc.jpg】img
【Em thực sự tốt nghiệp lớp tiếng Anh năm năm à? 】
【Em có biết hình ảnh một bà cụ 80 tuổi đuổi theo cháu trai của mình để đút ăn là dạng gì không? 】
【Giống như tôi và em hiện tại đấy.
】
Hình đầu tiên là một gói biểu tượng cảm xúc mèo Tom chắp hai tay ra sau lưng và ba dấu chấm hỏi lớn trên đầu.
Ngụy Minh Minh hiểu rõ tính cách người cố vấn của mình, cô ấy biết rằng Giản Thanh sẽ không sử dụng biểu tượng cảm xúc bèn hùng hổ gõ chữ trả lời:【Biến đi! Lại là tên Trương Dược thối tha lén lấy điện thoại của lão bản ta để chơi game có đúng không! Tiện nhân nhà ngươi mau tránh ra, trả điện thoại lại cho lão bản ta đi!"
Giản Thanh nhận được câu trả lời của Ngụy Minh Minh liền gửi cho cô ấy ba dấu chấm.
【...】
【Ngụy Minh Minh, bữa sáng hôm nay của em hết rồi, em tự đi mua đi.
】
Nói xong, cô nhét sủi cảo tôm vừa mua cho Ngụy Minh Minh vào miệng.
*
"Kết quả cho thấy các khối u đang ngày càng lớn và bệnh cũng đang tiến triển.
Phương án này không ổn, chúng ta cần đổi sang phương án khác ..."
Lại bắt đầu một ngày dài bận rộng khác, Giản Thanh tiếp những bệnh nhân cũ ở văn phòng, bình tĩnh thông báo kết quả kiểm tra cho cô ấy.
Bệnh nhân họ Lý, giới tính nữ, công tác trong lĩnh vực Internet 996, có một cậu con trai vừa tròn 1 tuổi.
Năm 27 tuổi, cô ấy phát hiện bản thân mình thỉnh thoảng ho khan, ban đầu cô ấy nghĩ đây chỉ là căn bệnh nhỏ như cảm mạo hoặc cảm lạnh nên không quan tâm.
Đợi đến khi cơn ho dần trở nên dữ dội hơn thì cô ấy mới đến bệnh viện để khám.
Bệnh viện tiến hành chụp CT phổi thì phát hiện có nốt phổi 0,8cm ở thùy trên phổi phải, kết luận của bệnh án là: tổn thương thùy trên phổi phải, viêm nhiễm? Nên theo dõi chặt chẽ, yêu cầu kết hợp với khám lâm sàng.
Ung thư phổi liên quan mật thiết đến tuổi tác, đối với bệnh nhân trẻ, ngoại trừ bác sĩ chuyên khoa ung bướu ra thì bác sĩ đa khoa rất ít khi tiếp xúc với khối u ác tính.
Đối với những nốt phổi nhỏ không quá 1 cm, thông thường các bác sĩ sẽ khuyên bệnh nhân nên tái khám để theo dõi từ 3 đến 6 tháng, không dễ mở lồng ngực để phẫu thuật.
Ngoài ra, trong những năm gần đây, xung đột giữa bác sĩ - bệnh nhân ngày càng nổi lên.
Tranh chấp giữa bác sĩ và bệnh nhân thường xuyên xảy ra, xuất phát từ việc bác sĩ kê đơn khám bệnh thiếu thận trọng, rất dễ khiến cho bệnh nhân lầm tưởng đây là loại hành vi sai trái.
Do đó, khi đến khám vào lần đầu tiên, các bác sĩ lâm sàng chỉ điều trị viêm nhiễm chứ không chỉ định chụp CT tăng cường, họ còn đặc biệt khuyến cáo người bệnh nên theo dõi sát sao.
Việc tái khám đôi khi bị người bệnh xem như là lời nói khách sáo của bác sĩ.
Chị Lý cảm thấy khỏe hơn sau khi uống thuốc và không đến bệnh viện để tái khám nữa.
Năm 28 tuổi, cô ấy kết hôn với bạn trai và mang thai ở tuổi 29.
Đến tháng thứ hai của thai kỳ, bác sĩ ở thành phố khám thai phát hiện có điều gì đó không ổn nên yêu cầu cô ấy đến bệnh viện lớn của tỉnh để khám, sau đó cô ấy được chẩn đoán ung thư phổi tại bệnh viện trực thuộc số một Giang Châu.
Các Khoa Phụ sản, Khoa Lồng ngực, Khoa Ung bướu, Khoa Chẩn đoán hình ảnh và Khoa Bệnh lý đã cùng nhau hội chẩn và xây dựng nhiều phương án, trong đó phần lớn đều đề nghị cô ấy phá thai.
Vì dù là thuốc hóa trị liệu hay thuốc điều trị thì đều ảnh hưởng đến thai nhi trong 3 tháng đầu thai kỳ.
Nhưng cô ấy không muốn phá thai mà trì hoãn đến tam cá nguyệt thứ hai*, đợi đến khi thai nhi ổn định rồi mới bắt đầu vác bụng bầu đến để điều trị.
(*Tam cá nguyệt thứ hai: 3 tháng giữa thai kỳ (tuần 14 – 27))
Tình huống của cô ấy quá đặc biệt, vì muốn giữ lấy con cho cô ấy nên mỗi đợt điều trị đều có sự chung tay của rất nhiều khoa để cùng lên phương án và kiểm soát thuốc cẩn thận.
Năm 29 tuổi, bác sĩ khoa lồng ngực đã tiến hành phẫu thuật cắt bỏ và bóc tách bạch huyết trung thất cho cô ấy.
Sau khi mổ, cô ấy sợ ảnh hưởng đến thai nhi nên đã từ chối điều trị hóa chất bổ trợ sau mổ.
Năm 30 tuổi, cô ấy sinh được một bé trai khỏe mạnh.
Năm đó các nhân viên y tế ở bệnh viện trực thuộc số một đã reo hò mừng cho cô ấy, nhưng họ không nghĩ rằng khi tái khám vào tuổi 31, cô ấy đã tái phát ung thư và bắt đầu di căn.
Tổ hội chẩn đa khoa đánh giá không có lợi gì khi thực hiện phẫu thuật lần hai nên đã chuyển cô ấy sang Khoa Ung bướu.
Hồ Kiến Quân đã xây dựng một phác đồ hóa trị cho cô ấy.
Giản Thanh thực hiện theo chỉ định của ông và hôm nay mới phát hiện ra bệnh đã tiến triển, đồng nghĩa với việc kế hoạch điều trị ban đầu đã thất bại.
Trên thực tế, phương án điều trị đầu tay là giải pháp tối ưu, phần còn lại chỉ là tạm bợ.
Hôm nay chị Lý đến bệnh viện khám bệnh một mình, không còn nhiều người vây quanh như trước nữa, cũng chẳng có người nhà hay chồng đi cùng.
Họ ngại khoa ung bướu toàn là bệnh nhân ung thư, sẽ mang lại xui xẻo cho con của mình nên không muốn đến đây.
Sắc mặt cô ấy xám xịt vì đã mất niềm tin vào việc điều trị, cô ấy buồn bã nói:"Bác sĩ, tôi không còn hy vọng sống nữa rồi, bệnh tình của tôi không thể chữa trị được nữa, thà tôi tiết kiệm tiền chữa bệnh để lại cho con mình thì tốt hơn......"
Giản Thanh gõ gõ mặt bàn, nói, "Con của chị mới 1 tuổi.
Chị không muốn ở với con chị vài năm nữa à?"
Chị Lý thở dài suy sụp:" Khi tôi sinh con xong thì cũng mất việc, vì không có tài chính nên chồng tôi cũng muốn ly hôn với tôi......Tôi sẽ cân nhắc lại xem có nên tiếp tục điều trị không......."
Giản Thanh: "Cha mẹ chị đâu? Bọn họ cũng không quan tâm đến chị à?"
"Bọn họ chỉ có một đứa con gái là tôi.
Họ đã tốn rất nhiều tiền để nuôi dạy tôi, tôi không muốn họ lãng phí tiền dưỡng già của mình chỉ để chữa trị cho tôi, bác sĩ, tôi thật sự cảm ơn các cô rất nhiều........."
Cô ấy đứng dậy, cúi đầu rời khỏi văn phòng.
Ngụy Minh Minh đứng bên cạnh mở miệng bênh vực kẻ yếu:"Cái gia đình này đúng là kỳ lạ!"
Giản Thanh nhấp một ngụm cà phê, từ chối bình luận.
Trên đời này có quá nhiều phụ nữ hy sinh bản thân vì hôn nhân, vì gia đình, vì con cái.
Lộc Ẩm Khê phải biểu diễn từ thành phố W đến thành phố L.
Mỗi đêm, Giản Thanh đều dành thời gian xem nàng biểu diễn.
Một tuần sau, Lộc Ẩm Khê bay về thành phố Giang Châu.
Giản Thanh lái xe đến cửa ra sân bay để đón nàng.
Nàng bước ra ngoài cùng một nhóm người, Giản Thanh khóa chặt hình ảnh nàng trong đám người, chờ nàng bước đến bên cô.
Khi Lộc Ẩm Khê nhìn thấy biển số xe quen thuộc liền vui mừng ra mặt, vẫy tay chào tạm biệt mọi người, bước nhanh đến xe của Giản Thanh, mở ghế phụ ra rồi ngồi vào, trêu chọc:"Bác tài, từ nơi này đến bệnh viện trực thuộc số một hết bao nhiêu?"
Giản Thanh kéo cửa sổ lên để chắn tầm nhìn từ bên ngoài, cô cúi người xuống thắt dây an toàn cho Lộc Ẩm Khê, nói nhỏ:"Năm nhân dân tệ, hai hào và không xu."
Lộc Ẩm Khê hôn lên má cô, chỉ chuyển 2,5 tệ cho cô rồi nói: "Hôn một cái thì phải giảm giá cho em."
Giản Thanh sờ sờ dấu môi đỏ ửng trên mặt, im lặng không nói gì, khóe môi cong lên, hơi hơi mỉm cười.
Lộc Ẩm Khê tươi cười hớn hở khi nhìn thấy nụ cười của cô, nhưng sau đó liền thu lại ý cười, giả vờ nghiêm túc:"Hình như chị quên điều gì đó rồi."
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...