Ngân hà trên đỉnh đầu sáng ngời, trước mặt thơm ngát mùi thơm, Giản Thanh bị ép đến hít thở không thông, quay mặt ho khan vài tiếng.
Lộc Ẩm Khê nhanh chóng trở mình đứng dậy, không dám đè cô nữa.
Người trên giường không ngồi dậy, ho khan vài tiếng rồi nằm trên giường, nhìn lên những ánh sao trên trần nhà.
Sao trong như nước, trong phòng vắng lặng.
Giống như trở về đêm đầu tiên nhìn thấy nhau.
Lộc Ẩm Khê cởi dép đi trong nhà, ngồi lên giường Giản Thanh, ôm lấy đầu gối, ánh mắt ôn nhu quét qua khuôn mặt cô, nhẹ giọng hỏi: "Đêm đó ở biệt thự, chị đã bắt đầu nghi ngờ tôi phải không?"
Giản Thanh ừ một tiếng, không nhìn Lộc Ẩm Khê mà tiếp tục nhìn các vì sao.
Lộc Ẩm Khê đặt cằm lên đầu gối, cười cười: "Lần đầu tiên tôi nhìn thấy chị vào đêm hôm đó, tôi cứ ngỡ mình đang mơ.
Trong mơ mới có một người đẹp như vậy ..."
Được khen đẹp nhưng biểu tình của Giản Thanh vẫn nhàn nhạt: "Đêm đó tôi nhìn thấy em, tôi còn cho rằng em có bệnh."
Lộc Ẩm Khê mỉm cười, nhỏ giọng mắng cô: "Chị đừng làm hỏng bầu không khí lãng mạn như vậy được không ..."
Lại bị mắng, Giản Thanh liếc nhìn Lộc Ẩm Khê, ngậm miệng lại, im lặng cùng hòa vào sự yên tĩnh cùng nàng.
Lộc Ẩm Khê nhìn về phía đầu giường, đặt ngón trỏ lên quyển "Hồi ức năm tháng" của Proust, vuốt nhẹ phông chữ màu đen xuyên qua bao bì trong suốt, ôn nhu hỏi:"Chị thích đọc sách này à? Tôi nghe nói quyển sách này giống như 《Hồng Lâu Mộng》trong mắt người phương Tây."
"Tôi không biết, nghe nói thôi miên có tác dụng rất tốt nên mua về xem thử".
Lộc Ẩm Khê thu tay lại.
Quả nhiên, không thể nói về văn học.
Nàng cùng Giản Thanh đều là người chưa từng đụng đến Ngữ văn từ khi học đại học, văn học được hun đúc từ trong các bài đọc ngoại khóa của học sinh tiểu học và trung học.
Còn có thể nhớ được tứ đại danh tác là đã không tồi.
"Này." Lộc Ẩm Khê thở dài, khơi gợi sự chú ý của Giản Thanh.
Giản Thanh nhìn về phía nàng, chờ đợi nàng mở miệng.
Lộc Ẩm Khê ngồi bó gối, do dự một lúc, không có đủ dũng khí để hỏi "Chị thích tôi của quá khứ hay hiện tại?"
Giản Thanh đợi một lúc, không thấy nàng mở miệng, cô quay đầu lại, gối đầu lên tay, tiếp tục nhìn các vì sao: "Muốn ở lại với ngủ cùng tôi không?"
Lộc Ẩm Khê khó chịu: "Ngủ cái gì mà ngủ? Chị có xấu hổ khi nói điều này với người khác không?".
Giản Thanh mặt không đổi sắc, tựa như không nghe thấy.
Lộc Ẩm Khê còn muốn mắng cô thêm một chút, rũ mắt nhìn Giản Thanh, nhưng một số cảnh không phù hợp với trẻ em hiện ra trong đầu nàng.
Dải lụa trắng che mắt, thắt lưng buộc ở tay, dưới ánh trăng mờ ảo ngoài cửa sổ, nửa đẩy nửa đưa, cùng nhau tìm kiếm sự vui vẻ...
Lúc trước đọc tiểu thuyết, não không thể hình dung ra dáng vẻ của đối phương, Lộc Ẩm Khê vẫn có thể giữ tâm thái ổn định, nhưng bây giờ, sau khi nhìn rõ thân hình và dáng vẻ của người kia, hình ảnh trong đầu bỗng trở nên xinh đẹp diễm lệ.
Tầm mắt nàng không tự chủ được mà đảo qua môi đỏ của Giản Thanh, xương quai xanh cùng những đường cong.
Ngừng lại!
Không được nhìn nữa.
Hai mắt nóng rực, Lộc Ẩm Khê nhanh chóng leo xuống giường: "Để các ngôi sao ngủ cùng chị." Nàng đi tới cửa, dừng lại, nhìn người trên giường, ôn nhu nói lời tạm biệt: "Ngủ ngon, Giản lão sư.
"
Đợi một lúc, Giản Thanh nhẹ giọng đáp lại: "Ngủ ngon, bạn học Lộc."
Lộc Ẩm Khê mãn nguyện rời đi, để lại một căn phòng tràn ngập ánh sao.
*
Sau khi xuyên vào thế giới này được vài ngày, Lộc Ẩm Khê đã quen với việc mở một cuốn sổ ghi nhớ trước khi đi ngủ, hồi tưởng lại trong tâm trí cốt truyện của cuốn sách gốc mà nàng đã từng xem, sau đó ghi lại các mốc thời gian cùng nhân vật chính.
Nàng đề phòng một vài chuyện, nên các nhân vật chủ chốt liên quan đến cốt truyện đều được nàng sử dụng bí danh, chỉ ghi lại những từ khóa mà nàng có thể hiểu được chứ không ghi lại bất kỳ từ ngữ hoàn chỉnh nào khiến người khác có thể đoán được.
Đã hơn nửa tháng trôi qua, hầu như tất cả những gì nàng có thể nhớ đều được viết ra, và nàng cũng không thể nhớ thêm chi tiết nào khác nữa.
Lộc Ẩm Khê click vào phần ghi nhớ và xem lại đoạn kết trong cuốn sách gốc.
Vào mùa đông năm tới, tức là gần một năm sau, nàng sẽ tự sát, nhân vật phản diện Giản Thanh cũng sẽ chết.
Nàng không biết nguyên nhân cùng quá trình biến hóa của nhân vật.
Nàng chỉ biết đến cái kết.
Để tránh kết cục này, nàng đặt ra cho mình khoảng thời gian an toàn là 5 tháng.
Năm tháng sau, khi đã nhận được tiền, nàng dự định sẽ đi du lịch thật xa để bảo vệ bản thân.
Lộc Ẩm Khê cầm chiếc đồng hồ thông minh màu trắng bên cạnh giường lên.
Màn hình nền của đồng hồ là một mảng trắng, với phương thức liên hệ với Giản Thanh được viết bằng nền trắng chữ đen.
Người này hy vọng rằng khi có tình huống bất ngờ xảy ra trong tương lai, nàng có thể liên hệ với cô ấy càng sớm càng tốt.
Lộc Ẩm Khê đặt đồng hồ xuống, để trên đầu giường, bắt đầu suy nghĩ về vấn đề đa nhân cách.
Nàng căn bản sẽ không xuất hiện một nhân cách khác.
Nguyên chủ ban đầu là một nhân vật được tạo ra dựa trên bản thể là nàng, cũng là một phần của tính cách của nàng.
Trong những năm gần đây, không ngừng có anti-fan mới dùng tên tuổi của nàng để viết truyện, còn có một bộ phận fans, họ cũng thích truyện, gán cho nàng nhiều CP, nam có nữ có, chay mặn không kiêng kỵ.
Bởi vì nàng có nốt ruồi màu nâu ở đuôi mắt phía bên trái, mười phần không thể miêu tả, còn tám trong số đó sẽ viết rằng nàng bị người khác ấn dưới thân, hôn lên nốt ruồi.
Fans của nàng có thể viết rất hay, có khi viết nàng là tiểu thư đứng bên đường, có khi là nữ sinh ngây thơ.
Bọn họ giao cho cái tên 'Lộc Ẩm Khê' rất nhiều nhân vật, cùng những trải nghiệm khác nhau.
Lộc Ẩm Khê tôn trọng những sở thích của fans, từ trước để nay chỉ mỉm cười không để ý.
Rốt cuộc, trở thành người của công chúng, "Lộc Ẩm Khê" cũng chỉ là một biểu tượng, một đối tượng để bị soi mói và giải mã.
Khán giả nhìn nàng, anti-fan nhìn nàng, fans nhìn đến nàng, từ trước đến nay đều không thật sự nhìn thấy con người thật của nàng, chỉ nhìn thấy năm phần mười trong nàng.
Giản Thanh luôn đề cập đến phần nhân cách kia của nàng.
Điều đó có nghĩa là cô ấy thích tính cách nguyên bản có phải không?
Yếu ớt, ngoan ngoãn, không có tính công kích, tựa như dây tơ hồng bám chặt trên người cô.
Cô tự mình đưa nàng đến bệnh viện điều trị, chẳng lẽ thật sự hy vọng tính cách nguyên bản của mình sẽ quay trở lại sao?
Cảm xúc đau đớn lên men trong màn đêm, Lộc Ẩm Khê co người trên giường, cuộn mình thành con tôm.
Cho dù có mắng chửi người, thậm chí cắn người, nàng cũng không thể cứ nhu nhược cùng nghe lời như trước, cũng không thể ngang nhiên chán ghét như vậy.
Dựa dẫm vào người khác thì có gì tốt?
Thanh thuần nhu nhược chỉ là một trong những nhân vật trên màn ảnh, cô không thấy nàng có nhiều ưu điểm sao?
Tỷ như, nàng có chung chủ đề để nói cùng cô, có thể hiểu tất cả những điều liên quan đến y học.
Chẳng hạn,nàng cởi mở hào phóng hơn, sẽ tích cực trò chuyện bầu không khí tốt hơn; , lại tỷ như, tính cách nàng càng kiên nghị hơn, khả năng thích ứng nhạy bén hơn, dù cho có những cảm xúc nhỏ cũng có thể tự giải quyết.....
Lộc Ẩm Khê da mặt dày, trong lòng liệt kê từng điểm mạnh của mình, nàng kiên định mà cho rằng rằng con người hiện tại của mình tốt hơn tính cách thích dựa dẫm kia.
Nhưng nếu như nữ nhân bại hoại này thích nguyên nữ chủ luôn thích dựa dẫm vào người khác thì sao? Nào có ai có thể định nghĩa rõ ràng được tình yêu?
Giống như người hâm mộ thích những người nổi tiếng, hầu hết thời gian họ chỉ thích vẻ bề ngoài chứ không phải con người thật.
Lộc Ẩm Khê lòng đầy phiền muộn, trằn trọc đến nửa đêm liền không nhịn nổi cơn buồn ngủ, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, khi ăn sáng, nàng kể cho Giản Thanh nghe truyện ngụ ngôn 'Diệp Công thích rồng'.
Giản Thanh nghe ra một tia nhàn nhạt chế giễu, nhưng không hiểu ý tứ của nàng.
"Có chuyện gì cứ nói thẳng."
Lộc Ẩm Khê thở dài, lắc đầu không nói.
Giản Thanh tỏ ra lãnh đạm:"Muốn nói hay không thì tùy em."
Khi đi làm, lúc bước chân đến cửa bệnh viện, Giản Thanh nhận ra:"Em của hiện tại, chính là em chân thật nhất.
Ý của em là vậy sao?"
Lộc Ẩm Khê dường như đã quên chuyện ban nãy, cầm ly trà sữa uống, đột nhiên không phản ứng kịp, ngơ ngác hỏi: "Ý gì cơ?"
Giản Thanh:"Không có gì...."
May là cô đã nghĩ về nó cả buổi sáng....
*
Trong bệnh viện, thân thể cùng cảm xúc đã trở nên rất tầm thường, không có sự kiện lớn nào khác ngoài sự sống và cái chết, sẽ không có ai được chăm sóc ngoại trừ bệnh nhân.
Mặc áo blouse trắng cùng đeo khẩu trang, lột bỏ những cảm xúc và tình cảm cá nhân, kiềm chế và bình tĩnh là vũ khí duy nhất.
Giản Thanh tận tụy với công việc.
Sau khi Lộc Ẩm Khê tham gia đợt bàn giao và giảng dạy sớm, được y tá trưởng gọi vào phòng học piano.
Ban đầu có một phòng tiện ích ở cuối hành lang phía bên phải phân khu thứ hai của khoa U, sau này được tổ chức phúc lợi công cộng tặng một cây đàn piano, từ đó về sau phòng tiện ích trở thành phòng chơi đàn.
Hàng tuần, đều có sinh viên tình nguyện từ Đại học Giang Châu, hoặc nhân viên y tế của bệnh viện đến chơi đàn piano cho bệnh nhân.
Âm nhạc có thể xoa dịu cảm xúc bất an của người bệnh.
Gần đây các sinh viên đang chuẩn bị cho kỳ thi nên không có thời gian để đến, Lộc Ẩm Khê liền nhận lấy công việc này.
Nàng tình cờ chơi một vài bài đơn giản.
Thường sẽ có những người lớn tuổi ngồi trên ban công phòng đàn, hóng nắng và nghe nhạc.
Lộc Ẩm Khê gặp mộy cặp lão thái thái rất lạc quan, một người họ Triệu, người kia họ Chu.
Triệu lão thái thái năm nay đã hơn 70, là giáo viên dạy tiếng Anh đã về hưu,bà bị ung thư phổi, mỗi lần đến bệnh viện đều tươi vui hớn hở, sau đó lại vui vẻ về nhà sau đợt hóa trị.
Nhìn thấy nhân viên y tế đều vui mừng chào đón, sẽ mang đồ ăn ngon từ nhà đến cho mọi người, bà thường nói: "Vui vẻ cũng là sống, không vui cũng là sống, tốt hơn hết là nên sống hạnh phúc, có thể sống đến đâu thì sống."
Thật là một bệnh nhân hoạt bát cùng mạnh mẽ.
Trong thời gian nằm viện, chồng con chưa một lần đến thăm, đều là do Chu thái thái trầm lặng cùng phòng chăm sóc.
Chu lão thái thái trẻ tuổi hơn, ngoài sáu mươi, là giáo viên dạy nhạc trung học đã nghỉ hưu, thỉnh thoảng trong nhà sẽ diễn vở "Kỳ duyên kỳ lạ", Triệu lão thái thái thì ở ngoài nắng, cùng những người khác tán gẫu chuyện nhà.
Bệnh nhân và người nhà có tâm lý tin tưởng bác sĩ, đặc biệt là những người lớn tuổi.
Khi gặp bác sĩ, dường như trở thành những đứa trẻ lắm lời, thích lôi kéo bác sĩ kể về chuyện nhà.
Thường xuyên có những thực tập sinh trẻ tuổi được hướng dẫn khai thác bệnh sử, rơi vào nanh vuốt của các trưởng bối, không nhịn được mà cằn nhằn suốt nửa tiếng.
Lộc Ẩm Khê có kỹ năng giao tiếp rất tốt, nàng có thể nói chuyện với bất cứ ai khi nhìn thấy họ, diện mạo xinh đẹp thanh thuần, bác sĩ cùng y tá ở trong khoa đều quen biết nàng, thậm chí một số bệnh nhân nằm viện lâu dài cũng thích lôi kéo nàng tán gẫu chuyện nhà, còn giới thiệu đối tượng cho nàng.
Triệu lão thái thái vừa thấy nàng đến liền thích thú mở album ảnh di động: "Cháu gái, cháu thích loại người nào? Con của cháu trai ta làm việc ở tòa án, năm nay 28 tuổi, có căn hộ hai phòng, lớn lên tuấn tú lịch sự, cháu nhìn xem ——".
Lộc Ẩm Khê muốn trò chuyện với lão thái thái nhiều hơn, nhưng không trực tiếp từ chối, nàng liếc nhìn di động, giả vờ nói: "28 tuổi? Cháu mới 20, không được, kém quá nhiều tuổi."
Triệu lão thái thái cười một tiếng:"Người trưởng thành mới biết cách quan tâm người khác, người trẻ tuổi thì không.", lại lật album lần nữa,"Cháu nhìn xem, là con trai của cháu gái tiểu Chu, năm nay 22 tuổi, cũng đang học y, còn chưa có người yêu.
"
Lộc Ẩm Khi: "Sinh viên y khoa? Càng không được, bác sĩ quá bận rộn, không thể bồi cháu."
"Vậy cháu muốn tìm dạng người nào?"
"Cháu không có nhiều yêu cầu.
Đầu tiên là phải có nhân phẩm tốt; sau đó phải nhìn vừa mắt, đối xử tốt với cháu, hơn cháu khoảng chừng bảy tuổi; tính cách rộng rãi nhiệt tình, không phải loại người nửa ngày mới nói được một câu;phải cởi mở, không được lòng dạ hẹp hòi,văn nhã khiêm tốn; đừng quá độc đoán; thích đọc sách, có trình độ văn học cao một chút, có thể bổ sung lẫn nhau thì càng tốt..."
Lộc Ẩm Khê liệt kê từng chút, Triệu lão thái thái bĩu môi, ánh mắt càng ngày càng ghét bỏ, suýt chút nữa túm lấy tai nàng kêu to: "Ngươi bảo đây là yêu cầu không nhiều lắm?"
Tiếng đàn piano trong phòng đột ngột dừng lại, Chu lão thái thái đang đệm đàn liền cầm trên tay cặp kính đứng lên: "Bác sĩ Giản, cô đến rồi, kết quả khám của lão Triệu có rồi sao?"
"Chiều nay sẽ có kết quả, cháu sẽ đưa ra đánh giá.
Cô giáo Chu, chiều nay cô đến văn phòng tìm cháu nhé."
Lộc Ẩm Khê ở trên ban công, nghe thấy giọng nói thanh lãnh của cô, trầm mặc một lát, nhìn về phía Giản Thanh.
Giản Thanh quay đầu lại, dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...