Lộc Ẩm Khê đứng trước tủ quần áo của khách sạn, ngực nóng ran, không ngừng nhớ lại cảnh thu dọn hành lý tối hôm qua.
Tổng cộng có hai chiếc vali, tối hôm qua nàng mang đến tủ quần áo sắp xếp, đồng thời mở ra, lấy quần áo của cả hai ra, Giản Thanh ở bên trái, nàng ở bên phải.
Hai đêm đi công tác, cả hai chỉ mang theo một bộ quần áo để thay.
Trang phục của Giản Thanh chủ yếu là các màu trắng đen, dễ nhận biết, kiểu dáng rất thành thục.
Do thói quen nghề nghiệp, Lộc Ẩm Khê luôn mang theo quần áo với nhiều màu sắc và kiểu dáng khác nhau, có thể mặc trong hai tuần mà không trùng lặp.
Điểm giống nhau duy nhất giữa hai người là cả hai đều thích mua đồ lót màu đen tuyền.
Ngày thường ở nhà, mỗi người đều có phòng tắm và ban công riêng để phơi quần áo, các nàng không bao giờ phát hiện ra rằng cả hai đã mua một bộ đồ lót cùng màu.
Tối qua khi đang sắp xếp hành lý, nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, trong lòng nàng vui mừng, không để ý rằng nội y của các nàng giống hệt nhau ...!có lẽ đó là thời điểm nhầm lẫn.
Lộc Ẩm Khê ôm ngực, xấu hổ đến mức muốn đào một cái lỗ để chui xuống.
Nàng đổi đồ lót ngay khi trở về khách sạn, Giản Thanh trực tiếp đi vào phòng tắm tắm rửa.
Giản Thanh có thói quen ở sạch, sẽ luôn tắm rửa sạch sẽ khi trở về từ bệnh khu của bệnh viện.
Hôm nay cô được người trong thành phố đưa đi tham quan bệnh khu, nhất định sẽ tắm rửa sơ qua trước khi đi ngủ.
Như thường lệ, Lộc Ẩm Khê sẽ không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ, nàng không thể không tự hỏi liệu Giản Thanh có ghét bỏ nàng hay không.
Vì phép lịch sự, cô cái gì cũng không nói, yên lặng chịu đựng.
Lộc Ẩm Khê nghĩ đến việc lần đầu tiên chạm vào tay Giản Thanh ở bệnh viện liền bị cô gỡ ra, bây giờ, nàng hại cô phải mặc bộ đồ lót không vừa vặn, vô duyên vô cớ chịu đựng cả một ngày dài.
Nhất định rất khó chịu.
Lộc Ẩm Khê cúi đầu, vẻ ngượng ngùng bị che lấp bởi sự xấu hổ cùng thương tâm, trong lòng bất an lo sợ.
Nàng lo lắng về việc bị cô ghét bỏ, làm cô phiền chán, nhưng cũng đau lòng vì đã làm cô khó chịu cả ngày.
Nàng chỉ thỉnh thoảng bị bung móc, chỉ cần vào nhà vệ sinh để chỉnh lại.
Còn cô...chắc chắn là cảm thấy không thoải mái cả ngày rồi...
Khi Giản Thanh lau tóc bước ra, Lộc Ẩm Khê đang đứng trước tủ quần áo sát sát bên vách tường, vành tai vẫn còn đỏ bừng, đưa lưng về phía Giản Thanh, nhỏ giọng xin lỗi cô: "Thực xin lỗi..."
Giản Thanh đứng sau lưng Lộc Ẩm Khê, dùng khăn tắm lau mái tóc dài, nghe thấy lời xin lỗi, liền treo khăn tắm lên cổ, vươn tay xoay người nàng lại, giữ lấy vai nàng, cùng nàng bình tĩnh mà đối diện, khẽ nói:"Tôi không trách em."
Mặt Lộc Ẩm Khê vẫn chưa hết đỏ ửng, vẫn còn phảng phất nét hồng nhạt: "Tôi chỉ cảm thấy tôi làm chị khó chịu."
Giản Thanh nhìn nàng, dùng ngón tay cái xoa nhẹ nốt ruồi ở đuôi mắt nàng, đôi môi mỏng mấp máy, cô muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại mím môi, không đem câu " Nếu là em thì tôi không phiền" nói ra.
"Tôi giúp chị sấy tóc." Lộc Ẩm Khê thấy đuôi tóc cô vẫn còn đang chảy nước, muốn giúp cô sấy khô, bù lại cho sự khó chịu cả một ngày dài.
Ngay khi lời nói được thốt ra, nàng đã cảm thấy có điều gì đó không ổn, sấy tóc dường như là việc mà những người có quan hệ thân mật sẽ làm với nhau —— ngoại trừ tiệm làm tóc.
Lần trước nàng giúp cô sấy tóc là bởi vì vết thương trên tay cô không được chạm vào nước, nhưng lúc này nơi khó chịu chính là ngực, không phải tay...
Nàng rõ ràng muốn tận dụng cơ hội này thân cận cô nên mới đưa ra đề nghị này.
Nhận thức được tâm tư mờ mịt của mình, Lộc Ẩm Khê âm thầm tự phỉ nhổ bản thân.
Giản Thanh buông tay ra, một lần nữa cầm chiếc khăn tắm màu trắng trên vai lên, vừa lau mái tóc dài, vừa ậm ừ đồng ý để Lộc Ẩm Khê giúp cô sấy tóc.
Máy sấy tóc của khách sạn được gắn cố định trên tường, Lộc Ẩm Khê dùng tay trái thật sự rất bất tiện, nàng đành phải dùng tay phải cầm lấy máy sấy, tay trái xoa lấy tóc Giản Thanh.
Tóc của Giản Thanh rất mềm, trái ngược với tính khí lạnh lùng của cô.
Nghe nói những người có mái tóc mềm mại đều có tính khí tốt.
Cô trông không giống một người như thế.
Nhưng cô dường như kiên nhẫn với bản thân nàng hơn bất kỳ ai khác.
Nhận thức rằng mình đang được đối xử đặc biệt, đáy lòng Lộc Ẩm Khê không khỏi nhảy múa, muốn biểu hiện tốt hơn trước mặt Giản Thanh, thể hiện khía cạnh ôn nhu săn sóc của bản thân.
Năm ngón tay luồn vào mái tóc đen dày chải từ chân đến ngọn: "Giản lão sư, nếu tôi dùng lực quá mạnh mà làm đau chị, chị có thể nói với tôi."
Giản Thanh nghe vậy, đột nhiên quay đầu lại liếc nhìn Lộc Ẩm Khê, ánh mắt trở nên kỳ quái.
"Làm sao vậy? Có làm đau chị không? Vậy thì tôi sẽ nhẹ một chút." Lộc Ẩm Khê nhận thấy ánh mắt cô, mất tự nhiên tắt máy sấy tóc rồi từ từ đặt xuống.
Ánh mắt Giản Thanh khôi phục lại sự bình tĩnh, quay đầu lại, nói:"Không có, em tiếp tục đi."
Lộc Ẩm Khê ừm nhẹ một tiếng, bật tốc độ sấy thấp tiếp tục trái phải lắc lư.
Khi tóc đen đã được sấy khô, nàng thoáng thấy vành tai hơi đỏ mờ của cô ẩn dưới làn tóc.
Hẳn là bị gió nóng của máy sấy tóc thổi hồng.
Lộc Ẩm Khê nhìn vành tai Giản Thanh, nghĩ đến dư vị lần đối thoại vừa rồi, lần đầu tiên không nghĩ rằng có gì sai, nhưng khi nghĩ lại lần nữa thì mơ hồ phát hiện ra điều gì đó không ổn.
——Vành tai nàng lập tức đỏ bừng, không dám mở miệng lung tung biểu lộ bất kỳ sự ôn nhu săn sóc nào.
*
Đêm nay, Giản Thanh không sửa bài thi, nhưng cô vẫn lấy iPad ra gõ gõ đánh đánh như thường lệ.
Lộc Ẩm Khê hỏi cô:"Chị viết luận văn sao?"
Giản Thanh lắc đầu: "Viết mail phản hồi yêu cầu tư vấn của bệnh nhân trên trang web."
Hiện nay Internet + đã phổ biến trong mọi tầng lớp xã hội, bệnh viện trực thuộc số 1 Giang Châu cũng đã thành lập bệnh viện Internet, bệnh nhân khi nhập viện có thể đặt câu hỏi bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu, bác sĩ sẽ dành thời gian giải đáp.
Việc này Lộc Ẩm Khê không thể giúp được gì, vì vậy nàng nằm yên trên giường để tránh làm phiền đến cô.
Giản Thanh phản hồi được một nửa thì đột nhiên dừng lại, đưa iPad cho Lộc Ẩm Khê: "Em trả lời câu hỏi này đi."
Lộc Ẩm Khê nhận lấy——
【Chủ nhiệm, xin chào, tôi muốn hỏi về mối quan hệ giữa sự phát triển của khối u và việc ngăn ngừa khối u thứ phát? Ngoài ra, nguồn gốc vô tính của các khối u là gì? Làm thế nào để nghiên cứu nguồn gốc vô tính của các khối u? 】
Thông tin của người hỏi cho biết hắn ta là một thanh niên 21 tuổi.
Lộc Ẩm Khê bật cười, gõ chữ phản hồi ——
【 Đồng học, phải tự thân làm bài tập về nhà của mình!】
Đây không phải là lần đầu tiên Lộc Ẩm Khê thấy việc có người tìm bác sĩ giúp làm bài tập về nhà trên mạng.
Trước đây, bạn cùng phòng của nàng cũng thích làm như vậy.
Giản Thanh lấy lại iPad, nhìn câu trả lời của Lộc Ẩm Khê, hơi hơi mỉm cười, tiếp tục phản hồi các bệnh nhân khác.
Lộc Ẩm Khê nằm nghiêng trên giường, nhìn khuôn mặt tập trung làm việc của Giản Thanh dưới ánh đèn, khẽ mỉm cười.
Ngày mai phải trở lại thành phố Giang Châu, mấy tiếng đồng hồ đêm nay là lần cuối cùng cả hai ở chung một phòng, Lộc Ẩm Khê giống như đang ôm một túi kẹo đường chỉ còn sót lại số lượng ít, vẫn luôn dời tầm mắt sang giường bên cạnh, giống như cảm thấy chưa đủ mà nhìn chằm chằm Giản Thanh.
Khuôn mặt lãnh đạm như vậy, nàng cố tình chính là nhịn không được muốn thân cận cô.
Sau khi trả lời tất cả các câu hỏi, Giản Thanh xoa xoa cổ tay, cất iPad, quay đầu nhìn Lộc Ẩm Khê.
Lộc Ẩm Khê nhoẻn miệng cười.
Nàng rất thích cười, vẻ ngoài thanh thuần, khí chất thanh mảnh trong sạch, nụ cười giống như kẹo bạc hà, tươi mát tự nhiên, vô cùng cuốn hút, rất được lòng người lớn tuổi và được nhiều khán giả trên màn ảnh yêu thích.
Giản Thanh đảo mắt nhìn, lưu lại trên mặt nàng vài giây, sau đó thu hồi tầm mắt, nhìn lên trần nhà, chớp chớp mắt.
Lộc Ẩm Khê ngồi ở bên giường, ngoan ngoãn trưng cầu ý kiến của cô: "Bác sĩ Giản, chị đã xong việc rồi, hiện tại mới 10 giờ, vẫn còn rất sớm.
Tôi có thể mở TV lên xem một chút được không?"
Làm công tác nghệ thuật đều dựa vào nguồn cảm hứng, cảm xúc, tích lũy kiến thức, cần phải xem một số lượng lớn các tác phẩm văn học điện ảnh và truyền hình.
Nàng không quên rằng mình là một diễn viên, hàng tuần nàng đều dành thời gian để xem và phân tích các tác phẩm điện ảnh và truyền hình, thuật ngữ người trong ngành gọi là 'tua phim'.
Giản Thanh không nhìn nàng, gật đầu nói:"Có thể."
Giữa các giường đôi có một chiếc tủ nhỏ.
Có điều khiển từ xa của TV, một ít tạp chí cùng một vài chiếc bαo ƈαo sυ.
Hầu hết mọi khách sạn đều đặt bαo ƈαo sυ trong phòng.
Lộc Ẩm Khê không ngạc nhiên, lấy điều khiển từ xa, ngược lại Giản Thanh cầm lấy bαo ƈαo sυ lên, đánh giá nhãn hiệu.
Lộc Ẩm Khê nhìn chằm chằm chuyển động của cô, ngẩn ra một chút, sau đó bật TV lên, chọn ngẫu nhiên một kênh để xem.
Ý nghĩ của nàng vô thức quay cuồng, tâm trí lơ lửng trong không trung, một lúc sau lại vững vàng ổn định.
Các nàng không phải là nam nhân, ngay cả khi muốn làm gì đó trong đêm đen gió lớn cũng không cần bαo ƈαo sυ.
Công tác giáo dục sức khỏe của các trường đại học, cao đẳng y tế được triển khai tương đối toàn diện, hàng năm vào ngày hội phòng chống AIDS, sinh viên chuyên ngành y tế dự phòng sẽ phát bαo ƈαo sυ trong khuôn viên trường để tuyên truyền.
Hàng năm đều có giáo viên giảng dạy giáo dục giới tính.
Các khóa học tự chọn liên quan đến giáo dục giới tính về nam nam, nữ nữ, nam nữ.
Lĩnh vực này thật sự rất hot, ngay cả khi sinh viên chưa cần ghi danh các khóa học tự chọn cũng sẵn sàng đứng ở hàng cuối cùng của lớp học để nghe giảng, tiếp thu kiến thức thực tế.
Các nàng có nền tảng giáo dục y tế tương tự nhau, không có bất kỳ cảm giác ngại ngùng nào về bαo ƈαo sυ.
Thậm chí có thể thảo luận về nó một cách nghiêm túc
Lộc Ẩm Khê hỏi: "Đoán xem, tại sao người ta phải để cái này trong khách sạn?"
Hầu hết mọi người sẽ nói rằng khách sạn chu đáo xem xét nhu cầu sinh lý của khách hàng.
Nhưng bất cứ ai biết một chút về y tế và chính sách y tế đều biết—
"Kiểm soát bệnh tật, ngăn ngừa sự lây lan của các bệnh lây truyền qua đường tìиɦ ɖu͙ƈ." Giản Thanh mặt không đổi sắc trả lời, sau đó vứt bαo ƈαo sυ lại hộc tủ, xuống giường rửa tay.
Bộ y tế đã ban hành các quy định liên quan, yêu cầu các khách sạn, nhà nghỉ và những nơi công cộng khác phải đặt bαo ƈαo sυ hoặc máy bán tự động — thuộc về điểm kiến thức dự phòng của y học.
Y học dự phòng khác với việc chẩn đoán và điều trị của y học lâm sàng, nó thiên về phòng ngừa, kiểm soát dịch bệnh, chủ yếu là phổ cập kiến thức cho đại chúng.
Một số hành vi nhỏ nhặt của đại chúng, chẳng hạn như đeo bαo ƈαo sυ khi quan hệ tìиɦ ɖu͙ƈ và đeo khẩu trang khi có dịch, có thể ngăn chặn sự lây lan của dịch bệnh trên diện rộng.
Giản Thanh trở lại sau khi rửa tay, đi đến bên giường Lộc Ẩm Khê, nhìn nàng một cái rồi chậm rãi cúi người, đưa tay trái chắn phía trên đầu nàng, hỏi: "Em chưa từng có bạn trai sao?"
Hành vi có chút lưu manh, nhưng nét mặt nghiêm túc như đang hỏi bệnh sử cá nhân của bệnh nhân trong phòng khám.
Cả hai tiếp xúc quá gần, bị hương thơm mát lạnh bao trùm, Lộc Ẩm Khê nhìn gương mặt cô gần trong gang tấc, hai tay theo bản năng đưa lên ôm lấy ngực:"Chị hỏi tôi việc này làm gì?"
Chẳng lẽ xem nàng là loại người chỉ có kiến thức lý thuyết mà không có kinh nghiệm thực tế?
Hiểu biết của nàng về quan hệ nam nữ không phải là dốt đặc cán mai, chỉ là hiểu biết lý thuyết trên nền giáo dục đơn giản và thô bạo.
Khi 12 tuổi, mẹ nàng, Cố Minh Ngọc đưa nàng đến khoa sản và yêu cầu nàng đọc sách hướng dẫn khoa học, trong đó giải thích đơn giản và khoa học quá trình kết hợp giữa tinh trùng và tế bào trứng; xem các biện pháp tránh thai; xem quá trình sinh con của phụ nữ; nhìn những cô gái và thanh thiếu niên thiếu trách nhiệm đi phá thai sau khi tɦôиɠ ɖâʍ.
Sau đó nói với nàng: "Nếu cô dám yêu sớm và có thai, tôi sẽ đánh gãy chân cô."
Những năm sơ trung của Lộc Ẩm Khê đều bị bao phủ bởi nỗi kinh hoàng về việc sinh con và bị đánh gãy chân, nàng không dám yêu sớm, muốn một lòng dốc sức học thật tốt để thi đậu trường y.
Lên đại học, khi trở thành sinh viên y khoa, Cố Minh Ngọc vội vàng tranh thủ thời gian đem nàng đến khoa phụ sản và tiết niệu để khám các bệnh lây truyền qua đường tìиɦ ɖu͙ƈ khác nhau, nói với nàng biện pháp tránh thai, rằng bαo ƈαo sυ không chỉ để tránh thai mà quan trọng hơn là việc ngăn ngừa sự lây lan của bệnh tật.
Vừa lúc năm đó xảy ra việc một nữ sinh trường Y có thai và bỏ học, bị đẩy đến đầu sóng ngọn gió, thành câu chuyện cho mọi người cười cợt cùng châm biếm.
Nhiều người cười nhạo cô gái không biết tránh thai mặc dù cô ấy học y, nhưng Cố Minh Ngọc liền mắng là do lỗi của tên đàn ông không biết mang bαo ƈαo sυ, cảnh cáo Lộc Ẩm Khê: "Cô không cần đi lắm mồm, bỏ qua chuyện này, hay sau này gặp chuyện khác cũng bỏ qua, chỉ nên quan tâm đến bản thân mình, đừng quan tâm đến người khác.
Khi trưởng thành có thể thoải mái yêu đương, nhưng khi yêu đương phải có biện pháp bảo vệ bản thân, nếu cô bởi vì mang thai mà bỏ học, tôi sẽ đánh gãy chân cô!"
Lộc Ẩm Khê sợ đến mức gật đầu như gà mổ thóc.
Sau này, nàng còn chưa có thời gian gặp gỡ người mình thích liền gặp phải biến cố nhân sinh, đành phải tự mình bươn chải cuộc sống, đến tận năm 25 tuổi vẫn luôn là một con cẩu độc thân.
Ý thức không để mất mặt, Lộc Ẩm Khê nói thêm: "Mặc dù tôi chưa có bạn trai, nhưng tôi đã đóng một số bộ phim thần tượng, không thể nói rằng tôi không có kinh nghiệm."
Giản Thanh nhìn nàng, đôi con ngươi màu đen nhuốm chút ý cười.
Lộc Ẩm Khê nhìn nụ cười của cô, nhịn không được vươn tay muốn chạm vào khóe môi cô, nhưng khi mới vừa vươn tay, nàng lại cong ngón tay lên thu lại, cười nói: "Thì ra hôm nay tôi mới phát hiện khi chị cười rộ lên sẽ có má lúm đồng tiền, sau này chị nhớ cười nhiều một chút."
Thật là đẹp mắt.
Giản Thanh chậm rãi thu lại ý cười, nhẹ nhàng véo tai Lộc Ẩm Khê:"Ngốc."
Nói xong liền đứng dậy đi về giường của mình.
Bị cho là ngu ngốc, Lộc Ẩm Khê có chút không phục, che tai, yếu ớt phản bác: "Những người xếp hàng theo đuổi tôi có thể xếp từ đây tới Vạn Lý Trường Thành."
Giản Thanh ừ một tiếng, thờ ơ nhìn nàng.
Lộc Ẩm Khê tiếp tục bổ sung:"Nam nữ đều có."
Giản Thanh vẫn như cũ ừ một tiếng.
Lộc Ẩm Khê xoa xoa mũi.
Khi bổ sung, nhận ra mình quá mức khoe khoang, nàng do dự một lát rồi nói:"Nhưng tôi đều không thích bọn họ."
Nói xong, nàng lặng lẽ quan sát vẻ mặt của Giản Thanh, cố gắng tìm ra dấu vết của sự thay đổi cảm xúc từ khuôn mặt lãnh đạm của cô.
Giản Thanh dựa lưng vào đầu giường, cúi đầu xem tạp chí, mái tóc dài đen nhánh của cô vén ra sau, lộ ra vành tai trắng nõn, trong mắt không có nửa điểm dao động, chỉ là đang nắm chặt lấy góc bên phải cuốn tạp chí, chưa từng đọc qua nó.
Lộc Ẩm Khê nghĩ, nếu đổi ngược lại là Giản Thanh nói, nàng khẳng định chính mình sẽ hỏi cho đến cùng.
Hỏi cô vì sao lại không thích?
Hỏi cô thích đàn ông hay phụ nữ?
Lại dò hỏi cô đến tột cùng thì thích loại người như thế nào?
Có lẽ vì lịch sự nên không hỏi nhiều, nhưng thật ra có vẻ như cô đối với bản thân nàng không có hứng thú.
Lộc Ẩm Khê mím môi, che giấu chút cảm giác mất mát vừa chớm nở trong lòng, ngừng nói, thu hồi ánh mắt, nhìn TV, chuyển hướng chú ý, bắt đầu xem phim.
Giản Thanh nhìn chằm chằm vào cùng một trang tạp chí trong suốt ba phút, không đọc một chữ nào, cô quay đầu lại, ánh mắt rơi vào Lộc Ẩm Khê trên giường bên cạnh.
Khắc chế lại, chỉ nhìn vài giây liền thu hồi tầm mắt.
Buổi tối hôm nay, Lộc Ẩm Khê ngủ rất sâu, còn mơ một giấc mơ.
Mơ thấy cái đêm cô và Giản Thanh gặp nhau.
Ánh trăng như nước, tràn ngập khắp phòng.
Nàng quên mất hôm nay là ngày gì, hiện tại đang ở đâu, thắt lưng bị ngón tay mảnh khảnh kéo ra, áo ngủ như nước trượt xuống, ánh mắt lạnh băng của Giản Thanh bỗng trở nên nhu hòa, hóa thành hồ nước xuân ấm áp.
Ngày hôm sau, các nàng thức dậy trước lúc bình minh.
Sự ái muội trong giấc mơ cứ lặp đi lặp lại trong đầu, Lộc Ẩm Khê từ khi bắt đầu thức dậy liền không dám nhìn thẳng vào mắt Giản Thanh.
Nàng vẫn tự an ủi mình trong khi đánh răng rằng mỗi người đều có nhu cầu sinh lý, đều là chuyện bình thường, không có gì to tát.
Sáng sớm hôm nay sương mù dày đặc, gió lạnh cuồn cuộn.
Mặc quần áo và rửa mặt xong, Giản Thanh mở rèm cửa, đứng bên cửa sổ nhìn màn sương trắng xóa, nhắm mắt lại, xoa xoa ấn đường, nhàn nhạt nói: "Tối hôm qua tôi nằm mơ."
Lộc Ẩm Khê ở phía sau đang thu dọn hành lý, nghe vậy liền hiểu ý, hỏi:"Chị mơ thấy gì?"
Giản Thanh im lặng một lúc, quay người lại, nhìn Lộc Ẩm Khê, hiếm thấy tinh thần văn chương nghệ thuật, chậm rãi đọc một bài thơ: "Sương lạc hùng thăng thụ, lâm không Lộc Ẩm Khê,"
Lộc Ẩm Khê không dám nhìn thẳng cô, hơi cúi đầu xuống, cười nói: "Chị mơ thấy tôi sao?"
"Ừm."
"Chị mơ gì về tôi?"
Giản Thanh không trả lời, nhìn chằm chằm nàng một hồi, xoay người, chống tay tiếp tục nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Nàng mơ thấy mùa đông, núi rừng vắng vẻ, sương tuyết hòa tan, không khí nháy mắt trở nên ẩm ướt, một con gấu rừng trèo lên ngọn cây, một con hươu nhỏ xông vào rừng rậm chơi đùa trong suối nước chảy róc rách.
Sương lạc hùng thăng thụ, lâm không Lộc Ẩm Khê.
*
Hội nghị học thuật bắt đầu lúc chín giờ, nhóm các chuyên gia bắt đầu ngồi xuống vào lúc 8 giờ 55.
Lộc Ẩm Khê pha một ít cà phê nóng cho Giản Thanh, tiếp tục ngồi sau lưng cô.
Giản Thanh đang định tắt chuông điện thoại thì Trương Dược đã gọi đến.
Cô đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại.
Cuộc gọi chỉ kéo dài trong một phút.
Một phút sau, Giản Thanh bước nhanh vào, ghé vào tai phó viện trưởng Lâm và chủ nhiệm Trương của ban tổ chức nói điều gì đó.
Phó viện trưởng Lâm và chủ nhiệm Trương nhanh chóng đứng dậy, gọi điện chỉ thị cho nhân viên đặc biệt lấy xe đưa đón các nàng.
Sau đó Giản Thanh tiến đến kéo Lộc Ẩm Khê: "Có chút chuyện, chúng ta trở về thành phố Giang Châu trước."
Trong hội trường có rất nhiều người, Lộc Ẩm Khê đoán có thể là chuyện gì đó từ phía bệnh viện, kiềm chế sự tò mò, không hỏi nhiều, đi theo Giản Thanh trở về khách sạn dọn hành lý rời đi.
Bệnh viện thành phố đã đặc biệt bố trí xe đưa các nàng đến nhà ga, trợ lý Tiền mua nước khoáng và vé tàu gần nhất, đích thân đưa các nàng đến trạm kiểm phiếu.
Sau khi lên tàu, Lộc Ẩm Khê hỏi:"Phía bệnh viện xảy ra chuyện gì sao?"
Giản Thanh nhìn nàng một cái, nói với tông giọng bình tĩnh: "Đêm qua, Triệu lão sư bị thoát vị não.
Bà ấy được đưa đi cấp cứu và chuyển đến khoa của chúng ta, nửa đêm lâm vào hôn mê, không thể cứu chữa, hiện đã tử vong."
Lộc Ẩm Khê thoáng chốc mở to mắt, đầu nàng ong ong như trời giáng, nghẹn ngào cùng chết lặng.
Đại não giống như một tờ giấy trắng, mờ mịt từng mảnh.
Nàng hé môi, cố gắng nói điều gì đó, nhưng lại nhận ra rằng mình không thể thốt nên lời.
Kinh ngạc, mờ mịt, vô lực, bi thương......quá nhiều cảm xúc chợt ập đến, đủ loại thăng trầm ập đến lòng nàng, bộ não phân mảnh bắt đầu phát lại những cảnh cũ đã qua trong quá khứ ——
Tuần trước, dưới ánh nắng chói chang, các nàng còn hóng nắng ngoài ban công, hàn huyên chuyện gia đình ...
Lão nhân gia cười đến nỗi các nếp nhăn đan vào nhau, không ngừng cố gắng giới thiệu đối tượng cho nàng, nàng còn muốn nói thêm vài lời với lão nhân gia, thật nhiều thật nhiều chuyện...
Lão nhân gia nằm trên giường bệnh, mặt tái vàng, có ý nghĩ muốn tự tử, nàng vội vàng trình báo, nhờ Giản Thanh giúp đỡ.
Từng mảng hồi ức hiện lên, Lộc Ẩm Khê mở nắp chai nước khoáng trên tay, đổ nước đá mát lạnh vào cổ họng, nhỏ giọt vào dạ dày, làm dịu đi những cảm xúc phức tạp....!
Nàng không ngờ lại ly biệt sớm như vậy, nàng còn chưa kịp đến để nói lời từ biệt với bà ấy...
Sinh tử vô thường.
Sau năm năm, Lộc Ẩm Khê một lần nữa sâu sắc nhận ra điều này.
Tại sao khi biết rằng bà có xu hướng tự tử, nàng đã làm đủ mọi biện pháp, cuối cùng kết cục vẫn thành ra như thế này?
Có phải nàng làm chưa đủ tốt chỗ nào hay không?
Thông thường sau khi ung thư phổi di căn não, hẳn là sẽ có thời gian sống từ 3 đến 6 tháng, tại sao lại đột ngột ra đi như vậy?
Giản Thanh nắm lấy tay Lộc Ẩm Khê, bình tĩnh giải tỏa cảm xúc của nàng: "Sau khi ung thư phổi di căn não, rất dễ làm tăng áp lực nội sọ và gây thoát vị não.
Em không phải là bác sĩ của bà ấy.
Em chỉ đến để huấn luyện và theo dõi thôi, em không cần phải tự trách mình.
"
Lộc Ẩm Khê cúi đầu, cố gắng kiềm chế cảm xúc hỗn loạn: "Tôi không sao, chị không cần quan tâm đến tôi...!chị vì sao lại phải vội vàng trở về bệnh viện?"
Trường hợp tử vong tại bệnh viện là rất phổ biến.
Các bác sĩ cao cấp của đội 1, đội 2 cùng các nhóm bác sĩ tay nghề cao khác được huy động để hỗ trợ các trường hợp cấp cứu khẩn cấp.
Trong tình huống bình thường, một bệnh nhân tử vong không cần phiền đến một thượng cấp bác sĩ đang tham gia công tác học thuật trở về.
Giản Thanh vội vã trở về, trong bệnh viện hẳn là có chuyện khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...