Vào giờ cao điểm khám ngoại trú, sử dụng thang máy không nhanh bằng đi thang bộ.
Lộc Ẩm Khê chạy từ tầng 6 của phòng khám ngoại trú xuống tầng 1, chạy qua đại sảnh bệnh viện để đến khoa cấp cứu.
Khoa cấp cứu lúc nào cũng đông người, ồn ào, chen chúc lẫn nhau.
Lộc Ẩm Khê dừng lại để nghỉ ngơi, ôm eo thở dốc.
Máu đỏ sền sệt trộn lẫn với đờm, phát ra mùi tanh nồng...Những hình ảnh vừa rồi không ngừng hiện lên trong tâm trí, nàng ôm chặt bụng, gọi thầm tên Giản Thanh để chuyển hướng sự chú ý.
Khoa cấp cứu cũng có sự phân tuyến, ho ra máu như thế chắc chắn đã được đưa vào phòng cấp cứu rồi.
Vừa rồi, người đàn ông mặc áo khoác đen cũng đi cùng.
Nếu nàng tìm được hắn thì sẽ có thể tìm được vị trí của Giản Thanh.
Nàng đi đến khu cấp cứu.
"Mẹ ơi, bố đột nhiên nôn ra máu.
Bác sĩ nói có thể phải mổ.
Mẹ đến khoa cấp cứu một chút đi...!Con không biết ...!Có rất nhiều bác sĩ vào trong đó ...!"
"Này, anh bạn, bố tôi có thể phải phẫu thuật gấp, cậu cho tôi vay một ít tiền đi, tôi sẽ trả lại cho cậu vào tháng sau, ừm, à, vậy được rồi ...!tôi sẽ liên lạc lại với anh Chu..."
"Anh hai, anh chuyển cho em một ít tiền đi, hôm nay bố phải làm khá nhiều kiểm tra.
Bác sĩ nói bố có thể phải phẫu thuật xâm lấn tối thiểu* gì đó...!Anh bảo không cần chữa trị nữa là sao? Cho dù phải bán quách căn nhà dưới quê thì em cũng muốn chữa trị cho bố...sống được ngày nào hay ngày nấy, anh đến bệnh viện ngay cho em!"
(*:Phẫu thuật xâm lấn tối thiểu, hoặc phẫu thuật lỗ khóa, giảm thiểu chấn thương tới cơ thể - thường xảy ra trong phẫu thuật mở truyền thống, vì đường rạch nhỏ hơn rất nhiều.
Thủ thuật hiệu quả này được thực hiện bằng việc đưa các dụng cụ nội soi cao cấp qua 3 - 4 vết rạch nhỏ kích thước chỉ như khuyết áo.
Bác sĩ phẫu thuật có thể nhìn được các hình ảnh chất lượng và chi tiết các cơ quan nội tạng bằng việc đưa ống nội soi quan sát qua các vết rạch này.
Sau thủ thuật, các vết rạch nhỏ sẽ được khâu lại và chỉ để lại sẹo ít nhất.)
Người đàn ông mặc áo khoác ngồi xổm trên mặt đất, khóc không ra nước mắt, tóc tai hắn bù xù, mắt đỏ hoe, hết gọi cho người này lại gọi cho người khác, nhỏ giọng mượn tiền, thông báo cho người nhà đến đây.
Chiếc áo khoác hắn mặc đã sờn cũ, đôi giày thể thao thì bẩn và đen, chiếc điện thoại là mẫu cũ từ nhiều năm trước ...!vừa nhìn liền biết gia đình hắn không dư dả gì.
Lộc Ẩm Khê đã tìm thấy hắn ta, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ này, sự phẫn uất và tức giận vừa nãy cũng giảm đi đôi chút.
Vào thời khắc sinh tử, những cảm xúc tiêu cực do xích mích sinh ra liền trở nên vô cùng nhỏ bé.
Người đàn ông mặc áo khoác cũng nhìn thấy nàng, khóe miệng mấp máy muốn nói gì đó nhưng kìm lại được, hắn nhướng mi liếc nàng một cái, sau đó dời tầm mắt, giống như một con gà trống vừa thua trận, uể oải, buồn bực, hắn tiếp tục gọi điện thoại để mượn tiền phẫu thuật.
Người đàn ông này có tính tình cọc cằn, khó chịu nhưng không ngờ lại hiếu thuận như vậy.
Lộc Ẩm Khê dựa vào tường, tắt phần mềm ghi âm trên điện thoại, cũng chẳng buồn để ý đến hắn nữa.
Nàng ở bên ngoài phòng cấp cứu, chờ đợi Giản Thanh trở ra.
Nếu lão nhân gia kia phải mổ cấp cứu thì Khoa Phẫu thuật và Can thiệp Lồng ngực sẽ chịu trách nhiệm chính, Giản Thanh sẽ trở lại sau khi cấp cứu người bệnh.
Việc này mất rất nhiều thời gian, giữa trưa nàng còn phải tăng ca, nàng không biết mình có thể về nhà nghỉ ngơi được hay không.
Mười phút sau, Giản Thanh bước ra ngoài với chiếc áo blouse trắng dính đầy máu.
Nhìn thấy Lộc Ẩm Khê, cô liền nhìn chằm chằm vào nàng.
Áo blouse trắng của bác sĩ không phải lúc nào cũng gọn gàng, sạch sẽ, cũng không hào nhoáng giống như trên TV.
Bệnh viện thường rất keo kiệt, một năm bốn mùa chỉ phát cho nhân viên được vài bộ.
Vào mỗi dịp cuối tuần, các cô lao công sẽ đến gom đi giặt giũ và khử trùng, khi giặt xong thường sẽ ố vàng và nhăn nhúm.
Khoa nội không cần phải phẫu thuật nên có một vài bác sĩ lấy lý do áo không dính máu nên không cần phải gửi giặt.
Sau bao nhiêu năm thì áo blouse trắng vẫn mới tinh như áo của các vị lãnh đạo bệnh viện.
Giản Thanh là người yêu sạch sẽ, bệnh viện không phát nhiều đồng phục, cô đã tự mình đi tìm nhà sản xuất để may một vài bộ giống hệt như thế.
Cứ cách hai ngày thì cô sẽ mang chúng về nhà giặt, phơi khô, ủi rồi mới mặc lên người, không có bất kỳ nếp nhăn nào, trông rất sạch sẽ và ngăn nắp.
Lộc Ẩm Khê mỉm cười khi nhìn thấy cô.
Giản Thanh không có thời gian để quan tâm đến nàng, cô đi đến nói chuyện với người đàn ông mặc áo khoác.
Một bác sĩ khác từ bên trong đi ra, đưa hắn vào trong nói chuyện và ký vào đơn đồng ý phẫu thuật.
Bệnh viện rất keo kiệt nên khoa cấp cứu không nhất thiết phải đưa áo blouse trắng của khoa mình cho các bác sĩ ở khoa khác.
Giản Thanh đành phải quay lại khu vực thứ hai của khoa u để thay quần áo.
Cô không thể đi đến thang máy đông đúc trong tình trạng dính đầy máu như hiện tại, chỉ có thể đi vòng đến nơi hẻo lánh rồi di chuyển bằng thang máy tải hàng.
Lộc Ẩm Khê đi theo sau cô như một cái đuôi.
Thang máy tải hàng tương đối cũ, không có nhân viên bảo vệ thang máy chuyên dụng nên rất ít người sử dụng đến.
Các nàng bước vào thang máy, Giản Thanh lấy bút trong túi ra, dùng bút ấn số tầng thang máy.
Lộc Ẩm Khê đứng bên cạnh cô, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào sườn mặt của cô.
Mặt cô không có bất kỳ biểu cảm gì, ánh mắt cũng nhàn nhạt, nhìn chung không biết rằng cô đang vui hay buồn.
Lộc Ẩm Khê quay đầu lại, nhìn dãy số trên bảng điện tử, nhẹ giọng giải thích: "Tôi không có hung dữ như thế, vừa nãy chỉ là diễn thôi."
Không thể phá vỡ hình tượng của mình trong lòng cô được.
Giản Thanh nắm lấy tay trái, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay sờ lên vết sẹo dài 5cm, cô không nói gì, hai tai khẽ giật giật, trong mắt thoáng hiện ý cười.
Cô hỏi Lộc Ẩm Khê: "Em có muốn uống trà sữa không?"
Lộc Ẩm Khê nói: "Sao tự nhiên lại rủ tôi uống trà sữa vậy? Chị muốn cảm ơn tôi à?"
Giản Thanh giải thích: "Khi xảy ra tranh chấp giữa bác sĩ - bệnh nhân, nếu bị mắng nhưng không cãi lại, bộ phận y tế sẽ thưởng cho bác sĩ 20 tệ; nếu bị đánh mà không đánh trả lại, sẽ được thưởng 200 tệ.
Tôi vừa được thưởng 20 tệ, chỉ đủ tiền mua cho em một ly trà sữa."
Một bữa ăn chửi chỉ đáng giá một ly trà sữa.
Lộc Ẩm Khê cười khẩy, vừa không đành lòng lại vừa đau lòng.
Nàng nhẹ nhàng sờ mu bàn tay của Giản Thanh: "Được rồi, vậy buổi chiều chị mua cho tôi đi, trưa nay tôi muốn uống trà."
Giản Thanh ừ một tiếng, không nói gì nữa.
Một trận mắng chỉ đáng giá bằng một ly trà sữa, nhưng đây là lần đầu tiên cô trải qua tư vị được người khác bảo vệ như vậy.
*
Sau khi thay quần áo và trở lại phòng khám ngoại trú, Giản Thanh nhận được một vài lời phàn nàn thiếu kiên nhẫn, tiếp tục khám bệnh.
Lộc Ẩm Khê không muốn vào nữa nên ngồi bên ngoài, tay cầm giấy bút phác họa những bức tranh vẽ chúng sinh đủ mọi lứa tuổi, già trẻ, gái trai đến khám bệnh.
Nàng cũng phác thảo bản vẽ Giản Thanh đang mặc áo blouse trắng khám bệnh rồi đăng tải chúng lên Weibo.
Sáng nay, Giản Thanh chưa từng đi ra ngoài, thậm chí còn không có thời gian đi vệ sinh, đến khi khám hết tất cả số thứ tự thì đã là 13 giờ chiều.
Lộc Ẩm Khê gọi cơm giao đến văn phòng, sau đó ba người trở về bệnh khu để dùng cơm.
Giản Thanh yên lặng lướt điện thoại, không nói lời nào.
Ngụy Minh Minh ngồi bên trái cô phát hiện có điều gì đó không ổn, hỏi: "Hình như em vừa thấy giao diện của Weibo.
Chị thường không dùng điện thoại khi ăn mà? Phát sinh chuyện lớn gì sao?"
Giản Thanh không chút thương tình, đẩy tay cô ấy ra.
Ngay khi Ngụy Minh Minh bị đẩy ra, Lộc Ẩm Khê ở phía bên tay phải lại bước tới: "Trông giao diện này có vẻ quen quá, đây ——"
Không đợi nàng nhìn rõ thì màn hình điện thoại đã tối om, Giản Thanh đã cất nó vào túi.
Lộc Ẩm Khê cảm thấy chua, hỏi: "Chị nhìn lén trang chủ của minh tinh nào sau lưng tôi thế?"
Giản Thanh liếc nhìn nàng, không thèm để ý đến nàng, tập trung ăn cơm.
Lộc Ẩm Khê hừ nhẹ hai tiếng, không để ý đến cô, ăn vài miếng khoai tây ngâm giấm.
*
Buổi trưa không về nhà, nàng nằm trong phòng trực của bệnh viện một lúc.
Khi tỉnh dậy vào buổi chiều, Lộc Ẩm Khê bước vào phòng làm việc, chủ nhiệm Nghiêm đang ngồi bên cạnh bác sĩ Cung, làm công tác tư tưởng cho hắn ta với vẻ mặt nghiêm túc.
"Các cô ấy đều gọi cậu một tiếng lão sư, nếu cậu không dạy học sinh cho thật tốt, sau này khi cậu về già rồi thì chính học sinh của cậu sẽ chữa bệnh cho cậu...!Cậu nhìn tôi đi, khi cậu còn ở trường y đọc sách luyện chữ thì tôi đang là nhân viên quèn ở khoa giáo dục y tế.
Tôi sửa bài thi và cho điểm các cậu, các cậu đều gọi tôi một tiếng 'Nghiêm lão sư'.
Bây giờ tôi già rồi, trong khi các cậu trưởng thành liền đổi thành các cậu khám bệnh cho tôi."
Bác sĩ Cung gật đầu liên tục, nhưng thật sự không biết hắn đã nghe lọt được bao nhiêu.
Các nhân viên trong phòng trực ban lần lượt thức dậy, bước vào phòng làm việc, nhìn thấy chủ nhiệm Nghiêm liền vây quanh hỏi han tình trạng sức khỏe của ông.
Giản Thanh nhân lúc chưa đến giờ làm việc, bệnh nhân vẫn chưa đến mà bật máy tính và xem lại hồ sơ bệnh án.
Hồ sơ bệnh án của các sinh viên thực tập và nghiên cứu sinh sẽ không được lưu trữ trực tiếp mà sẽ được nộp trước cho Trương Dược.
Sau khi Trương Dược kiểm tra xong, Giản Thanh phải thêm chữ ký điện tử của chính mình và đăng nhập vào tài khoản của Hồ Kiến Quân để ký tên vì khi kiểm tra phòng cần phải có chữ ký của chủ nhiệm khoa.
Chủ nhiệm khoa bọn họ là Hồ Kiến Quân, ông ấy thường xuyên bận rộn đến mức không thể gặp mọi người trong khoa.
Khi muốn ký văn kiện nào đó cần phải gọi điện trước cho ông ấy để hỏi thời gian.
Giản Thanh giống hệt như lãnh đạo của cả khoa, những người tuyến dưới đều do cô phụ trách, bao gồm bác sĩ nội trú và bác sĩ đào tạo phụ trách kiểm tra giường bệnh.
Vừa kiểm tra vừa xem lại hồ sơ bệnh án, cô lại dùng lời nói lạnh như băng của mình để trào phúng:
"Bệnh nhân giường số 12 từ ICU chuyển đến, còn có thể tự đi vào khoa được, sức khỏe tốt thật đấy."
"Là văn mẫu, em quên sửa lại." Trương Dược cười ngây ngô, vội vàng bùm bùm đánh chữ để sửa lại hồ sơ bệnh án.
Giản Thanh: "Khối u được sờ hoàn chỉnh, ai đã sờ vào nó? Trương Dược, cậu có sờ không?"
Ngụy Minh Minh nghe thấy chuyện này, bật cười: "Ôi ôi, đây là phương thức nhập liệu của máy tính nào? Sao lại không đứng đắn như vậy."
Trương Dược xấu hổ:"Màng phổi, màng phổi, chắc là em hoa mắt thôi."
Giản Thanh: "Phổi bên phải có chị gái nhỏ, chị gái nhỏ không nằm yên mà nhảy đến phổi sao?"
Trương Dược nói: "Đó là một nốt nhỏ, một nốt nhỏ! Em sẽ sửa ngay lập tức."
Ngụy Minh Minh cười nhạo: "Bàn phím của anh suốt ngày dùng để tìm kiếm cái gì vậy? Lúc thì sờ, lúc thì chị gái nhỏ."
Trương Dược chỉ vào Ngụy Minh Minh: "Em đừng có mà bôi nhọ anh.
Đây là máy tính nội bộ, dù cho anh có muốn lên mạng tìm kiếm cũng không thể nào lên được!"
Lộc Ẩm Khê nhìn bọn họ cãi nhau, mỉm cười, thầm nghĩ nếu có hai người này ở đây thì Giản Thanh cũng sẽ không cô đơn.
*
Vào ban đêm, Giản Thanh soạn giáo trình trong thư phòng trong khi Lộc Ẩm Khê giống như một chú mèo con ngoan ngoãn, ngồi đọc sách bên cạnh cô.
Sau khi đọc được một lúc, Lộc Ẩm Khê nghiêng người, đọc nội dung giáo trình của Giản Thanh rồi thản nhiên nói: "Đây là ...!giáo trình của khóa học tự chọn 《Đánh giá và thường thức thơ ca cổ đại》à? Hỏi thế gian tình là chi, mà đôi lứa thề nguyền sống chết, đây là bài thơ của Nguyên Hiếu Vấn, lần đầu tiên tôi đọc được là ở trong một cuốn sách kiếm hiệp."
"Là sách gì?"
"Thần Điêu Đại Hiệp, chị từng xem qua chưa?"
"Có nghe nói nhưng chưa xem qua."
Lộc Ẩm Khê cười hỏi, "Lúc nhỏ chị chưa từng xem phim truyền hình hay sách kiếm hiệp à?"
Giản Thanh không trả lời.
Cô đã từng trải qua tuổi thơ trong sự sợ hãi.
Lộc Ẩm Khê lại nói: "Để hôm khác tôi tìm cho chị xem."
Giản Thanh thành thật nói: "Tôi không thích đọc sách."
"Được rồi, nhưng Giản lão sư đang soạn giáo trình thì vẫn có thể thêm nội dung nào đó mà sinh viên thích nghe vào.
Nếu chị chỉ chiếu một bài thơ nào đó lên để sinh viên tự đọc thì họ sẽ không thích nghe đâu."
Giản Thanh hơi nhướng mày: "Mỗi khi tôi đứng lớp, bọn họ đều rất nghiêm túc."
Lộc Ẩm Khê nhoẻn miệng cười, thầm nói rằng bọn họ thật sự muốn xem giáo trình kia sao? Hay chỉ là vì muốn ngắm nhìn chị ấy.
Các nàng ở rất gần nhau, Giản Thanh khiêm tốn học hỏi: "Bạn học Lộc, em nói xem tôi nên làm gì?"
Lộc Ẩm Khê nói: "Thêm một đoạn video ngắn vào đi, có một số video nói về ý thơ này, tôi sẽ tìm nó cho chị.
Chị có thể thêm một số đặc điểm y học vào, ví dụ như câu thơ kinh điển 'Hỏi thế gian, tình là chi', sẽ có ba loại hormone: phenylethylamine, dopamine và endorphin ', chị cứ làm chúng như tài liệu tham khảo thêm đi."
Giản Thanh nhàn nhạt cười, hỏi nàng: "Tương lai em có muốn làm giáo viên không?"
Lộc Ẩm Khê nói: "Tôi thực sự đã nghĩ về điều đó.
Khi về già, tôi sẽ không đóng phim nữa mà tập trung vào việc dạy học.
Nhưng khả năng cao là tôi không đi dạy được, tôi không có đủ bằng cấp."
Trong thế giới thực, nàng đã bỏ học để gia nhập làng giải trí vào năm thứ hai.
Giản Thanh nói: "Nếu em muốn tiếp tục học thì cứ yên tâm học đi."
Lộc Ẩm Khê cười: "Nếu tôi muốn lấy bằng tiến sĩ thì sao?"
Giản Thanh nói: "Em muốn làm gì thì cứ làm thôi."
Cô sẽ ủng hộ nàng vô điều kiện.
"Nếu có cơ hội ..." Mọi người luôn thích tưởng tượng tương lai, Lộc Ẩm Khê bỗng có chút cao hứng.
Nếu nàng có thể trở lại thế giới thực trong tương lai, nàng vẫn muốn tiếp tục học, nhưng không phải là học Y, mà là học nghệ thuật biểu diễn chuyên nghiệp.
Nàng không thể hoạt động suốt đời và cũng không muốn dành cả đời cho ngành giải trí.
Sẽ rất tốt nếu nàng có thể trở thành giáo viên trong tương lai.
"Chuyện tương lai thì để sau này rồi nói." Nàng không thể chắc chắn liệu mình có thể trở lại thế giới thực hay không, cũng không biết liệu điều gì sẽ xảy ra trong tương lai.
Nàng không muốn tiếp tục thảo luận sâu về chủ đề này nữa, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Không còn sớm nữa, nên đi nghỉ ngơi rồi.
Ngủ ngon, Giản lão sư, tối mai tôi sẽ tìm cho chị đoạn video để giúp chị làm giáo trình, chị muốn cảm tạ tôi thế nào đây?"
Giản Thanh tắt máy tính, nắm lấy cổ tay Lộc Ẩm Khê, dắt về phía phòng ngủ của mình: "Ngủ với tôi thì sao?"
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...