Trong Tuần lễ vàng tháng 11, có rất nhiều điểm tham quan du lịch trên khắp cả nước.
Các nàng không muốn tham gia vào cuộc náo nhiệt, vì vậy cả hai đều ở nhà, xem phim, làm đồ ăn và tận hưởng thế giới chỉ có hai người.
Giản Thanh không có kỳ nghỉ bảy ngày liên tục, cô có lịch trực vào ngày 3.
Lộc Ẩm Khê tự ra ngoài chơi một ngày, sau khi trở về nhà, Giản Thanh vẫn chưa tan làm.
Nàng gọi thức ăn mang về và đợi cô về ăn cùng.
Đợi đến 12 giờ đêm mới thấy Giản Thanh trở về trong tình trạng mệt mỏi.
"Chị ăn gì chưa?" Lộc Ẩm Khê bật dậy khỏi ghế sô pha.
"Buổi chiều tôi có ăn bánh mì rồi."
Cô ăn một miếng bánh mì để lót dạ, sau đó đi tập huấn, tiếp theo phải tiến hành cấp cứu nên vẫn chưa kịp ăn tối.
"Vậy chị đi tắm đi, em nấu cho chị một bát mì."
Nàng nấu một bát mì trứng cà chua.
Sau khi ăn xong, Giản Thanh chủ động đi rửa bát.
Lộc Ẩm Khê nằm trên ghế sô pha, mơ màng sắp ngủ.
Giản Thanh bước đến, nằm trên đùi nàng, nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Tại sao vừa ăn xong thì đã nằm xuống rồi? Chị là bác sĩ đấy." Lộc Ẩm Khê vuốt ve mái tóc dài của cô, nhỏ giọng thì thầm.
"Tôi hơi mệt."
Lộc Ẩm Khê nhéo tai cô:"Hôm nay chị ở bệnh viện 16 tiếng đồng hồ rồi."
"Ừ."
"Ngày mai chị có thể ngủ nướng."
"Ừ."
"Ngày mai chị muốn ăn gì, em sẽ nấu cho chị ăn."
Giản Thanh thốt lên từ 'em' với biểu cảm nhàn nhạt làm nàng không thể phân biệt được đây là một trò đùa hay một lời nói nghiêm túc.
Lộc Ẩm Khê chọt chọt tai cô:"Không được."
Cô giật giật hai tai.
Lộc Ẩm Khê không nhịn được liền véo nhẹ tai cô, cảm nhận sức rung của đôi tai.
"Hôm nay lại có bệnh nhân lâm vào tình trạng nguy kịch." Sau khi ở cùng nhau một thời gian, Giản Thanh đã dần mở lòng để chia sẻ cùng Lộc Ẩm Khê:"Lần trước tôi cũng đã từng nói qua với em rồi, là người phụ nữ họ Lý."
"Em nhớ rồi.
Là người phụ nữ kiên trì sinh con đúng không?"
"Ừ."
Lộc Ẩm Khê vuốt ve tóc cô, thở dài:" Đôi khi em cảm thấy một số phụ nữ khi còn là học sinh rất nổi bật và xuất sắc, họ có nhân cách và năng lực tốt, không thua kém bất kỳ nam sinh nào.
Nhưng sau khi kết hôn, khi đến một độ tuổi nhất định, người đó sẽ không còn là chính mình nữa mà trở thành người vợ, người mẹ của kẻ khác.
Trọng tâm cuộc sống chỉ xoay quanh chồng con của mình.
Xã hội đều ca ngợi sự vĩ đại của những người mẹ và sự hi sinh đến quên mình của họ, nhưng sao những người mẹ luôn phải hi sinh hết mình?
Đôi khi, việc phụ nữ hy sinh sự nghiệp và chuyển hướng tập trung vào gia đình là điều hiển nhiên.
Cuối cùng, ở nơi làm việc, nam giới đã trở thành đa số, họ dễ dàng thăng tiến, tiếng nói cũng được chuyển cho nam giới.
Có người còn thốt lên rằng: Đàn bà không bằng đàn ông.
Thật xui xẻo!"
Giản Thanh từ chối bình luận về câu chuyện dài này, cô chỉ nhắm mắt lại và nói: "Nhưng mẹ của em thì khác."
Cố Minh Ngọc thật sự khác biệt.
Bà dốc hết lòng vì sự nghiệp, bỏ qua gông cùm của gia đình và tình yêu.
Lộc Ẩm Khê xoa xoa mũi:"Trước đây em từng oán trách bà ấy.
Mặc dù bà ấy không ở cùng em nhiều cho lắm nhưng em không thể phủ nhận một điều rằng bà ấy là một bác sĩ xuất sắc."
Cố Minh Ngọc đã tự tay dạy cho nàng tính tự lập, tự cường trong tính cách, không bao giờ ỷ lại vào người khác.
Về cơ bản, sự độc lập về kinh tế có thể đạt được sau khi bước vào xã hội và bắt đầu đi làm.
Nhưng độc lập về cá nhân, đối với một số người, có lẽ cả đời sẽ không bao giờ thực hiện được.
*
"Bố, bố đừng nói như vậy, đây là thuốc ngoại chính hãng, con đã tự tra trên website chính thức rồi!" Trong phòng bệnh, Hà Bảo Trăn đang khuyên bố mình không nên lấy thuốc để đi hỏi mọi người.
Ông Hà phẫn nộ:"Anh tra thì có ích gì? Anh quá dễ bị lừa! Cô ta nói với anh đây là thuốc chính hãng thì anh liền xem đó là thuốc chính hãng có phải không? Một lọ thuốc trị giá hơn 10 vạn tệ, tại sao đứa con dâu của tôi uống lại không cảm thấy khỏe lên, có thể chính thuốc này đã gϊếŧ chết nó đấy!"
Mẹ của hắn cũng ra sức thuyết phục:"Được rồi được rồi, để bố anh chụp ảnh rồi hỏi con rể nhà anh hai Hồ đi, con gái ông ấy mất rồi, đứa con rể cũng thường xuyên qua lại với ông ấy, nó tên là gì nhỉ..........Hình như là họ Chử, nó cũng là bác sĩ, anh để ông ấy chụp rồi gửi cho nó xem xem có phải là thuốc thật hay không đi? Thuốc này đắt quá, bảo hiểm y tế không hoàn tiền, hiện tại uống thành cái dạng này rồi, cứ hỏi cho rõ đi rồi tính tiếp."
Sau khi Hà Bảo Trăn nghe lời mẹ mình nói xong, hắn nhìn người vợ đang nằm trên giường bệnh, trong lòng có chút dao động.
Hắn lấy điện thoại di động ra, chụp ảnh hộp thuốc và hướng dẫn, còn chụp thêm hình viên thuốc rồi gửi cho bố của mình.
Bố hắn gửi ảnh lên nhóm chat gia đình.
【Anh hai Hà, anh nhờ con rể anh xem giúp em lọ thuốc này với.
Đây có phải là thuốc chính hãng không? Tại sao trước đây em chưa từng thấy qua.
】
Anh hai Hà và người đàn ông họ Hà trước mặt là họ hàng xa, ít khi qua lại.
Chỉ là lần trước, con gái của ông ấy là Hà Bội mất nên gia đình họ đã đến dự đám tang.
Đám tang là do một người đàn ông khác lo liệu, sau khi nghe ngóng, họ mới biết đó là vị hôn phu của Hà Bội, cũng là bác sĩ trực thuộc bệnh viện này.
Dạo này bà con dễ bề có bác sĩ, về già sợ bệnh này bệnh nọ, có bác sĩ ở bệnh viện lớn để nhờ vả, còn có thể giúp tìm cái giường bệnh, ông Hà rất để tâm đến vị bác sĩ kia nên mới nhớ kỹ như thế.
Hà lão nhị thấy vậy liền gửi cho hình cho Chử Yến để hắn xem giúp có phải là thuốc chính hãng dùng được hay không.
Sau khi Hà Bội ra đi, hôn ước cũng giải trừ.
Ông nhận Chử Yến làm con nuôi, vào những lúc rảnh rỗi, hắn sẽ đến nhà để đưa hai người lớn tuổi bọn họ đi dạo.
Sau khi Chử Yến trở về từ vùng thiên tai, cuối cùng hắn cũng buông bỏ được nút thắt và quay trở lại làm việc.
4 giờ sáng, hắn vừa hỗ trợ chủ nhiệm mổ cấp cứu xong, sau khi ra khỏi phòng mổ, hắn mệt đến mức ngồi liệt ra đất, dựa vào vách tường để uống nước đường.
Sau khi vào ca gần 24 tiếng, hắn ngồi một hồi lâu, sau đó mới lê những bước chân mệt mỏi trở về phòng nghỉ trong khoa giải phẫu.
Phòng nghỉ trong khoa giải phẫu được xây dựng theo yêu cầu của tổ chức công đoàn trong hai năm qua, có ghế tựa, ghế massage và khu ăn uống.
Chử Yến thả người trên ghế mát xa, mở điện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn bố Hà Bội liền cố nén cơn buồn ngủ lại, chống mi mắt xem qua rồi trả lời:
【Bố, loại thuốc này vẫn chưa được lưu hành trong thị trường nội địa.】
【Vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm, tạm thời không khả dụng.
】
【Con vừa mới phẫu thuật xong, có chút mệt, đợi khi nào con về nhà thì con sẽ tra tài liệu mới nhất rồi xác nhận lại với bố sau.
】
Hà lão nhị nhận được tin nhắn rồi nhanh chóng trả lời:
【Không sao, không sao, không dùng được thì chính là không dùng được.
Bố chỉ hỏi giúp người thân thôi, con nhớ phải nghỉ ngơi cho thật tốt, đừng làm việc quá sức đấy.
】
Hà lão nhị chuyển câu trả lời của Chử Yến cho ông Hà, nói:【Thuốc này không có trên thị trường, có lẽ là không sử dụng được.
】
Ông Hà nghe xong liền tức giận:"Đây là loại thuốc không thể dùng được, mày đúng là thằng ngu, bị lừa rồi! Là bác sĩ nào khuyên dùng? Tao cần một lời giải thích từ nó! Nó hại chết con dâu tao rồi, nó còn có lương tâm không? Nó còn có y đức sao?"
Hà Bảo Trăn vừa nghe xong, không biết nên nói gì, hắn nhìn người vợ trên giường, không biết phải làm sao mới tốt.
Trong đầu hắn dần hiện lên lời dặn dò cẩn thận của Giản Thanh, nhưng sau đó đã bị tiếng la mắng của bố mình làm lu mờ.
Mẹ của Hà Bảo Trăn xắn tay áo, cầm lấy thuốc lên:" Đừng xúc động như vậy, hiện tại chúng ta không có bằng chứng cho nên không thể vạch trần bọn họ được.
Dì Tiếu của anh đang trong giờ làm việc, tôi sẽ tìm gặp bà ấy để làm giám định, nếu xác định được đây là thuốc giả thì vị bác sĩ kia sẽ không thể cãi lại chúng ta, bệnh viện nhất định sẽ cho chúng ta một lời giải thích!"
Bà đến Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm thành phố Giang Châu tìm người quen để làm giám định, người quen đó nói cho bà biết:" Theo quy định tại Điều 48 Luật Quản lý Dược.
Những loại thuốc sản xuất, nhập khẩu mà không được phê duyệt, hoặc kiểm tra theo quy định của luật này mà bán không qua kiểm định sẽ bị coi là thuốc giả.
Thuốc này là thuốc giả và chưa được phép lưu hành tại thị trường nước ta."
Bà Hà cầm giấy giám định về nhà, ném lên bàn, trong lòng đầy tức giận:"Đây thật sự là thuốc giả! Cái loại bác sĩ vô lương tâm! Cô ta là loại lòng dạ ác độc đạp lên tính mạng con người để kiếm tiền!"
Hà Bảo Trăn bế đứa con trai 1 tuổi của mình rồi cầm tờ giấy thẩm định lên xem từng chữ một, tay hắn run lên vì tức giận, hốc mắt đỏ hoe.
Uổng công vợ chồng hắn tin tưởng vị bác sĩ kia như vậy! Còn tặng cho cô ta cờ hiệu!
"Hừ! Thật sự là thuốc giả! Con sẽ tìm cô ta để hỏi cho ra lẽ!"
Hà Bảo Trăn đặt con trai của mình xuống, mang theo giấy giám định và đến bệnh viện để tìm Giản Thanh.
Giản Thanh đang khám bệnh trong phòng khám ngoại trú., Hà Bảo Trăn không đăng ký mà trực tiếp cầm điện thoại di động xông vào, thở hổn hển nói:"Bác sĩ, hôm nay cô phải cho tôi một lời giải thích!"
Ngụy Minh Minh thấy hắn xông vào liền vội vàng đứng lên, nói:"Này, anh còn chưa đăng ký khám!"
Giản Thanh quan sát nét mặt của hắn, khi nhận thấy hắn đang kích động, cô lắc đầu với Ngụy Minh Minh, bình tĩnh hỏi Hà Bảo Trăn:" Anh muốn tôi giải thích chuyện gì?"
Ngụy Minh Minh trở về chỗ, ngồi xuống, cảnh giác nhìn hắn.
"Bác sĩ, cô nói thật cho tôi biết đi, thuốc mà cô đề cử cho vợ tôi có dùng được hay không? Nó có phải là thuốc giả không? Tình trạng vợ tôi ngày càng xấu đi có phải là vì thuốc đó không?"
"Anh bình tĩnh lại một chút rồi nghe tôi nói."
Giản Thanh giải thích từng điều một.
"Đầu tiên, nó có thể uống được và vô hại.
Số liệu trong tài liệu cho thấy nó có thể kéo dài thời gian sống không tiến triển của bệnh nhân ung thư phổi giai đoạn cuối một cách hiệu quả.
Tôi có thể in dữ liệu tài liệu ra để cho anh xem.
Thứ hai, theo "Luật quản lý dược" thì đó là thuốc giả, nhưng "giả" này không phải là giả về thành phần, mà là giả về thủ tục.
Nó vẫn chưa được chấp thuận niêm yết ở nước ta, nhưng đã được bán bình thường ở nước ngoài.
Luật Quản lý dược hơn mười năm không sửa đổi, hoàn toàn không áp dụng cho tình hình hiện nay.
Hiện tại, trên thị trường trong nước chưa có loại thuốc nào phù hợp cho vợ anh, nếu anh muốn thử lại thì cứ hỏi các bác sĩ khác đi, họ cũng sẽ đề cử loại thuốc này cho anh giống như tôi thôi.
Thứ ba, vợ của anh không trở nên nặng hơn do uống thuốc mà do là do cơ thể cô ấy kháng thuốc nên mất đi tác dụng, không thể ngăn cản ung thư di căn nên mới trở nên nghiêm trọng hơn.
Anh đừng lẫn lộn đầu đuôi."
Hà Bảo Trăn hỏi:" Làm sao cô có thể chứng minh được vợ của tôi không trở nặng hơn khi uống thuốc của cô? Tháng trước, cô ấy bỗng dưng bị phát ban rất nhiều chỗ trên cơ thể, tôi đã cảm thấy thuốc này không bình thường vào thời điểm đó rồi!"
Giản Thanh phản bác:"Có đúng như vậy không? Nếu anh cho rằng thuốc không bình thường sẽ làm nặng thêm tình trạng bệnh thì tại sao anh lại mua thêm lọ thứ hai vậy? Từ tháng đầu tiên, tình trạng bệnh của cô ấy tốt hơn vì thuốc có tác dụng.
Phát ban trên da là một phản ứng phụ thường gặp.
Ngoài ra, anh hãy tắt bản ghi âm trên điện thoại đi, anh không được tôn trọng tôi cho lắm."
Hà Bảo Trăn nói không lại nên đành ủ rũ cụp đuôi trở về nhà.
Khi trở về nhà, hắn đã bị bố mẹ mắng cho một trận.
Ông Hà chống nạng, mắng nhiếc hắn:"Tại sao mày lại vô dụng như vậy chứ? Mày đang bị nó dắt mũi đấy! Đây là thuốc giả! Thành phần không có gì sai ở chỗ nào? Luật nói là thuốc giả thì là thuốc giả, đề cử thuốc giả chính là trái đạo đức và pháp luật rồi!"
Hà Bảo Trăn nói: "Nhưng bác sĩ nói, loại thuốc này có tác dụng ..."
Mẹ hắn ôm cháu trai vào lòng rồi chọc vào đầu hắn:"Thằng ngu! Vợ của mày sắp chết rồi! Gia đình chúng ta đã phải bỏ ra hàng trăm nghìn tệ để đến bệnh viện họ sinh con, điều trị và khám bệnh đó.
Mày nói thuốc có tác dụng, có cái rắm gì? Hiện tại người mua thuốc không có ở đây nên mày không thể tìm người đó nói lý lẽ được, nhưng con bác sĩ kia thì có, tại sao mày không đến nói thẳng ra với nó?
Tao nghĩ vợ mày không nên ở lại bệnh viện nữa.
Mau đưa nó về nhà đi, đừng lãng phí tiền bạc thêm nữa! Chúng ta không phải là người giàu, bố mẹ nó không thèm trả tiền chữa bệnh cho con gái thì cần gì phải đục khóet kinh tế gia đình thêm nữa? Cháu đích tôn của tao không cần tiền mua sữa à? Nó không cần đi học sao? Mày cũng không cần khoản vay để mua nhà nữa có đúng không?"
Đứa cháu trai trong vòng tay bà bỗng bật khóc:"Mẹ.....con muốn tìm mẹ......."
Bà Hà ôm cháu trai, đứng dậy dỗ dành: "Ngoan, bảo bối của bà, đừng khóc nữa, mẹ sẽ về sớm thôi ..."
Hà Bảo Trăn ôm một bụng tức giận, hắn hoang mang lo sợ, không biết làm như thế nào mới là tốt.
Hắn vừa thương vợ vừa thương con.
Lý trí nói cho hắn biết không nên trách bác sĩ, cô ấy có lòng tốt mới đề cử thuốc kia, nhưng tình cảm lại không thể nào chấp nhận kết quả này.
Nếu hắn không sử dụng loại thuốc này, liệu vợ hắn có sống lâu hơn không?
Thuốc này có làm cho tình trạng của vợ hắn nặng hơn không?
Sau khi dỗ con trai ngủ say, hắn lại đến bệnh viện để tìm vợ.
Hắn rúc vào bên giường vợ mình, nắm lấy tay cô ấy, rơi nước mắt:" Mẹ anh bắt anh đưa em về nhà nhưng anh không muốn.
Nếu em ở đây thêm vài ngày, em có thể sống thêm vài ngày với anh.
Vợ, anh xin lỗi, nếu sớm biết như thế, anh sẽ không nghe lời mẹ, không cần con nữa......"
Nữ bệnh nhân nằm trên giường yếu ớt đến mức không nói được lời nào.
Cô ấy mở to mắt nhìn trần nhà, yên lặng rơi lệ.
Đây là người đàn ông hèn nhát mà cô ấy đã dùng cả sinh mệnh mình để yêu.
Ba ngày sau, vào lúc nửa đêm, nữ bệnh nhân giường số 21 đột ngột ngừng tim, cấp cứu không hiệu quả, tử vong.
Bố mẹ của Hà Bảo Trăn vẫn không thích khoa ung thư vì nơi này đen đủi nên không muốn đến.
Lần trước người không chết, bọn họ vuốt mặt cũng phải nể mũi nên đến xem một chút.
Lần này chết thật rồi, lại càng đen đủi hơn.
Bà Hà nói:"Bây giờ đừng mang nó về nhà, cháu trai của tao sẽ cảm thấy sợ hãi, cứ gửi nó đến thẳng nhà tang lễ đi."
Ông Hà nói:" Mày phải đến gặp bác sĩ để nói cho rõ chuyện thuốc men, không nói được thì đến gặp lãnh đạo của nó và lãnh đạo ủy ban y tế để báo cáo.
Làm sao nó có thể đưa thuốc giả cho bệnh nhân một cách bừa bãi như vậy được? Đây là tội ác đấy! Vợ mày không thể chết một cách vô ích như thế, mày cũng nhìn lại nó xem, gia đình chúng ta đã tốn bao nhiêu tiền để chạy chữa cho nó rồi?"
Khi vợ mất rồi, Hà Bảo Trân nản lòng thoái chí, hắn lạnh mặt, lần đầu tiên dám nổi loạn phản bác lại bố mẹ mình:"Nếu bố muốn nói thì tự đi mà nói, con phải lo liệu hậu sự cho em ấy."
Ông Hà tức giận đến mức trợn tròn hai mắt:"Tại sao tao lại sinh ra một đứa vô dụng như mày! Ngay từ đầu tao đã không đồng ý cho con nhỏ này vào nhà rồi, tao đã tìm thầy bói để xem mệnh nó, nó không phải là người có thể sống lâu được.
Bây giờ thì mày nhìn đi, khi mày cưới nó về, nó không mắc bệnh này thì cũng dính bệnh kia, tiền của nhà chúng ta đều dùng để chữa bệnh cho nó hết.
Nó sinh cho mày đứa con trai này, không biết về sau con mày có nhiễm bệnh giống nó hay không?"
Bà Hà ôm cháu trai vào lòng, mắng chửi chồng mình:"Ông muốn mắng nó thì cứ mắng, tại sao lại lôi cháu trai tôi vào làm gì?"
Hà Bảo Trăn nghe không lọt tai, hắn đá sập cửa nhà rồi đến bệnh viện lo cho hậu sự của vợ mình.
Ông Hà đi đi lại lại trong nhà, cảm thấy nuốt không trôi cục tức này:" Không được, tôi phải đích thân đến bệnh viện nói chuyện với lãnh đạo của con bác sĩ giới thiệu thuốc giả này mới được, nó là loại không có ý đức, không nên để con sâu làm rầu nồi canh!"
Bà Hà vừa chơi với cháu trai vừa nói:"Tôi muốn nó xin lỗi rồi bồi thường tiền cho nhà chúng ta, không thể nhẫn nhịn như vậy được!"
Ông Hà trực tiếp đến bộ phận y tế của bệnh viện để khiếu nại Giản Thanh giới thiệu thuốc giả, gϊếŧ người để kiếm tiền.
Chử Yến làm việc liên tục ở bệnh viện trong nhiều ngày, cuối cùng mới được nghỉ ngơi.
Hắn về nhà ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại liền tìm tài liệu liên quan, nghiêm túc trả lời bố Hà Bội:
【Bố, con đã kiểm tra lại thông tin.
Loại thuốc mà bố hỏi con lần trước được cho là không sử dụng được, nhưng nó đã được bán trên thị trường ở nước ngoài và hiệu quả của nó cũng được đánh giá tốt.
Con đã đọc số liệu được thống kê, nó có thể kéo dài thời gian sống thêm từ 2 ~ 5 tháng cho những bệnh nhân giai đoạn cuối không có thuốc dùng, nếu họ muốn dùng thử thì có thể thử sử dụng thuốc này.
】
Bố của Hà Bội đã chuyển tiếp tin nhắn cho ông Hà.
Ông Hà liếc nhìn tin nhắn, phớt lờ rồi tiếp tục khiếu nại.
*
Giản Thanh nhận được cuộc gọi từ chủ nhiệm Tưởng rồi đi đến bộ phận y tế.
Khi bị bộ phận y tế gọi đến thì thật sự không có gì tốt.
Chủ nhiệm Tưởng đưa biên bản khiếu nại cho Giản Thanh:"Phó viện trưởng Hồ đang đi công tác nên nhờ tôi trực tiếp hỏi cô.
Bác sĩ Tiểu Giản, chuyện này là sao vậy?"
Giản Thanh kể cho chủ nhiệm Tưởng nghe sơ về ngọn nguồn khiếu nại rồi hỏi ông:" Với phương pháp điều trị này, bệnh nhân có thêm con đường sống và có cơ hội kéo dài sự sống, nếu tôi không nói cho cô ấy biết thì tôi thật sự đã làm trái y đức; Nếu tôi nói cho cô ấy biết thì tôi lại trở thành người vi phạm pháp luật.
Chủ nhiệm, chú cũng đã tốt nghiệp ngành Y từ trường chúng tôi, chú nghĩ tôi đang vi phạm pháp luật hay vi phạm y đức?"
Chủ nhiệm Tưởng:"Tiểu Giản, thật ra chuyện này cô xử lý không được tốt cho lắm.
Tôi biết rằng khoa của cô, cũng như một số khoa phẫu thuật, sẽ giới thiệu một số loại thuốc mới chưa được phê duyệt cho bệnh nhân với mục đích tốt và các bệnh viện khác cũng có loại thuốc đó, nhưng đó chỉ là may mắn khi cô chưa gặp bệnh nhân xấu tính thôi.
Bây giờ cô gặp phải gia đình xấu rồi, rất khó xử lý, họ thật sự muốn tố cáo cô."
Giản Thanh ung dung nói:" Kể cả khi ra tòa, tôi cũng nghĩ mình đúng, điều trị bệnh và cứu người là đúng, cái chết của cô ấy không phải tác dụng của thuốc.
Chủ nhiệm Tưởng nói:" Bây giờ cứ tùy thuộc vào yêu cầu của họ đi.
Nếu họ muốn hòa giải tại bệnh viện của chúng ta thì cô cứ xin lỗi họ; Nếu họ muốn tìm một cơ quan thẩm định hoặc hòa giải, thì bộ phận y tế của chúng tôi sẽ đến gặp; Nếu họ muốn nộp đơn kiện, thì họ có thể ra tòa.
Chúng tôi sẽ tìm một luật sư cho cô, cô đã đề xuất loại thuốc nhưng không thu lợi từ nó.
Cô cứ xem chuyện này như một bài học đi, về sau không nên tùy tiện giới thiệu các loại thuốc mới trong tương lai cho họ nữa, tôi cũng sẽ đưa ra thông báo cho các khoa lâm sàng khác để họ lưu ý việc này."
Giản Thanh hỏi: "Chủ nhiệm, nếu không cho họ thử thuốc mới thì cứ để cho những bệnh nhân đó nằm chờ chết sao?"
Chủ nhiệm Tưởng là người có nhiều kinh nghiệm trong các vụ tranh chấp giữa bác sĩ và bệnh nhân, ông chỉ vào Giản Thanh và lắc đầu:"Tiểu Giản ơi là Tiểu Giản, hiện tại cô còn muốn cõng Bồ Tát qua sông à, cô còn không bảo vệ được bản thân mình thì đừng nghĩ đến người khác nữa.
Cô về trước đi, tôi sẽ xử lý chuyện này, về sau nhớ lưu ý một chút là được.
Luật sử dụng thuốc này luôn được đồn là sẽ thay đổi vào mỗi năm, nhưng tôi chẳng thấy thay đổi lúc nào cả.
Cố vấn của em đã gửi một bản đệ trình cho năm nay rồi, phải nhanh chóng sửa đổi luật này thôi, nếu không tất cả chúng ta đều sẽ gặp nguy hiểm."
Hồ Kiến Quân là một trong những đại biểu của Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc.
Những năm gần đây, với sự phát triển của phương pháp điều trị khối u, ông đã nhận thấy nguy cơ tiềm ẩn này.
"Luật quản lý dược" hiện hành đã có từ hơn mười năm trước nhưng sự phát triển của y học đang thay đổi theo từng ngày.
Bộ luật này không áp dụng cho những thay đổi trong tình hình hiện tại.
Khi ông Hà trở lại bệnh viện, chủ nhiệm Tưởng đã đích thân đến để giải thích nguyên do cho ông ta hiểu.
Ông Hà nghe không hiểu lắm, cứ lặp đi lặp lại câu nói muốn bồi thường tiền và xin lỗi.
Chủ nhiệm Tưởng nói:" Việc xin lỗi thì tôi có thể điều phối được, nhưng việc bồi thường là không chính đáng, con dâu của anh chết không phải do lỗi của y tế, vì vậy chúng tôi không thể bồi thường."
Hàng năm khoa khám bệnh đều mua bảo hiểm cho tranh chấp bác sĩ - bệnh nhân, sau khi xảy ra tranh chấp thì bảo hiểm bồi thường một phần và bệnh viện chi trả một phần.
Bộ phận chi trả một phần và bác sĩ thanh toán một phần, nhưng chỉ trong trường hợp có tranh chấp về lỗi y tế thì bảo hiểm mới chi trả tiền bồi thường.
Ông Hà giận dữ rời khỏi phòng y tế:"Bệnh viện tụi bây là một ổ rắn chuột như nhau, bao che cho con bác sĩ thất đức kia! Tao sẽ đệ đơn khiếu nại lên Ủy ban Y tế!"
Ủy ban Y tế nhận được đơn khiếu nại và gọi cho Hồ Kiến Quân và chủ nhiệm Tưởng để hỏi chuyện.
Hồ Kiến Quân có ảnh hưởng nhất định ở thành phố Giang Châu.
Trước sự va chạm giữa y đức và luật pháp này, Ủy ban Y tế cũng có thể hiểu cho lựa chọn của bác sĩ.
Họ cũng lo rằng dư luận sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến ngành y tế nếu tranh cãi quá lớn, họ muốn tính đến việc làm cho chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, xử lý nguội chuyện này.
Ông Hà không còn chỗ nào để tố cáo, vì vậy ông ta cực kỳ tức giận, ngày nào cũng chạy đến khoa ung bướu yêu cầu giải thích.
Ông cũng đưa cháu trai đến, kéo một chiếc ghế đẩu và lặng lẽ ngồi trước cửa phòng khám của khoa u, cứ vài phút lại hét lên một câu:"Bác sĩ vô lương tâm bán thuốc giả, hại chết người để kiếm tiền!"
Người của khoa ung bướu gọi điện gọi bộ phận bảo vệ lên, bộ phận bảo vệ liền vây quanh ông ta, ông ta bèn bế cháu lên nói:"Tụi bây muốn làm gì? Bệnh viện tụi bây đã gϊếŧ chết mẹ của cháu tao! Bây giờ tụi bây muốn gϊếŧ luôn tao và cháu tao à? Nếu tụi bây dám động vào tao, tao và cháu trai tao sẽ chết ở đây cho tụi bây xem!"
Giản Thanh yêu cầu người của Bộ phận an ninh quay trở về:"Cứ kệ đi, chỉ cần ông ấy không đánh người là được rồi."
Ông Hà lại tiếp tục mắng Giản Thanh, ngày đầu ông ta còn mắng cô vô nhân tính, mắng cô không có y đức, nhưng sau này ông ta càng mắng càng khó nghe, lời nói thô tục cỡ nào ông ta cũng nói ra được.
Giản Thanh lạnh lùng không quan tâm.
Đồng nghiệp trong khoa gọi điện báo cảnh sát, cảnh sát đến lập biên bản cảnh cáo và giáo dục ông ta nhưng cũng vô ích, giống như đàn gảy tai trâu.
Sau vài ngày chửi bới, Giản Thanh gọi điện báo cảnh sát đến điều tra và tạm giam hành chính ông ta trong 5 ngày.
Cô đã không nói cho Lộc Ẩm Khê nghe về những trò hề này trong bệnh viện, cô vẫn lặng lẽ gặm nhấm chuyện này, khi về đến nhà, cô lại làm như không có chuyện gì xảy ra.
Lộc Ẩm Khê rất nhạy cảm, nàng nhận ra những thay đổi trong cảm xúc của cô, hỏi: "Dạo gần đây chị có vẻ không được vui, có chuyện gì vậy?"
Giản Thanh chỉ lên bầu trời, nghiêm túc nói: "Thời tiết đang chuyển mùa, tôi chỉ cảm thấy thương xuân tiếc thu."
Cô chọc Lộc Ẩm Khê cười thành công.
Lộc Ẩm Khê cười nói:"Ngày mai là thứ bảy, em sẽ đến phòng đàn trong khoa của chị."
Giản Thanh lắc đầu: "Ngày mai tôi được nghỉ, em ở nhà cùng tôi đi."
"Vâng, em biết rồi, em sẽ làm bánh matcha cho chị ăn."
"Ừ.
Sắp đến sinh nhật em rồi, em nghĩ xem muốn tôi tặng em cái gì."
Lộc Ẩm Khê nhìn Giản Thanh, véo nhẹ tai cô:"Em muốn Giản lão sư của em mỗi ngày đều vui vẻ."
*
Sau khi ông Hà ra khỏi trại giam, ông ta hùng hùng hổ hổ đi về nhà nhưng không cam lòng.
Ông ta ra chợ mua một cái xô nhỏ, sau đó mua một ít máu chó đổ vô xô rồi mang đến bệnh viện.
Giản Thanh đang ở phòng khám ngoại trú, ông ta xách theo xô xông vào, trực tiếp tạt xô máu chó vào người cô.
Người bệnh ngoài cửa kêu la thất thanh.
Ngụy Minh Minh nhanh chóng gọi cho Cục An ninh và mắng chửi ông Hà: "Con mẹ nó, thằng già này bị bệnh à!"
Ông Hà chỉ vào cô, chửi rủa đủ điều:"Con đĩ điếm! Mày là con đĩ! Tiện nhân! Đồ cặn bã của xã hội!"
Ngụy Minh Minh vừa khóc vừa cởϊ áσ blouse trắng khoác lên người Giản Thanh.
Giản Thanh cởi chiếc áo blouse trắng dính đầy máu ra và yêu cầu y tá chỉ định bệnh nhân cho các bác sĩ khác.
Cô quay trở lại văn phòng để gội đầu và rửa mặt bằng nước lạnh.
"Em khóc cái gì? Tôi vẫn còn chưa bị chém."
Ngụy Minh Minh quay đầu đi, nghẹn ngào nói:"Tại sao? Tại sao chúng ta lại bị đối xử như vậy? Chúng ta đã làm gì sai à?"
"Chắc là chúng ta sai ở việc không nên cứu người." Biểu tình Giản Thanh vẫn nhàn nhạt, vỗ nhẹ nước lên mặt:"Ngụy Minh Minh, em rút ra được bài học chưa? Về sau em đừng mềm lòng nữa."
Ngụy Minh Minh đáp lời cô bằng tiếng khóc thút thít.
"Các em đừng nói cho em ấy biết những chuyện này."
Cô khoác chiếc áo blouse trắng của Ngụy Minh Minh vào rồi quay trở về phòng khám.
Vào thời khắc chật vật này, cô vẫn bước đi với tư thế hiên ngang, không oán hận, không buộc tội, không để ý đến ánh mắt của người khác, quay trở lại phòng tắm của bộ phận để tắm rửa sạch sẽ.
Sau đó làm như không có việc gì, trở về nhà bầu bạn với người mình yêu.
Ông Hà lại bị bắt vào trại giam, Giản Thanh bẻ đầu ngón tay đếm ngày ông ta được phóng thích.
Ngày ông ta rời trại tạm giam, Giản Thanh xin nghỉ, lái xe đến cửa trại giam, dùng đầu ngón tay gõ lên vô lăng một cách chán nản, chờ ông ta ra.
Ông ta nhổ nước miếng, phủi mông bước về nhà.
Giản Thanh lái xe theo sau ông ta suốt chặng đường.
Ông ta dường như nhận thức được điều gì đó, quay đầu lại và liếc nhìn chiếc xe.
Kính xe dán kính một chiều, ông ta không nhìn thấy rõ người trên xe là ai.
Khi đi đến một đoạn đường hẻo lánh không có người qua lại, ông Hà lại quay đầu liếc nhìn chiếc xe.
Ông phát hiện khoảng cách xe càng ngày càng gần, như thể muốn tông ông ta.
Ông ta quay đầu lại, bỏ chạy theo bản năng.
Động cơ xe gầm rú, giống như tiếng súng liên thanh theo sát phía sau ông.
Vừa chạy được một đoạn thì ông ta đã loạng choạng ngã xuống đất.
Ông ta ăn mặc kệch cỡm, sắc mặt đỏ bừng, giãy giụa bò dậy, nhưng hai chân ông ta lại mềm nhũn như bùn, không thể đứng dậy nổi.
Ông ta lại quay đầu nhìn về phía sau ——
Chiếc Audi màu đen phía sau lao đến trước mặt ông ta.
Ông ta hét lớn, nhắm mắt lại, tiếng phanh thô bạo vang lên bên tai.
Bốn bề yên lặng.
Ông ta mở mắt ra và nhìn thấy chiếc xe màu đen cách ông chưa đầy một mét.
Cửa xe mở ra, người phụ nữ mặc đồ đen bước xuống từ ghế lái.
Người phụ nữ cao gầy, xinh đẹp, nhưng lại mang vẻ mặt u ám, không giống với hình ảnh dịu dàng khi mang khẩu trang và mặc áo blouse trắng ở bệnh viện.
Cô bước đến, trịch thượng nhìn ông ta.
Bị ánh mắt ảm đạm như rắn độc nhìn chằm chằm, ông Hà cảm thấy nhiệt độ xung quanh như giảm xuống mấy độ, sợ tới mức không dám thở ra tiếng.
"Nếu ông còn chọc đến tôi, tôi sẽ tìm một nơi không có người rồi đâm chết ông."
*
Sau khi trở về nhà, ông Hà im lặng vài ngày.
Vợ ông ta khuyến khích:"Ông không muốn bọn họ trả tiền bồi thường à? Hồi còn trẻ không phải ông thích làm ầm ĩ lắm hay sao?"
Ông Hà bĩu môi:"Con đàn bà kia không muốn sống, nó thật sự không muốn sống nữa, nhưng bộ xương già như tôi còn muốn sống thêm vài năm nữa."
Bản tính con người luôn thích bắt nạt kẻ yếu.
Ngày hôm đó, cô thật sự muốn đâm chết ông ta.
Người con trai Hà Bảo Trăn khuyên nhủ:"Bố đừng gây rối nữa, cán bộ bọn họ bao che cho nhau, dân đen chúng ta đánh không lại đâu."
Bà Hà thở ngắn than dài:" Đây là loại đạo lý gì thế! Bác sĩ gϊếŧ một người mà vẫn còn có thể ung dung ngoài vòng pháp luật à.
Bảo Trăn, mày tổ chức đám tang cho vợ rồi mời tất cả những người có thể mời đến để chia buồn đi."
Làm tang lễ có thể thu được một ít tiền phúng điếu.
Tang lễ được tổ chức tại nhà, mọi thứ đều đơn giản, họ nhận được rất nhiều tiền phúng điếu từ người quen.
Họ hàng nghe về vụ việc này cũng vô cùng phẫn nộ, có người nói đi đặt tang trước cổng bệnh viện, có người nói đi biếu lãnh đạo một số tiền để mua chuộc, có người nói kiện ra tòa.
Có một người anh em họ xa của Hà Bảo Trăn đến dự tang lễ, hắn dập khói thuốc rồi nói:" Kiện thì đương nhiên phải kiện, cháu sẽ tìm luật sư cho mọi người.
Cháu cũng có quen một người bạn làm việc ở cục xx tên là Vương Ân Nghĩa, anh ấy hình như cũng có mâu thuẫn với người ở bệnh viện đó, trước đây cháu có nghe anh ấy mắng vị bác sĩ kia.
Anh ấy quen biết rất nhiều bạn ở đài truyền hình, chúng ta cứ cho anh ấy một ít tiền rồi nhờ anh ấy hỗ trợ đường dây vạch trần bác sĩ kê đơn thuốc giả trên TV để làm con đàn bà đó thân bại danh liệt đi!"
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...